Tiếng sói gào thét từ trong rừng rậm truyền ra.
Một cự lang màu xám rơi vào trong cạm bẫy, bị bắt treo ngược lên.
Cổ Trần Sa hung hăng cầm dao găm đâm vào cổ họng cự lang, máu tươi điên cuồng phun, rơi xuống trên Tế Thiên Phù Chiếu.
Hắn lại cắt vỡ tay mình, máu tươi cũng nhỏ xuống.
Mặt ngoài phù chiếu nổi lên bóng dáng sói xám, bị ánh sáng màu xanh hút vào.
Mà sâu trong phù chiếu, lực lượng mạnh mẽ trực tiếp quán chú đến trong cơ thể hắn.
Hiến tế nhất định phải để máu của sinh linh và máu của bản thân dung hợp, đây là rất nhiều sách sử ghi chép, như vậy trời cao mới có thể phán định người hiến tế là ai.
Xoẹt!
Quần áo lập tức nứt vỡ.
Gào...
Cổ Trần Sa phát ra thanh âm gào thét giống như cự lang, cơ bắp như mãng xà sống lại, bành trướng, vặn vẹo, mạnh mẽ hữu lực.
Cả người hắn lớn hơn vài vòng, nguyên bản thân thể có chút đơn bạc bắt đầu cao lớn.
Nhất lang chi lực lớn hơn nhất kê chi lực quá nhiều.
Một cự lang trưởng thành, tráng hán bình thường chưa hẳn đấu qua được.
Nơi này là Nam Sơn, địa phương săn bắn của đệ tử hoàng gia.
Hoàng thất tính phạm vi trăm dặm vào khu vực săn bắn, trong đó có vô số kể mãnh thú, Cổ Trần Sa bình thường rất ít khi tới nơi này, chính là sợ bị hại chết không có đối chứng.
Nhưng sau khi đạt được Tế Thiên Phù Chiếu, nhất định phải dùng tế phẩm mới có thể tăng thực lực, hắn lại không thể ở trong hoàng cung làm như vậy.
Thời thượng cổ, mãnh thú hoành hành, cả ngày thôn phệ nhân loại, Cổ Thiên Tử dẫn đầu dân chúng săn gϊếŧ mãnh thú, hiến tế trời xanh, cầu phúc vạn dân, để nhân loại lớn mạnh.
Cổ Trần Sa tự nhiên cũng sẽ bắt chước Cổ Thiên Tử gϊếŧ mãnh thú tế thiên, phù hợp đại nghĩa.
Hắn đọc đủ thứ thi thư, cũng biết bảo vật phải là người có đức mới được, đức hạnh chưa đủ, bảo vật sẽ mang đến tai hoạ. Ví dụ như đại vị xã tắc, đức hạnh của Hoàng Đế đầy đủ, tự nhiên tứ hải thái bình, nếu như tàn ác, thiên hạ hỗn loạn, sẽ trở thành hoàng đế vong quốc.
Mặc dù hắn không biết mình đến cùng có cái vận khí gì, lại tìm được Tế Thiên Phù Chiếu. Nhưng không dám cuồng vọng tự đại đến nghĩ mình có đức có thể nắm giữ Thần Khí như thế.
Phù chiếu này phụng thiên thừa vận, quản lý bốn phương, chở đầy Thiên Đạo, sắc phong Chư Thần, há là trò đùa?
Máu loãng màu đen từ trong lỗ chân lông bị bức ra, huyết nhục giống như vụn sắt bị nung thành tinh cương, trong thân thể bình thường tích lũy độc tố cũng bị bài xuất ra ngoài cơ thể.
Qua nửa canh giờ, hắn mới khôi phục lại, ánh mắt sắc bén bức người, hơi bóp quyền, gân cốt toàn thân nổ đùng, bước ra một bước, mặt đất hơi trầm xuống.
Xuất chưởng quét ngang.
Rặc rặc!
Cây nhỏ to cỡ miệng bát bị đánh gãy.
Võ công đã là Phàm cảnh nhị trọng, đăng đường nhập thất.
Hắn có thể xưng là “Võ Sĩ” rồi
Cái gọi là “Sĩ”, chính là sĩ phu, ý tứ cao hơn bình dân.
Thành tựu Võ Sĩ, dựa theo quy củ mà Hoàng Đế định ra, hoàng tử có thể phong Trấn Quốc Tướng Quân.
Đây là Hoàng Đế quy định, phàm là hoàng tử tu thành võ công, đều có thể sắc phong, nếu hoàng tử có thể tu luyện tới Phàm cảnh tứ trọng đăng phong tạo cực, lại lập nhiều công lao, có thể sắc phong Quận Vương.
Phàm cảnh nhất trọng sơ khuy môn kính không có gì kỳ lạ quý hiếm, chẳng qua là một Võ Phu. Nhị trọng đăng đường nhập thất có thể xưng Võ Sĩ. Mà tam trọng xuất thần nhập hóa, có thể xưng Đại Sư, tứ trọng đăng phong tạo cực, chính là Tông Sư.
- Lại có hiệu quả phạt mao tẩy tủy.
Hắn mừng rỡ nhìn hai tay:
- Trong hoàng cung có Tẩy Tủy Đan trân quý, có thể cải thiện thể chất, nhưng ta làm sao có thể được ban thưởng? Bây giờ nhìn lại, lực lượng hiến tế không biết tốt hơn Tẩy Tủy Đan bao nhiêu lần.
Sau khi dùng Tẩy Tủy Đan, đau bụng như xoắn, thổ tả ba ngày, cực kỳ suy yếu, về sau cần dùng nhân sâm, nhung hươu tẩm bổ, an dưỡng ba tháng, thể khí mới chậm rãi cường tráng, ở đâu có khả năng dựng sào thấy bóng?
Bất quá ngẫm lại, đây là lực lượng của lão thiên gia, thì thoải mái hơn nhiều.
Tuy Tẩy Tủy Đan trân quý, nhưng làm sao có thể so sánh với lực lượng thiên địa?
- Hiện tại thực lực của ta, có thể đi săn gấu rồi, gấu chính là tế phẩm tốt nhất thượng cổ, bộ lạc uy danh hiển hách thượng cổ là Hữu Hùng ghi chép ở trong sử sách, dùng gấu tế thiên, có đại thu hoạch.
Cổ Trần Sa đọc thuộc lòng sách sử, nhớ lại bộ lạc thượng cổ tế tự, quyết định đi săn gấu.
Trước kia võ công bình thường, đến đây săn bắn một mình khó tránh khỏi bị người ám toán, hiện tại đăng đường nhập thất, gan hắn cũng lớn hơn.
Nhất Lang chi lực trong cơ thể quả nhiên không phải chuyện đùa, động tác của hắn mạnh mẽ, tốc độ tăng thêm ba phần, một ít thân pháp dĩ vãng không cách nào thi triển ra, hiện tại đều vận chuyển tự nhiên.
Rống!
Đi nửa canh giờ, thể lực của hắn còn chưa suy kiệt, nếu là lúc trước, đã sớm thở như chó rồi.
Phía trước truyền đến tiếng rống to, hắn lập tức trốn vào bụi cỏ.
Trong rừng lại có hai con dã thú tranh đấu, một gấu, một hổ.
- Vận khí thật quá tốt, lại cực kỳ gặp được sự tình bực này?
Lòng hắn mừng rỡ, gần đây thật là vận tốt vào đầu, mọi việc như ý, hiện tại khí lực của hắn tăng nhiều, nhưng muốn đối phó bạo hùng (*hùng là gấu) vẫn rất nguy hiểm, nếu như hổ gấu chém gϊếŧ lẫn nhau bị thương, hắn đi chiếm tiện nghi, chẳng phải là quá dễ dàng?
Quả nhiên, gấu và hổ tranh đấu, vết thương chồng chất, thể lực đều đã hao hết, hổ miễn cưỡng đứng lên, từng bước ly khai, mà gấu thì thở dốc không thể động đậy.
- Cơ hội tốt!
Cổ Trần Sa vọt mạnh ra, nhắm ngay con bạo hùng, dao găm gọt qua cổ họng.
Đùng!
Bạo hùng không biết từ nơi nào vận đến lực lượng, bàn chân gấu vung lên, như cao thủ võ lâm hung hăng đập lên đầu vai của hắn, kích hắn lật ở trên mặt đất.
Cổ Trần Sa mắt nổi đom đóm, thiếu chút nữa hôn mê, may mắn hắn vừa mới phạt mao tẩy tủy, thể chất tăng nhiều.
Sử dụng chiêu lý ngư đả đĩnh trở mình nhảy lên, dao găm đâm ra.
- Bách Bộ Xuyên Dương.
Dao găm như mũi tên.