Tu hành trọn vẹn một đêm, ngày thứ hai sắc trời sáng rõ, Cổ Trần Sa từ trong nhập định tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, hô hấp thổ nạp, phun ra một cục đàm đυ.c ngầu vào trong nước, toàn thân không chút dơ bẩn.
Cục đàm kia là dơ bẩn hô hấp ở trong không khí, trải qua huyết dịch vận chuyển, toàn bộ nhổ ra, chỉ còn thanh khí.
Nếu là Đạo cảnh, như vậy hô hấp không phải không khí bình thường, mà là linh khí thiên địa, sẽ không có cặn bẩn.
Hắn nhảy lên boong tàu, triển khai quyền cước, kình phong gào thét, cảm giác phạm vi sóng khí mở ra chút ít, tầm ba mét rưỡi. Cũng chính là ở trong ba mét rưỡi, đao kiếm đâm vào cũng sẽ bị chấn chay.
Mặt nước trước mắt dần dần rộng rãi, dãy núi cũng lùi xa, hai bên lại xuất hiện thôn xóm, thành trấn vụn vặt lẻ tẻ, trên mặt sông nước chảy chậm lại, có thật nhiều đội thuyền lui tới, phồn hoa hơn tối hôm qua rất nhiều.
- Hỏa Sa Đại Hạm này thật nhanh, tối hôm qua chạy mấy canh giờ, đã qua hai nghìn dặm, đến trung tâm của Thạch Châu rồi.
Cổ Trần Sa thu quyền cước, khí tức bình tĩnh, quan sát phong thổ bên bờ.
- Võ công của ngươi so với tối hôm qua lại có tinh tiến.
Thanh âm của Lâu Bái Nguyệt truyền tới:
- Qua Thạch Châu sẽ tiến vào khu vực của Hiến châu, dĩ vãng đường bộ cần đi mấy tháng, nhưng có kênh đào hôm ngày là đến, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta đã nhận được tin tức, Hiến châu quả nhiên bắt đầu thối nát, xuất hiện dân biến, thậm chí có hiện tượng gϊếŧ quan tạo phản, ta và ngươi phải nhanh chóng bình định, vốn ta định dừng lại ở tỉnh thành Thạch Châu nửa ngày, bái phỏng Cự Thạch Hầu Thạch gia, hiện tại lại không thể rồi.
- Cự Thạch Hầu Thạch gia.
Lúc này Cổ Trần Sa mới nhớ tới, ở toàn bộ biên quan, lực lượng đối kháng Man tộc mạnh nhất không phải Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa, mà là Cự Thạch Hầu.
Cự Thạch Hầu là tâm phúc chính thức của Thiên Phù Đại Đế, trấn thủ biên quan nhiều năm, thậm chí năm đó Đại Đế lưu lạc dân gian, vẫn là hoàng tử, liền kết nghĩa huynh đệ, chinh chiến thiên hạ.
Thiên Phù Đại Đế mở dãy núi Thạch Châu, dùng núi đá vận chuyển đến biên quan, tu kiến Vạn Lý Trường Thành, chính là Cự Thạch Hầu chủ trì.
Nghe đồn cha của Cự Thạch Hầu là một tảng đá lớn trong núi, thời điểm mẫu thân hắn là thiếu nữ, lên núi du ngoạn, ở bên cạnh tảng đá lớn nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại liền mang thai Cự Thạch Hầu.
Bởi vì như thế, hồi nhỏ Cự Thạch Hầu bị coi là yêu quái, gia tộc không dung, lại được dị nhân nhìn trúng, truyền thụ thần công, kết giao Thiên Phù Đại Đế, phụ trợ Đại Đế đăng cơ, thay Đại Đế suất lĩnh đại quân chống cự Man tộc nhiều năm, chấn hưng gia nghiệp, đã thành lập nên công tích vĩ đại.
Tất cả mọi người, cho dù là Lâu Trùng Tiêu cũng phải kính Cự Thạch Hầu ba phần.
Võ công của Cự Thạch Hầu sâu không lường được, không biết đánh chết bao nhiêu cao thủ Man tộc và tà giáo, rất nhiều Tà Thần của Man tộc nhiều lần hạ thần dụ muốn gϊếŧ chết người này, nhưng đều không thể làm được, có thể nói là trụ cột vững vàng của triều đình.
- Đúng rồi, có Cự Thạch Hầu tọa trấn, vì sao còn sẽ xuất hiện sự tình thối nát?
Cổ Trần Sa hỏi:
- Chẳng lẽ... là lão Tam cản trở chính vụ? Hai phái tranh quyền đoạt lợi? Ta nhớ bảy năm trước lão Tam mới đến biên quan nhậm chức chủ soái, chính là vì nắm giữ quân quyền.
- Ngươi ngược lại rất hiểu chính trị.
Thần sắc của Lâu Bái Nguyệt cực kỳ nghiêm trọng:
- Dã tâm của lão Tam rất lớn, bảy năm trước đến biên quan liền bắt đầu bố cục, mời chào cao thủ, cướp lấy quân quyền, phái môn nhân tâm phúc thẩm thấu biên quan đoạt quyền với Cự Thạch Hầu, Cự Thạch Hầu nể tình hoàng thượng, không so đo với lão Tam, nhượng bộ khắp nơi, vì vậy tạo thành cục diện chính trị ở biên quan bất ổn.
- Phụ hoàng nên rõ ràng chuyện này mới phải. Vì sao còn bỏ mặc?
Cổ Trần Sa nghi hoặc khó hiểu.
- Đây là quốc gia đại sự.
- Giống như hoàng thượng có ước định với Phạm gia.
Lâu Bái Nguyệt thở dài:
- Thực lực của Phạm gia không thể coi thường, kế thừa đạo thống của Phật Đà thượng cổ, có bảo bối có thể sát thần, hoàng thượng cần dùng cây cung này, mới có thể trọng thương Tà Thần Man tộc.
- Ta biết rõ. Bảo bối kia là một cây cung, hai mũi tên. Cung gọi Giải Thoát, hai mũi tên một mũi gọi Hữu Thường, một mũi gọi Vô Thường, cái gọi là nếu muốn Giải Thoát, nhất định phải minh bạch đạo lý Hữu Thường và Vô Thường.
Cổ Trần Sa nhớ lại sách sử:
- Một người, một cung, hai mũi tên, vừa vặn tạo thành chữ Phật. Nói cách khác, ai nhận được Giải Thoát Cung và mũi tên Hữu Thường Vô Thường, sẽ giống như Phật.
- Xem ra những năm này ngươi khổ đọc điển tịch, giấu tài, tích góp không ít tri thức.
Lâu Bái Nguyệt vỗ tay:
- Nói như vậy, ngược lại có thể giúp ta một tay, hiện tại ta nói rõ với ngươi, ta muốn thay hoàng thượng làm tốt việc lần này, ngươi cũng không thể ở thời điểm mấu chốt như xe bị tuột xích. Hôm nay nói rõ ràng, dĩ vãng ta thật có địch ý với ngươi, nhưng lần này diệt Man quan hệ đến an nguy của muôn dân trăm họ, ngươi ta nhất định phải chân thành hợp tác, đợi sau khi chuyện thành công, ta tất sẽ bảo vệ ngươi chống lại các hoàng tử.
- Yên tâm, dân chúng thiên hạ và lợi ích cá nhân, cái gì nhẹ cái gì nặng ta biết rõ.
Cổ Trần Sa ngữ khí rất ngưng trọng:
- Man tộc hung tàn, Tà Thần đảo loạn Thiên Đạo, nếu để chúng đắc thế, thiên hạ muôn dân chắc chắn sẽ đồ thán, dù ta liều chết cũng phải làm tốt việc này, để cho đại quân thuận lợi diệt Man.
- Ta ngược lại không có phát hiện.
Lâu Bái Nguyệt có chút kinh ngạc:
- Ngươi rõ ràng lòng mang thiên hạ, từ trong giọng nói của ngươi, ta cảm giác được không phải hư giả, so với những hoàng tử chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, khuếch trương thế lực, thậm chí không tiếc đảo loạn thiên hạ kia, thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ngươi bảo trì bản tâm này, chắc chắn sẽ có chỗ tốt.
- Đã như vậy, chúng ta liền chân thành hợp tác.
Cổ Trần Sa cũng không muốn lục đυ.c quá nhiều với Lâu Bái Nguyệt, thế cục sắp thối nát, việc cấp bách là trấn an Hiến châu, chém gϊếŧ tà ma, tiêu diệt thám tử của Man tộc mới là chính đạo.