Long Phù

Chương 27: Nữ tử Đạo cảnh (1)

Từng động tác trong Thiên Tử Phong Thần Thuật đều ẩn chứa chân lý chí cao của vũ trụ đại đạo, tuy Nhật Nguyệt Luyện là thức thứ nhất, lại là căn cơ, nếu luyện đến đại thành, sẽ như nhật nguyệt nhô lên cao, nhanh chóng bao phủ bốn phương, dùng âm dương làm than, bất luận kẻ nào, tiên, thần, ma, yêu đều có thể hóa thành bụi bặm.

Chiêu này tế ra, Long Vũ Vân cũng bị chấn nhϊếp, tâm linh thất thủ, giống như thấy được biến hóa ở bốn phía, liệt hỏa từ không trung xuất hiện, đốt cháy hư không từng khúc.

Cái này đương nhiên chỉ là ảo giác, không phải chân thật.

- Lại có thể mạnh như thế?

Long Vũ Vân lui về phía sau, nàng chính là cường giả Đạo cảnh, mặc dù mới chỉ đệ nhất biến Phục khí Tích Cốc, nhưng thân thể đã không thuộc về phàm nhân, tinh thần cũng không phải khí thế của phàm nhân có khả năng ảnh hưởng.

Dù hiện tại nàng thân trúng kịch độc, thực lực suy yếu chỉ còn lại hai ba thành, nhưng tinh thần cũng vượt xa Tông Sư.

Võ học giao thủ sai một ly đi nghìn dặm, nàng hơi ngây người, đã bị Cổ Trần Sa công lên, mất đi tiên cơ.

- Hải Thần Trấn Ma Uyên.

Hai tay nàng thành vòng, vờn ở chung quanh, khiến cho mình giống như vực sâu hắc ám, sâu không thấy đáy, ý đồ hóa giải công kích của Cổ Trần Sa.

Phanh!

Nhưng Nhật Nguyệt Luyện không phải nàng có thể phòng ngự được, chỉ va chạm ba cái, đã hung hăng kích lên l*иg ngực của nàng một quyền.

Răng rắc!

Long Vũ Vân lui về phía sau ba bước, xương sườn đứt rời mấy cây, máu tươi từ trong miệng mũi chảy ra, nhưng không có nằm xuống, mà chậm rãi ngồi ngay ngắn, ý đồ chữa thương.

Mà Cổ Trần Sa cũng bị phản chấn liên tiếp lui về phía sau, trong lòng của hắn kinh hãi, quyền kình của mình có thể phá kim liệt thạch, đánh vào trên người đối phương lại chỉ chặt đứt xương sườn, Đạo cảnh thật cường đại như vậy?

- Hảo tiểu tử, ngươi có thể liều mạng như vậy, ta ngược lại không ngờ tới.

Tựa hồ Long Vũ Vân đã mất đi sức chiến đấu:

- Nếu không phải ta trúng Diệt Tinh Thần Tán, trên đường đi lại bị thương nghiêm trọng, thực lực chưa tới hai thành, trong nháy mắt là có thể gϊếŧ ngươi.

- Ta không có ác ý với ngươi, chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, ngươi là lấy oán trả ơn.

Cổ Trần Sa cảm thấy trận chiến đấu này thật vô nghĩa, hắn không muốn đánh sống đánh chết với Long Vũ Vân.

- Nếu như ta đoán không sai, vừa rồi ngươi thi triển võ học, chính là tuyệt học Đại Đồ Thần Pháp của Thiên Phù Đại Đế? Cũng chỉ có thần công như thế, mới có thể vượt cấp làm ta bị thương.

Long Vũ Vân lạnh lùng nói:

- Xem ra ta không đoán sai, ngươi chính là hoàng tử, ngươi không phải cứu ta, đêm khuya tuyết rơi nhiều, hoang sơn dã lĩnh, ngươi chạy đến nơi đây làm gì? Không phải có dự mưu, ai sẽ tin tưởng?

- Đại Đồ Thần Pháp? Đó là võ công cấp bậc gì?

Cổ Trần Sa đối với võ công của Thiên Phù Đại Đế là hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết vị phụ hoàng này của mình hùng bá thiên hạ, dùng sức một mình áp đảo cao thủ trăm nước, không biết đánh bại tiêu diệt bao nhiêu tông môn, cường giả tu tiên, thế gia, yêu ma, thậm chí là Thần Linh.

- Ta là ở trong núi rèn luyện, ngươi tin cũng được, không tin cũng tốt, là ngươi phát ra đạo kiếm quang kia hấp dẫn ta, ta tưởng là bảo bối xuất thế.

Cổ Trần Sa cũng không có giải thích rõ thân phận của mình, Long Vũ Vân hiển nhiên không phải người lương thiện gì, biết rõ thân phận có hại vô ích:

- Ta cũng không có ý đồ gì, nếu như mình mắt mù, gặp được thế hệ lấy oán trả ơn, vậy coi như không may, chính ngươi chữa thương đi, ta không quấy rầy, chúng ta sau này không gặp lại.

Dứt lời, hắn muốn rời đi.

- Đứng lại.

Long Vũ Vân cười lạnh:

- Có phải ngươi.... muốn ra ngoài tìm người trở lại hại ta? Ta há có thể cho ngươi ly khai?

- Dùng thực lực của ngươi, bây giờ có thể ngăn trở ta sao?

Cổ Trần Sa vẫn cười lạnh:

- Có một nông dân ở trong tuyết cứu được một con rắn đông cứng, ủ vào trong ngực, sau khi con rắn thức tỉnh lại cắn nông dân, không thể tưởng được hôm nay ta cũng cứu được một con rắn, trên sách nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, xem ra là không có sai.

- Miệng lưỡi bén nhọn, ngươi thực cho rằng những phế vật kia có thể gϊếŧ ta?

Long Vũ Vân điều tức linh khí, ngữ khí khôi phục bình thường, giống như vừa rồi không có thụ thương:

- Ta là muốn dẫn người sau lưng bọn họ đến, cho nên kích hoạt Vạn Kiếm Phù. Quả nhiên ngươi xuất hiện, ta thống soái mấy trăm vạn quân dân, có huyết mạch Long Thần, há sẽ bị bọn đạo chích tính toán?

- Long Kiếm Đảo ta ở hải ngoại, tuy nói là đảo, nhưng phạm vi mấy vạn dặm, tương đương với một quốc gia, Long gia ở ngàn năm trước liền thống lĩnh hòn đảo, tuy nói là đảo chủ, thực tế lại là quốc vương.

Cổ Trần Sa đọc thuộc lòng sách sử, thiên văn địa lý, phong thổ các nơi đều biết rất rõ:

- Nghe đồn Long gia có huyết mạch Long Thần, người Long gia đi trên biển, như giẫm đất bằng, cho dù là hài đồng ba tuổi cũng có thể chơi ở dưới biển sâu, chém gϊếŧ cá mập.

Long Vũ Vân lấy ra một viên thuốc nuốt xuống:

- Ngươi có tri thức này, tuyệt đối không phải người thường, rốt cuộc là vị hoàng tử nào?

- Tại sao ngươi nhận định ta là hoàng tử? Chỉ bằng võ công?

Cổ Trần Sa cảm thấy mưu trí của nàng này không phải chuyện đùa.

- Khí chất, ta đã gặp Cổ Hằng Sa, hắn từ nhỏ được Đại Vĩnh Vương Triều bồi dưỡng, ở trong xương tự nhiên có khí chất hoàng gia, trên người của ngươi cũng có.

Ngữ khí của Long Vũ Vân ngạo nghễ:

- Ta duyệt vô số người, há có thể nhìn lầm? Nếu không như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ nói nhảm với ngươi nhiều như vậy?

- Nàng này có thể bước vào Đạo cảnh, nhất định là thiên tài hơn người, Lâu Bái Nguyệt kinh thái tuyệt diễm, thiên chi kiều nữ, nhưng vẫn kẹt ở Tông Sư, không thể bước vào Đạo cảnh, bởi vậy có thể thấy được Long Vũ Vân này hơn người.

Trong nội tâm Cổ Trần Sa thất kinh, hắn cũng là thế hệ lòng dạ sâu đậm, nếu không không thể sống đến bây giờ, hơi chút suy nghĩ, hắn mở miệng:

- Không sai, ta chính là Thập Cửu hoàng tử Cổ Trần Sa, bất quá không phải cùng loại với Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa tiến công Long Kiếm Đảo của ngươi.