Lần này xuất thủ đối kháng Thập hoàng tử, hắn là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Thứ nhất là sau khi tin tức hoàng thượng để cho Lâu Bái Nguyệt thân cận mình truyền ra, mình đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho dù lại giấu tài, cũng sẽ có người không bỏ qua mình, ví dụ như hôm nay, Thập hoàng tử áp bách là làm sao cũng tránh không thoát, giả bộ, có lẽ thật sẽ bị hắn phế bỏ.
Thứ hai hắn sắp thành niên, là thời điểm mấu chốt sắc phong tước vị, có cơ hội bày ra vũ lực, sẽ được phong tước vị không tệ.
Thứ ba hắn có thể đổ nguyên nhân thực lực gia tăng lên huyết mạch Cự Linh Thần, có cơ hội giải thích, còn làm cho mình có giá trị lợi dụng lớn hơn.
Đương nhiên, sau khi hắn thể hiện thực lực, thì không còn cách nào ngụy trang, nhất định sẽ đưa tới âm mưu và trả thù càng thêm mãnh liệt, nhưng đây là sự tình không có cách nào, chỉ có gặp chiêu phá chiêu, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Nói chung, không biểu hiện thực lực, chính là chết, biểu hiện còn có chút hi vọng sống. Sao không cược một lần?
- Đáng chết!
Hai tay Cổ Chấn Sa nhức mỏi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, phế vật bình thường giả điên giả dại lại có thực lực như thế, có thể tiếp Ngũ Quỷ Đại Cầm Nã của mình.
- Ta tung hoành sa trường, gϊếŧ người mấy trăm, làm sao bắt không được phế vật này, còn mặt mũi gì nữa?
Trong lòng hắn có lửa giận, toàn thân phát ra âm thanh sấm rền cuồn cuộn, vận chuyển Trảm Lôi Thần Công.
- Hả?
Cổ Trần Sa thấy khí thế kia, cũng trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Kinh nghiệm thực chiến của đối phương phong phú, từ vừa rồi liền nhìn ra được, Ngũ Quỷ Đại Cầm Nã thôi động, lại có mùi vị quỷ khóc thần gào, nếu không phải bản thân tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật nhiều ngày, có lẽ tâm thần đã bị đoạt, mặc đối phương chém gϊếŧ.
Hai người đối kháng, sinh tử chém gϊếŧ hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh, là thái giám nghi trượng:
- Hoàng thượng giá lâm!
Phù phù!
Tất cả mọi người quỳ xuống, bất chấp xem trận náo nhiệt này.
Cổ Trần Sa, Cổ Chấn Sa cũng vội vàng quỳ xuống, phủ phục ở trong tuyết, ai cũng không muốn vào lúc này bị người cáo đại tội bất kính.
Rất xa, loan giá đi qua, trên trăm đại nội thị vệ cưỡi ngựa khóa đao, bốn mươi chín lực sĩ người mặc hoàng y thúc xe ngựa màu vàng chậm rãi đi tới.
Xe ngựa kia là bị những lực sĩ này lăng không nâng lên, bình ổn như bay.
Những lực sĩ này chính là Hoàng Cân Lực Sĩ do triều đình nuôi dưỡng, mô phỏng Thần Tướng bên người Cổ Thiên Tử.
Nghe đồn bên cạnh Cổ Thiên Tử có cự nhân lực lớn vô cùng, hộ pháp hàng ma, đầu đội khăn vàng, trong sách sử ghi chép, chính là Hoàng Cân Lực Sĩ.
Sau khi Thiên Phù Đại Đế lên ngôi, thống nhất tứ hải, khuất phục trăm quốc, nghi trượng bên người cũng bắt đầu học tập Cổ Thiên Tử, chọn lựa rất nhiều cao thủ Tông Sư cảnh, huấn luyện nhiều năm, trở thành Hoàng Cân Lực Sĩ.
Đây không phải xa xỉ, mà là lấy lễ nghi dưỡng khí.
Bên cạnh Hoàng Cân Lực Sĩ, có cung nga xuyên toa, cầm kim đăng lư hương, tổng cộng ba mươi sáu người. Trừ lần đó ra, còn có bảy mươi hai thái giám nâng cờ.
Ngồi trên xe chính là thiên hạ đệ nhất nhân, Đại Vĩnh Vương Triều chi chủ Thiên Phù Đại Đế.
- Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tất cả vương công, quý tộc, binh sĩ đều hô to.
- Đều đứng lên đi.
Thiên Phù Đại Đế đi xuống xe, tiến vào trong một doanh trướng, đầu tiên là các hoàng tử nối đuôi nhau đi vào, tiếp theo là vương công đại thần, quan viên cấp thấp thì đứng ở bên ngoài.
Trong trướng bồng hơi ấm lan tỏa, nhưng không phải đốt than, mà treo một viên hỏa châu đỏ như lửa.
Hỏa châu chính là noãn ngọc vạn năm mài dũa thành, dương khí rừng rực, quanh năm tiếp xúc thân thể, có thể khu trừ lạnh lẽo hành khí, cường gân cốt, tráng hồn phách, cô đọng ý chí.
Thứ này cực kỳ khó được, cũng chỉ hoàng thất mới có thể dùng.
Cổ Trần Sa đứng ở phía sau các hoàng tử, chỉ cảm thấy khí lưu ấm áp dễ chịu tập kích tới, không ngừng xoa bóp thân thể, hàn khí trong xương đều tiêu tán.
Có vài hoàng tử ánh mắt đảo qua trên người hắn, có giật mình, có ngưng trọng, có sát khí, có trầm tư.
Lâu Bái Nguyệt đứng ở một bên khác, giống như phát hiện đồ vật mới lạ, trong ánh mắt bao hàm thâm ý.
- Lát nữa phải cẩn thận có người tìm ta gây phiền phức.
Cổ Trần Sa vẫn đang suy nghĩ.
Lúc này Thiên Phù Đại Đế nói chuyện:
- Hôm nay săn thú hẳn các ngươi đều hiểu, sang năm đầu xuân, triều đình sẽ tiến hành chinh chiến với Man tộc, lần này cần đánh tan.
- Hoàng thượng mưu tính sâu xa, hiện tại triều đình binh hùng tướng mạnh, lực lượng quốc gia cường thịnh trước đó chưa từng có, chính là cơ hội chinh chiến tốt nhất.
Lâu Trùng Tiêu nói.
- Lần này không giống dĩ vãng.
Thiên Phù Đại Đế khoát tay:
- Dĩ vãng là các Đại Tướng mang binh, bốn mặt tấn công, lần này ta muốn các hoàng tử riêng phần mình lĩnh binh, tiến hành vây quét Man tộc, nhìn xem hoàng tử nào xuất sắc nhất, chư vị cảm thấy thế nào?
- Chúng thần nghe theo hoàng thượng phân phó.
Các đại thần đều khom người.
- Rất tốt.
Thiên Phù Đại Đế ngắm nhìn bốn phía, hết sức hài lòng, đột nhiên ánh mắt rơi vào trên người Cổ Chấn Sa:
- Tiểu thập, ngươi vừa mới thúc giục Trảm Lôi Thần Công? Khí huyết còn chưa dẹp loạn, trên người sát ý mạnh mẽ, làm cái gì vậy? Ai chọc ngươi?
- Phụ hoàng.
Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa ra khỏi hàng quỳ xuống: