Thấy Cổ Trần Sa đi lên thuyền, Lâu Bái Nguyệt cười:
- Bây giờ ngươi là Quốc Công, còn là hoàng tử, tiến thêm một bước chính là Quận Vương, xuất môn ban sai ngay cả tùy tùng cũng không mang, không sợ mất mặt xấu hổ, thiệt uy phong sao?
- Ta căn cơ nông cạn, dựa vào duy nhất là phụ hoàng hơi chút coi trọng, còn có Cự Linh Thần Công ngươi cho, để ta tu đến cảnh giới hiện tại. Nào có uy phong gì đáng nói.
Cổ Trần Sa nhìn bốn phía lâu thuyền, lại đổi tàu chiến, còn lớn hơn chiếc lúc trước.
Tài lực của Lâu gia có thể thấy được chút ít.
Dựa theo đạo lý, vương công quý tộc ở kinh thành, tuy có lâu thuyền, nhưng loại tàu chiến có hoả lực lớn này lại không thể có, bằng không chính là tạo phản, tru di tam tộc.
- Chiếc Hỏa Sa Chiến Hạm này là hoàng thượng hạ mật lệnh, để cho ta từ trong Thiên Công Viện lấy ra.
Lâu Bái Nguyệt nhìn ra Cổ Trần Sa hoài nghi lo lắng:
- Bên trong có mười tám khẩu Liệt Sơn Hỏa Pháo mới nghiên cứu ra, phía trên có cường giả Đạo cảnh minh khắc trận pháp phù văn, đạn pháo cũng có chứa trận pháp không thể tưởng tượng nổi, tường thành kiên cố ngoài mười dặm cũng có thể bắn một phát mà đổ.
- Lợi hại, đại bác như vậy, sang năm chinh chiến Man tộc, không có gì bất lợi!
Cổ Trần Sa kinh hãi.
- Cho dù là cường giả Đạo cảnh, cũng sẽ bị oanh kích tan xương nát thịt.
- Cường giả Đạo cảnh sơ kỳ cũng không phải vô địch. Chỉ có tu luyện đến cửu biến, kia là Thần Tiên nhất lưu, thủ đoạn thế gian không thể phá hủy.
Lâu Bái Nguyệt vẫy tay, Đao Nô lấy ra một đồ vật cung kính đưa tới.
Cổ Trần Sa thấy phía trên có lẫy cò, hẳn là ám khí gì đó.
Ầm!
Lâu Bái Nguyệt kéo lẫy cò.
Ở trên mặt sông cách ba nghìn bước, có một con chim bị bắn trúng, toàn thân nổ tung, hóa thành hỏa cầu rơi xuống sông, đảo mắt chỉ còn lại than cốc.
- Đây không phải hỏa thương sao? Hỏa thương không nên có uy lực lớn như vậy.
Trong lòng Cổ Trần Sa phát lạnh.
- Đây là Hỏa Phù Thương, Thiên Công Viện mới nghiên cứu chế tạo.
Lâu Bái Nguyệt trả khẩu súng lại cho Đao Nô:
- Thương này nơi tay, cho dù là Võ Sĩ hơi huấn luyện, cũng có thể gϊếŧ chết Tông Sư.
- Thiên Công Viện lại làm ra được lợi khí như vậy? Nhưng hung khí bực này sớm muộn gì cũng sẽ lưu lạc dân gian, nếu như bị kẻ phạm pháp lợi dụng, vậy chẳng phải làm thiên hạ đại loạn?
Cổ Trần Sa nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng nhất.
- Ta cũng từng nghĩ vậy, còn chuyên môn nhắc nhở hoàng thượng, nhưng hoàng thượng nói bách tính thiên hạ đều cần loại vật này tới bảo vệ tôn nghiêm của mình. Lòng dạ của hoàng thượng, quả thật không giống các triều đại trước. Triều đại nào cũng muốn ngu dân, mà hoàng thượng lại mở dân trí, lật đổ bất kỳ Đại Đế nào trong lịch sử.
Nói tới Thiên Phù Đại Đế, mỗi lần Lâu Bái Nguyệt đều thật tâm ngưỡng mộ, xuất phát từ nội tâm.
Cổ Trần Sa đối với cách quản lý của Đại Vĩnh Vương Triều cũng không thể không phục.
- Ngươi còn chưa ăn điểm tâm a? Ta phái thuộc hạ chuẩn bị cho ngươi?
Lâu Bái Nguyệt lại hỏi:
- Ta đã tu luyện đến Đạo cảnh, không ăn khói lửa nhân gian, hấp thu linh khí thiên địa là được.
- Ta đúng là có chút đói bụng, gần đây luyện công, cũng rất chán ghét khí tức khói lửa, ta nghe nói ngươi ở trong di tích Cổ Thiên Tử Hư tìm được không ít thứ tốt, không biết có vật gì để ta sử dụng hay không? Ta có thể cầm đồ vật trao đổi.
Trong bụng Cổ Trần Sa có Nhật Nguyệt Long Lân chứa đựng năng lượng, mấy tháng không ăn cũng không sao, nhưng hắn không muốn bộc lộ đòn sát thủ của mình, hơn nữa thăm dò nội tình của Lâu Bái Nguyệt.
- Nga? Ngươi có vật gì có thể trao đổi?
Lâu Bái Nguyệt sinh ra hứng thú.
- Thứ này thế nào?
Cổ Trần Sa lấy ra Hổ Lang Đan, đan này màu xanh đen, phía trên có khí tức uy mãnh, hắn muốn khảo nghiệm nhãn lực của Lâu Bái Nguyệt.
- Hổ Lang Đan!
Ánh mắt của Lâu Bái Nguyệt sắc bén lên:
- Cho dù là người bình thường, chỉ cần ăn vào, cũng có thể biến thành Hổ Lang Chi Sĩ, sánh ngang Võ Sĩ khổ luyện hai mươi năm. Đan dược này ngoại trừ tăng cường lực lượng, không di chứng ra, chủ yếu nhất là để người tính cách hèn yếu biến thành hổ lang chi dũng, bởi vì trong đan này ẩn chứa oai hùng của hổ lang.
Tính cách một người quyết định thành bại, một người nhu nhược, làm việc lo trước lo sau, không quả quyết, cho dù cho hắn lực lượng, hắn cũng sẽ không vận dụng được. Sau cùng thất bại thảm hại, mà người tính cách kiên cường, cho dù không có lực lượng, cũng sẽ nghĩ biện pháp đi nỗ lực, sau cùng lại có thành tựu.
Hổ Lang Đan trọng yếu nhất chính là rót vào trong linh hồn người bình thường kiên cường của sói, uy nghiêm tự tin của hổ.
Hai cái này, là thiết yếu để thành công.
Đây cũng là bất kỳ đan dược nào cũng không thể làm được, nhất định phải có lực lượng của trời cao dung hợp.
- Nhãn lực tốt, vừa nhìn là có thể nhìn ra đây là Hổ Lang Đan thượng cổ.
Cổ Trần Sa khen ngợi:
- Ta nghĩ Lâu gia có không ít đệ tử trẻ tuổi cần đan dược này.
- Ngươi là từ nơi nào lấy được? Đan này tới từ thượng cổ, hiện tại sớm đã thất truyền, cho dù Đan Dược Sư lại cao minh cũng luyện chế không ra, đan dược tăng lực lượng có, nhưng giao phó tính cách hổ lang lại không thể có, này liên quan đến Thiên Đạo biến hóa.
Lâu Bái Nguyệt tâm động, mặc dù nàng không dùng được, nhưng rất nhiều đệ tử của Lâu gia đều cần.
Lâu gia là đại gia tộc, muốn hưng thịnh không suy, nhân tài trọng yếu nhất, tuy phần lớn đệ tử có tài nguyên rất tốt, nhưng sống an nhàn sung sướиɠ quá lâu, tính cách khó tránh khỏi lười biếng, ngang ngược kiêu ngạo, cái này không chịu nổi trách nhiệm, có Hổ Lang Đan, vậy thì bất đồng, mỗi người trong gia tộc đều là tinh anh.
Gia tộc dựa vào cái gì phát triển, dựa vào chính là không ngừng xuất hiện anh tài.
Thời điểm sói săn thú, có thể tiềm phục cả ngày vẫn không nhúc nhích, có thể nhẫn nại đói bụng, lạnh lẽo, nếu người có kiên trì và cứng cỏi của sói, chuyện gì không làm thành?
- Mẹ ta dù gì cũng là công chúa Hiến triều, lưu lại cho ta chút đồ vật phòng thân, cũng không có gì lạ.
Cổ Trần Sa sẽ không ngu đến mức nói thật, đương nhiên, coi như hắn nói Tế Thiên Phù Chiếu ở trong tay mình, cũng không có ai sẽ tin tưởng.
- Đan dược như vậy ngươi có mấy viên?
Lâu Bái Nguyệt rất thẳng thắn.
- Ngươi muốn bao nhiêu?