- Tuyết hoa cái đỉnh!
Song chưởng của Cổ Trần Sa kích xuống, kích choáng một con mãnh hổ.
Thân thể mãnh hổ cực lớn, màu vàng, răng nanh sắc bén, miệng đầy máu tanh, nó vừa mới săn một con dê rừng, trông thấy Cổ Trần Sa xuất hiện, liền lao tới muốn ăn thịt người, lại bị hắn tay không tấc sắt đánh bại.
Kích choáng mãnh hổ, Cổ Trần Sa liền lấy Ngũ Sắc Thổ, dựng một tế đàn nho nhỏ.
Ngũ Sắc Thổ khắp nơi đều có, cũng không phải vật quý hiếm gì, hiện tại thiên đàn tế trời của kinh thành, chính là dùng Ngũ Sắc Thổ xây dựng.
Xây xong tế đàn, Cổ Trần Sa lấy Tế Thiên Phù Chiếu ra, đặt dược liệu chuẩn bị tốt ở trên tế đàn. Những dược liệu kia cũng không phải đồ vật hiếm thấy, kinh thành của Đại Vĩnh Vương Triều buôn bán phát đạt, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được.
Tuy hắn bị cắt xén khắp nơi, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tích góp, mua mấy loại dược liệu không quá trân quý cũng không khó.
Những dược liệu này chỉ là vật dẫn, cải biến lực lượng tế tự, ngưng kết ra đan dược mà thôi.
Ở trên tế đàn, còn có một con sói bị kích choáng.
Rút ra chủy thủ, gϊếŧ chết hổ lang, để máu nhỏ lên Tế Thiên Phù Chiếu.
Lúc này đây, hắn không có nhỏ máu của mình.
Quả nhiên, linh hồn của hổ lang bị hấp thu, lực lượng dũng mãnh tiến ra, bị dược liệu và tế đàn Ngũ Sắc Thổ biến hóa, xoay tròn tại chỗ.
Xì xì xì xì...... .
Giống như nước bị đun sôi, Cổ Trần Sa nhìn thấy một cỗ nguyên khí màu xanh liên tục nhúc nhích ở trên tế đàn, cuối cùng bốc cháy lên đại hỏa.
Trong đại hỏa, cuối cùng ngưng kết ra một viên đan dược.
Màu xanh như ngọc.
- Quả nhiên thành công, đây là Hổ Lang Đan, người ăn vào khí lực tăng nhiều, tuy ta không cần, nhưng lại có thể cho thuộc hạ trung thành và tận tâm tăng thực lực!
Trong lòng Cổ Trần Sa mừng rỡ.
Hổ Lang Đan thượng cổ, rút cuộc thông qua tế tự được ngưng tụ ra.
Mấy vị dược liệu đơn giản, giống như đậu hũ thạch cao. Nếu không có khí tức của mấy vị dược liệu quấy nhiễu lực lượng tế tự, lực lượng hổ lang sẽ tiêu tán ở trên không trung, không công lãng phí.
Hắn không có nhỏ máu của mình, lực lượng tế tự không tràn vào trong cơ thể hắn, đương nhiên sẽ chảy vào hư không.
Đạt được Hổ Lang Đan, hắn chậm rãi hồi cung, vừa mới vào tiểu viện, Tiểu Nghĩa Tử mặt mũi bầm dập đứng ở trước cửa, hàm răng gãy hết, nói chuyện hở môi.
- Thập Cửu gia, ngài rút cuộc trở về rồi.
Vẻ mặt hắn buồn rười rượi.
- Đây là có chuyện gì?
Trong lòng Cổ Trần Sa âm thầm giận dữ, hắn biết thái giám cung nữ bên người mình thường xuyên bị đánh, coi như là mình cũng có khi bị hoàng tử đánh, cái này đã là sự tình bình thường.
Cho nên cung nữ thái giám đi theo hắn đều bởi vì bị đánh, nên nghĩ biện pháp đi cửa sau, tình nguyện đi rửa bồn cầu, cũng không muốn đi theo hắn, vì vậy cung nữ thái giám bên cạnh hắn từng người đi hết, chỉ có Tiểu Nghĩa Tử trung thành và tận tâm.
Hắn cũng từng hoài nghi Tiểu Nghĩa Tử là người khác phái tới nằm vùng, nhưng trải qua nhiều năm quan sát, lưu tâm chi tiết, phát hiện người này là thật tình.
- Thập Cửu gia! Ngài còn không biết?
Tiểu Thuận Tử trừng to mắt:
- Ta nghe nội cung truyền đến tin tức, nói Thập Cửu gia sắp trưởng thành, hoàng thượng tứ hôn Lâu Bái Nguyệt cho Thập Cửu gia, hiện tại Thập Cửu gia đã bị tất cả hoàng tử ghen ghét, hầu như toàn bộ đều muốn gϊếŧ Thập Cửu gia, hôm nay ta đi Thượng Thiện Giám lấy thức ăn cho ngài, vừa vặn gặp được thái giám Tiểu Đa Tử của Thất gia, hắn cho ta một bạt tai, còn đánh ta một trận.
- Cái gì? Tứ hôn Lâu Bái Nguyệt cho ta?
Cổ Trần Sa kinh hãi:
- Không thể nào, có phải lời đồn hay không?
Lâu Bái Nguyệt là thiên chi kiều nữ, thậm chí có người nói nàng sẽ là Hoàng Hậu đời sau, bản thân nàng cũng tâm cao khí ngạo, coi nam tử trong thiên hạ không ra gì.
Đương nhiên đây chỉ là phụ, chủ yếu là nàng rất hận mình, bởi vì mình có huyết mạch Hiến triều.
- Cung đình truyền đến tin tức, nói Nguyên Quốc Công hỏi hôn sự, mà hoàng thượng lại bảo Lâu Bái Nguyệt thân cận Thập Cửu gia. Thập Cửu gia, nếu là hoàng tử khác, chuyện này cầu còn không được, nhưng đối với Thập Cửu gia mà nói, đó là thiên đại tai họa, Thập Cửu gia phải liều chết khướt từ, mới có thể bảo vệ cả đời bình an.
Tiểu Nghĩa Tử run rẩy nói.
- Việc này ta đã biết, chẳng qua chỉ là thân cận mà thôi, cũng không có hạ chỉ tứ hôn chính thức, không cần phải ngạc nhiên, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến là được.
Cổ Trần Sa định thần nói:
- Nếu đây là ý tứ của phụ hoàng, chỉ sợ từ không được, khoan hãy nói, ta giả ngây giả dại lâu như vậy, biết được chuyện này phải nên biểu hiện vui mừng, mà không phải lập tức đi từ chối, nếu làm như vậy, mặc cho ai cũng biết ta giấu tài, cảnh giác với ta càng sâu. Trước mắt chỉ có thể tiếp tục giả ngốc.
- Ta là sợ...
Tiểu Nghĩa Tử vẫn nơm nớp lo sợ.
- Sợ cái gì, ngươi theo ta đi vào.
Cổ Trần Sa quay về phòng, lấy Hổ Lang Đan ra:
- Tiểu Nghĩa Tử, ngươi ăn viên đan dược này vào.
- Vâng!
Tiểu Nghĩa Tử không chút do dự, cũng không sợ là độc dược, tiếp nhận nuốt vào.
Sau một lát, bên người Tiểu Nghĩa Tử hiện ra thanh khí, quấn quanh toàn thân, từ trong thất khiếu ra ra vào vào.
Thân hình của hắn được đắp nặn, khí tức thay đổi, sắc bén bức người, khí âm nhu hễ quét là sạch, chuyển biến thành Hổ Lang Sư hoành hành không sợ trên chiến trường .
Khí tức bình tĩnh trở lại, Tiểu Nghĩa Tử nhìn hai tay, hai mắt si ngốc, chỉ cảm thấy toàn thân có lực lượng dùng không hết:
- Đây là cái gì? Ta cảm giác cả người thay đổi.
- Không cần lo, ngươi chỉ cần biết rõ bây giờ lực lượng của ngươi rất lớn, luyện võ sẽ làm chơi ăn thật.
Cổ Trần Sa nhìn nhìn bốn phía:
- Còn nữa, sự tình hôm nay phải giữ kín như bưng.
- Vâng!
- À, ngươi đi tìm một ít Thanh Phù, nhớ kỹ, phải sống.
- Vâng!
Thanh Phù là một loại côn trùng, dân gian nói dùng máu của nó bôi lên tiền, tiền kia tiêu qua sẽ tự động bay trở về, cho nên mới có tên là “Thanh Phù” .
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, bởi vì có người thử qua, không có tác dụng gì.
Hiện tại Đại Vĩnh Vương Triều bắt đầu phát hành tiền giấy, nhưng người nắm giữ vàng bạc kia, chỉ có thể đi ngân hàng quốc gia dùng vàng bạc đổi tiền giấy, sau đó lưu thông.
Sách sử ghi chép, dùng Thanh Phù tế tự có thể đạt được vàng bạc, Cổ Trần Sa muốn thử xem, tiền tiêu hàng tháng của hắn bị cắt xén lợi hại, giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, nếu có thể tế tự ra vàng bạc, thì không cần sợ thiếu tiền tiêu nữa.