Boong thuyền nhiều ra một người, chính là Thương Nô.
Trên tay hắn nhiều ra một cây trường thương đen kịt, toàn thân dùng kim loại chế tạo, phía trên vân tay xoay tròn, hơi run run, cũng vang lên thanh âm kim thiết.
- Thập Cửu điện hạ, đón lấy.
Thương Nô ném qua.
Cổ Trần Sa đưa tay cầm, có chút trầm xuống, cảm giác ra thương này nặng trăm cân, do tinh thiết tạo thành, còn trộn lẫn kim loại hiếm, cực kỳ co dãn, nhẹ nhàng run run, thương như Giao Long.
- Lực lượng của Thập Cửu điện hạ thật tốt.
Thương Nô cũng hơi kinh, hắn từng là Đại Tông Sư thành danh trong giang hồ, tu luyện thương thuật mấy chục năm, vì trùng kích Đạo cảnh, cam nguyện làm nô, đầu nhập Lâu gia, bằng không dù hắn là giang hồ hào khách, cũng không thể đạt được linh dịch, hoặc không có thiên tài địa bảo ngày ngày dùng.
Linh dịch là bảo bối do Đạo cảnh phun ra nuốt vào linh khí thiên địa tích súc thành, mặc dù không bằng Thiên Lộ, nhưng nếu Tông Sư dùng, sẽ gia tăng cơ hội tu thành Đạo cảnh.
Ví dụ như Lâu Bái Nguyệt và hoàng tử khác, vậy thì càng khó lường, từ khi sinh ra, trên cơ bản không ăn nhân gian khói lửa, dùng linh dịch và bảo bối làm thức ăn, huyết nhục trong cơ thể càng ngày càng tinh thuần, tu luyện bất luận võ công gì cũng tiến triển cực nhanh.
- Thập Cửu điện hạ kích hoạt huyết mạch Cự Linh Thần, lực lớn vô tận, thương này đối với hắn mà nói còn nhẹ chút ít, nhưng có còn hơn không, đợi chút nữa có khả năng còn phải đánh ác liệt, ngươi lui xuống đi.
Lâu Bái Nguyệt phất phất tay.
- Quận chúa, có cần mặc Hàn Ly Giáp, Ly Hỏa Kiếm hoàng thượng ban cho không?
Thương Nô khom người hỏi thăm.
- Không cần, nếu là thiên quân vạn mã chém gϊếŧ, giáp này có thể gϊếŧ nhiều địch nhân, phá tan trận thế của đại quân. Nhưng hiện tại là cao thủ giao đấu, mặc giáp không cách nào tăng lên tu vi. Đợi chút nữa các ngươi hẳn nhúng tay không được, nhưng phải bố trí tốt phòng ngự, miễn cho cao thủ khác xông lên.
Lâu Bái Nguyệt giống như biết rõ tình báo.
- Vâng!
Thương Nô lui vào trong thuyền, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Lát nữa sẽ đến cao thủ gì?
Cổ Trần Sa hỏi:
- Đạo cảnh?
- Nếu không phải Đạo cảnh, thì làm sao có thể để cho ta coi trọng như vậy?
Lâu Bái Nguyệt giống như cười mà không phải cười:
- Cường giả Đạo cảnh không phải ngươi có khả năng chống lại, vì an toàn, ngươi xuống dưới buồng nhỏ tránh một chút đi.
- Ta cũng không phải không giao thủ qua với Đạo cảnh.
Cổ Trần Sa cố ý nói, hắn cũng không nói dối, nhiều thời điểm để lộ ra chút dấu vết, ngược lại sẽ làm Lâu Bái Nguyệt đoán không ra.
- Ân?
Quả nhiên ánh mắt của Lâu Bái Nguyệt nhìn qua, như muốn xem thấu hắn.
Ngao ngao ngao...
Tiếng thét dài từ trên núi truyền đến, chấn dãy núi lay động, lẫn nhau đáp lại, vạn vật khủng hoảng.
Cổ Trần Sa dõi mắt trông về phía xa, trông thấy một hắc ảnh mãnh liệt từ trên vách núi nhảy xuống, nhanh chóng xê dịch, dù là khỉ vượn cũng không bằng.
Mấy hơi sau, bóng đen kia đã từ trên vách núi nhảy xuống mặt sông, lại không trầm xuống, mà giẫm đạp làn nước, lướt sóng mà đến.
- Lướt sóng!
Cổ Trần Sa trông thấy năng lực này, đã biết lai giả bất thiện, loại năng lực lướt sóng này hắn cũng không có.
Sau khi tu hành Đạo cảnh, quanh năm hấp thu linh khí thiên địa, trở nên nhẹ nhàng như yến, vượt qua thường nhân, hơn nữa kình lực rất lớn, vận kình xảo diệu. Mặc dù không thể lăng không phi hành, nhưng đứng ở trên gợn sóng lại không phải là không được.
Người này chạy trốn ở trên gợn sóng, cơ hồ nhanh hơn báo săn mấy lần, trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh đại hạm, đột nhiên phát lực bay vọt, nửa đường giẫm đạp thân thuyền mượn lực, nháy mắt đã đứng ở trên boong tàu.
Người này mặc áo khoác ngoài màu đen, như con dơi ngang trời, khuôn mặt lại không giống Man tộc, mũi cao thẳng, hai mắt như sao, lông mày như kiếm, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, chỉ là trên người có tà khí nồng đậm, tinh thần của Cổ Trần Sa cảm ứng được có oan hồn quấn quanh, oán niệm tụ tập, trên người kẻ này có không ít nhân mệnh, hơn nữa là oan mệnh.
Nếu là người tâm tồn chính nghĩa, mặc dù chém gϊếŧ vô số tà ma, sát ý nồng đậm, nhưng trên người vẫn không có oán niệm, mà là phong mang, giống như lôi đình, cái gọi là trợn mắt kim cương chính là như thế.
- Hắc Sát Biên Bức, năm đó Hắc Sát Giáo bị triều đình tiêu diệt, ngươi lại đào tẩu, quy thuận Man tộc.
Lâu Bái Nguyệt chắp hai tay sau lưng:
- Tà ma chính là tà ma, không hề có nhân tính, hôm nay tới đây tập kích, là nhận được thần dụ của Tà Thần sao?
- Đại Vĩnh Vương Triều thật là vận số hưng thịnh.
Khí tức của Hắc Sát Biên Bức lạnh như băng:
- Bất quá rất nhiều Tà Thần của Man tộc gần đây cũng rục rịch, trong tối tăm nhiều lần ban bố thần dụ, chỉ cần chém gϊếŧ quan viên, tướng lãnh, thậm chí người bình thường của Đại Vĩnh Vương Triều đều có lợi ích to lớn. Các ngươi vĩnh viễn sống không an nhàn được. Bởi vì các ngươi đã không có thần che chở. Thiên Phù Đại Đế ngu xuẩn, lại đắc tội tất cả Chư Thần, hắn cho rằng dựa vào lực lượng một người, có thể đối kháng Chư Thần chính tà sao? Dù toàn bộ Cổ Thiên Tử cộng lại, chuyện này cũng không làm được.
- Nói nhảm nhiều quá rồi.
Khí tức của Lâu Bái Nguyệt bay lên, không ngừng cất cao, muốn phát động một kích lôi đình.
- Ta quy thuận Tà Thần của Man tộc, gϊếŧ ngươi hiến tế, sẽ được thần lực tố hồn đúc thể, mà ngươi gϊếŧ chết Man tộc, lại không có bất luận cái gì. Không có lợi ích, cao thủ của Đại Vĩnh Vương Triều các ngươi sẽ quy thuận Tà Thần, hay theo chân triều đình? Những Tông Sư kia, sẽ bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này sao Lần này các ngươi tất bại!
Hắc Sát Biên Bức dùng ngôn ngữ trùng kích, nói có lý có cứ.