Long Phù

Chương 49: Vô Cực Thiên Thư (1)

Thất hoàng tử Pháp Thân Vương Phủ.

Trong thư phòng.

Nguyệt Thạch phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu bốn phía rõ ràng rành mạch.

Thư phòng bài biện rất đơn giản, cầm, kiếm, giá sách, sách cổ, trừ lần đó ra, không còn vật dư thừa.

Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trên giường, trong phòng cũng không có đốt hương liệu, nhưng tự nhiên có gió mát tuần hoàn, trong đó có thanh khí của bách thảo tự nhiên, đây là thanh khí do bản thân hắn thả ra.

Cổ Pháp Sa sớm đã bước vào Đạo cảnh, lúc này ở trong người uẩn nhưỡng Tam Muội Chân Hỏa, đây là Đạo cảnh bát biến, một khi Tam Muội Chân Hỏa vận chuyển toàn thân, sau cùng lên não, thiêu đốt Sinh Tử Huyền Quan thành công, vậy thì chân chính tiến vào Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, chính vì vậy, tất cả tạp chất trong cơ thể hắn đều chậm rãi bị nung khô, còn dư lại chỉ là tinh hoa.

- Thất gia, đây là sự tình trải qua.

Ở ngoài cửa, một người quỳ xuống bẩm tấu.

- Cổ Trần Sa vừa đến phủ đệ đã bắt người của lão Tam? Không cho mặt mũi như vậy? Xem ra hắn là muốn bốn mặt thụ địch?

Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa đứng lên:

- Người nằm vùng của chúng ta như thế nào?

- Người nằm vùng của chúng ta không có sự tình, cực kỳ thành thật, đã được Tiểu Nghĩa Tử an bài làm việc, thuộc hạ bảo bọn họ làm việc chịu khó, không được bộc lộ.

Người nọ hồi tấu.

- Làm rất tốt, Cổ Trần Sa giấu tài giả ngu cũng tốt, bộc lộ phong mang cũng được, đều không đáng giá nhắc tới, cho dù hắn tu thành Đạo cảnh, ta trở tay cũng có thể để cho hắn trở thành bột mịn.

Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa đi tới vài bước, tựa hồ đang suy tư cái gì:

- Nhưng hắn kích hoạt được huyết mạch Cự Linh Thần, đây là sự tình rất khủng bố, một khi Thượng Cổ Cự Linh Chi Thần được hắn lấy phương thức hiến tế câu thông, không biết sẽ sản sinh chuyện lớn gì. Hơn nữa Lâu Bái Nguyệt kia càng đáng sợ.

Người nọ chỉ dập đầu, không dám đáp lời.

- Đi gọi Kim tiên sinh qua đây.

Cổ Pháp Sa phất tay.

- Vâng!

Chỉ chốc lát sau, đột nhiên trong thư phòng xuất hiện một người, người mặc đạo bào, bộ dạng trẻ tuổi, sắc mặt như ôn ngọc, tựa hồ chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng đôi mắt thế sự xoay vần, trải qua vô số nhân sinh.

- Thất gia gọi ta là có chuyện gì?

Kim tiên sinh hơi hành lễ, sau đó tự mình tìm ghế ngồi xuống.

Cổ Pháp Sa cũng không lưu tâm.

- Kim tiên sinh, ngươi đối với Thượng Cổ Cự Linh Chi Thần, có ý kiến gì không?

- Thất gia là vì sự tình của Thập Cửu hoàng tử mà phiền não?

Kim tiên sinh nói:

- Tuy ta không bước chân ra khỏi nhà, nhưng cũng nghe được rất nhiều tin tức, nhất là sự tình huyết mạch Cự Linh Thần xuất thế, coi như ở thượng cổ, cũng không phải chuyện đùa, Thất gia có ân cứu mạng với ta, ta tự nhiên phải giúp Thất gia phân ưu.

- Kim tiên sinh, ngươi là trưởng lão của Tiên Thiên Vô Cực Tông, kiến thức rộng rãi, ta không thể không nhờ vào trí tuệ của ngươi.

Cổ Pháp Sa rất khách khí.

- Chuyện cũ đã qua, Tiên Thiên Vô Cực Tông đã tan thành mây khói, trong thiên hạ tất cả là đất của vua, ta cũng chỉ là thần dân của Đại Vĩnh Vương Triều.

Kim tiên sinh khổ sở cười nói:

- Hoàng thượng thật là sâu không lường được, Tiên Thiên Vô Cực Tông ta là môn phái tiên đạo từ Thái Cổ lưu truyền xuống, mấy nghìn năm qua ở trong tiên đạo vẫn bài danh top 10, lại bởi vì thiếu chưởng môn gϊếŧ chết Tổng đốc Vũ Châu, lại bị hoàng thượng phái cao thủ tiêu diệt, lúc đầu ta chính mắt thấy chuyện này, hoàng thượng tự mình ra tay, phá bảy đạo Tiên Thiên Vô Cực Đại Trận, bảy vị Thái thượng trưởng lão trấn thủ đại trận ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, sau đó hoàng thượng xé rách hư không, toàn bộ sơn môn bị kéo vào thời không loạn lưu, chưởng môn thân tử đạo tiêu. Ta bị triều đình bắt làm tù binh, vốn sẽ bị gϊếŧ chết, lại được Thất gia ở trong tối đánh tráo cứu đi. Bây giờ chỉ là người cô đơn, sớm đã không dám tưởng tượng khôi phục tông môn, chỉ muốn ở dưới trướng của Thất gia bình an qua hết đời mà thôi.

- Tu vi của phụ hoàng đến trình độ nào? Ta biết sự tình sơn môn của Tiên Thiên Vô Cực Tông tiêu thất, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy. Đó không phải là...

Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa nuốt nước miếng.

Kim tiên sinh mỉm cười, tự nhiên biết Cổ Pháp Sa muốn nói cái gì, hắn thưởng thức quạt xếp trong tay.

- Thất gia không cần chán ngán thất vọng, hoàng thượng thọ nguyên lâu dài, ngươi muốn thừa kế Hoàng vị là không có hi vọng, nhưng người càng cường đại sẽ càng bị thiên đố kị, tất không trường sinh, càng là cường giả, kiếp số càng nhiều, nhất là đại vị Hoàng Đế, mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động, đều nắm giữ vận mệnh của chúng sinh, phải gánh chịu nhân quả của chúng sinh, từ xưa đến nay, có Tiên Nhân ẩn cư trường thọ, nhưng Đế Vương trường thọ lại nắm đại quyền lại không.

Kim tiên sinh mưu tính:

- Tiên Thiên Vô Cực Tông của ta, có Vô Cực Thiên Thư, có thể tính tận quá khứ tương lai, lúc trước Thái thượng trưởng lão trong tông môn huyết tế thiên thư, từ đó dòm ngó được thiên cơ, ở tương lai không lâu, thiên địa sẽ xuất hiện đại biến, đến lúc đó cũng chưa chắc không phải cơ hội quật khởi của Thất gia.

- Ngươi biết tung tích của Vô Cực Thiên Thư không?

Cổ Pháp Sa vội hỏi:

- Phụ hoàng cũng không có được bản thiên thư kia, công pháp tinh hoa nhất chính là Thiên cấp, cũng gọi là thiên thư.

- Sách này có linh tính, bản thân là tồn tại tương tự với Thần, nó sẽ tự động lựa chọn chủ nhân, lúc đầu liền trốn vào thời không loạn lưu, chẳng biết đi đâu, ta tự nhiên không thể tìm được.

Kim tiên sinh lộ vẻ tiếc nuối.

- Nếu ta có thể được sách này...

Cổ Pháp Sa đi tới mấy bước.

- Nói thật, coi như Thất gia được sách này, cũng chưa chắc có thể mượn nó mưu đại sự.