Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
__________________________
Mười năm, đời người có mấy cái mười năm, nhưng tôi lại đem thời gian mười năm tốt nhất của mình để chờ đợi. Tôi không biết mười năm này tôi bỏ ra, có hay không trở thành công dã tràng, nhưng mặc kệ như thế nào, tôi đều sẽ tới đúng hẹn. Tôi ở trong lòng yên lặng nói: "Rốt cuộc, có lẽ có thể gặp mặt rồi."
Ở mười ngày trước khi đến ước định, ngồi ở hàng ghế từ Hàng Châu đến song đạo Bạch Hà, tôi suy nghĩ.
Mười năm qua, tôi vẫn luôn đi theo bước chân hắn, đến rất nhiều nơi. Sau đó lại đi tìm những nơi hắn từng đến, lại đến kế hoạch phản kích người Uông gia, tôi mệt mỏi. Tôi đã không còn ngây thơ như trước kia. Nhìn bóng người in trên cửa xe, tôi không xác định đó có phải là tôi hay không. Mười năm qua dung mạo tôi cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng mỗi người đều nhìn ra được tôi không còn là tôi của trước kia nữa. Tôi của hiện tại, ánh mắt thâm thuý cương nghị, không dung bất kỳ cái gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Năm đó hắn đưa quỷ tỉ cho tôi có nói: "Mười năm sau nếu cậu còn nhớ rõ tôi, khi đó cậu hãy cầm quỷ tỉ này, đến trước Thanh đồng môn. Lúc cửa mở ra, có lẽ cậu còn có thể nhìn thấy tôi, đến lúc đó cậu có thể tới đón thay tôi"
Đối với những lời này, tôi tuyệt đối không quên đi, bởi vì "nó" là ước định của tôi và hắn.
Trải qua nhiều năm truy đuổi cùng tìm kiếm như vậy, bí mật hay không bí mật đều đã không quan trọng. Tôi tưởng tôi có thể lý giải hay thậm chí là có thể hiểu hắn. Đối với tôi, đồ vật hắn bảo vệ ở sau lưng tôi đã không còn hứng thú. Tôi thậm chí không biết tôi có phải thật sự muốn đi tiếp nhận bảo vệ Thanh đồng môn kia hay không. Bởi vì tôi không biết bên trong nó rốt cuộc là cái gì, có đáng giá hay không. Bất quá tôi đặc biệt muốn phá hủy nó, bởi vì nó mang đến cho tôi quá nhiều điều tôi không nghĩ đến trong quá khứ, thậm chí là tự do của hắn.
Đối với lòng tôi còn luôn đấu tranh, tôi tưởng tôi có thể từng bước từng bước tiếp cận nó, đối với kết quả, một chút tôi cũng không có nghĩ đến. Tiền đồ mênh mông, tôi thì có tư cách gì nói về tương lai. Tôi chỉ cần hắn còn sống, ước định của chúng tôi không phải là một lời nói dối thiện ý.
Xe chạy như bay, lần này tôi dẫn theo chỉ có Lê Thốc cùng Tô Vạn, tôi cũng đã báo cho Bàn Tử, bởi vì chúng tôi là Thiết tam giác. Chúng tôi hẹn ở song đạo Bạch Hà gặp mặt, rốt cuộc do mang trang bị đặc thù, cho nên đi con đường tương đối hẻo lánh.
Trải qua hai ngày hai đêm đánh xe, rốt cuộc cũng tới song đạo Bạch Hà rồi. Xe chúng tôi trực tiếp đỗ trước cửa một khách sạn xa hoa. Nơi này so với mười năm trước thay đổi thật nhiều, lầu nhiều hơn, cao lên, đường cũng được mở rộng tóm lại so với trước kia thì phồn hoa hơn rất nhiều. Song đạo Bạch Hà là Trường Bạch sơn môn hộ, muốn đến Trường Bạch Sơn thì phải đi qua nơi này.
"Thiên Chân, nhớ chết Bàn gia tôi, ha hả...." Một âm thanh hồn hậu vang lên, Bàn Tử nói rồi còn muốn chạy đến ôm tôi, tôi dùng tay ngăn hắn lại. Bàn Tử hôm nay một thân trang phục cao bồi, nhìn tổng thể chính là một lão già không đứng đắn.
"Bàn Tử chết tiệt, lâu như vậy một cú điện thoại cũng không gọi cho tôi, còn nói nhớ tôi, hừ! Hừ.... Nghe đủ giả!" Tôi làm bộ nghiêm túc nói.
Lê Thốc cùng Tô Vạn trực tiếp đem đồ chuyển vào khách sạn, tôi thì ở cùng Bàn Tử chém gió, nhưng tổng cảm thấy có gì đó thay đổi. Rốt cuộc, tôi cũng không phải là "Thiên Chân" trước kia, tôi biết Bàn Tử vẫn luôn tìm cái hồi tôi đã từng thiên chân, nhưng làm nam nhân, làm sao có thể mãi thiên chân được.
"Tiểu Tam gia, gần đây vẫn tốt a?" Tôi nghiêng đầu qua nhìn xem, là Hắc Nhãn Kính cùng Tiểu Hoa, bọn họ đứng cách tôi không xa. Hắc Nhãn Kính vẫn là một bộ cười bỉ ổi, Tiểu Hoa thì khó có được lúc không chơi điện thoại, vẻ mặt cao thâm khó đoán, cười như không cười.
"Tôi được hay không chẳng lẽ anh không biết?" Nhiều năm như vậy, Hắc Nhãn Kính vẫn luôn theo bảo vệ tôi, tôi đã từng hỏi hắn, nhưng hắn đều không nói ai đã nhờ hắn bảo hộ tôi.
Tôi không có thông tri bọn họ, thậm chí về chuyện ước định tôi cũng chỉ nói với một mình Bàn Tử. Hắc Hạt Tử đến tôi không ngoài ý muốn, nhưng Tiểu Hoa, tôi thật sự không muốn lôi cậu ấy vào phiền toái này. Không phải gì khác mà là nhiều năm qua, cậu ấy quả thật không dễ dàng. Không thể để vì chuyện cá nhân của tôi liền lôi cậu ấy vào phiền toái. Vì thế tôi quay mặt nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử khuôn mặt trầm xuống, ý vị thâm trường nói: "Thiên Chân! Con đường kia không biết tôi còn có thể đi vào không, trải qua lần trước đi Vân Đỉnh Thiên Cung.... Tôi không nói cậu cũng hiểu, đó là nơi nào a, là.... Vân Đỉnh Thiên Cung!" Câu nói kế tiếp của Bàn Tử nghe có chút kích động.
"Ngô Tà, chúng ta là bạn, tôi không phải vì cái gì khác. Tôi đã làm rất nhiều việc cho Giải gia, làm bất luận điều gì cũng vì Giải gia, nhưng hiện tại tôi chỉ làm vì bạn của mình." Tiểu Hoa đến trước mặt tôi, thật nghiêm túc nói. Sau đó lại trở về vẻ mặt cười không chút để ý.
Nghe xong những lời này, nói không cảm động là giả, nhưng chỉ là đột nhiên có một loại cảm động khác, đó là thuần túy một loại cảm giác thoát ly khỏi gia tộc. Hiển nhiên đó chỉ là cảm giác của tôi. Bất quá tôi đã chết lặng, như thể không hiểu cảm động hay là đau lòng. Thoạt nhìn thì tôi còn không đến 30 tuổi, nhưng tôi có cảm giác mình đã sống hơn một ngàn năm.
Chúng tôi một đường không nói chuyện, trực tiếp vào phòng. Tôi một người ngồi phát ngốc ở sô pha, rất muốn hút một điếu thuốc. Nhưng tôi vẫn còn trừu trừ chưa quyết định, tôi lại tiếp tục phát ngốc. Nhìn nhìn trần nhà, thật ra dạo gần đây việc tôi phát ngốc đã hầu như là chuyện cơm bữa.
Cốc cốc.
"Thiên Chân.... Mở cửa"
"....."
"Tôi nói Thiên Chân, tôi gõ cửa nữa ngày sao đến bây giờ cậu mới ra đến? Cậu đây là nhớ Tiểu Ca liền học theo Tiểu Ca, phát ngốc đến nghiện rồi? Tôi nói cho cậu nghe, cậu tuyệt đối không được như vậy, kia... Sau này biết làm sao sống a!" Bàn Tử nói xong liền trực tiếp ngồi lên sô pha nhìn tôi.
"Không có, tôi chỉ suy nghĩ chút về đường lên núi" Tôi nhàn nhạt đáp.
"Cái đó có gì mà phải nghĩ, đều đã đi qua, nơi nào tìm không thấy đường? Nơi này vẫn như mười năm trước, nhớ tới thật đúng là không thể không ra ngoài một chuyến. Hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi hai ngày rồi hả lên núi? Nói không chừng Bàn gia tôi còn có diễm phúc hội ngộ với mỹ nhân?" Bàn Tử nói một hồi lại suy diễn thành như thế, còn đắc ý dạt dào cười ngây ngô.
"Anh thủ sống ở Ba Nãi lâu như vậy, tình cảm đều là trang cho chúng tôi xem?" Lưng dựa vào sô pha, tôi cười cười nói.
"Này Tiểu Thiên Chân, miệng càng ngày càng độc nha, của Bàn gia đây gọi là tình trường! Loại người chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu như cậu thì hiểu cái gì? Còn nói thủ sống, đúng là tức chết Bàn gia a." Bàn Tử nói với tôi như giáo dục tiểu hài tử.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
"Thiệt náo nhiệt nha, như thế nào lại không gọi chúng tôi?" Nói chuyện chính là Hắc Nhãn Kính, hắn vẫn như cũ cười cười một cách bỉ ổi. Kỳ thật tôi cảm thấy đó chính là tiêu chí của hắn.
Tiểu Hoa giống như chơi điện thoại xong rồi, đi đến trước mặt tôi hỏi: "Chừng nào lên núi?"
"Hôm sau."Tôi như cũ dựa lưng trên sô pha, tôi dùng chính là câu trần thuật. Bởi vì ở trên núi tuyết có quá nhiều nhân tố không ổn định, cho nên cần thiết trong ba ngày vào núi, vốn dĩ là một tuần hành trình. Nhưng không hiểu tại sao tôi có chút vội vàng.
"Ân" Tiểu Hoa trả lời xong trực tiếp đến sô pha, nghiêng người dựa vào. Nhếch lên đôi chân, bắt chéo lại liền rút điện thoại ra chơi.
Hai người Hắc Nhãn Kính cùng Bàn Tử không biết là nói cái gì, cười đến kêu ra tiếng vang.
Tôi giống như lại chỉ còn một mình, nếu là trước kia tôi sẽ cựa quậy không dứt, bây giờ chỉ có thể yên lặng cùng trần nhà giao lưu tình cảm. Mỗi lúc này tôi đặc biệt có thể lý giải được Muộn Du Bình.
"Bộp"
Không biết cái gì bay lại đây, trực tiếp đánh trên đầu tôi một cái.
"Xong rồi.... Xong rồi, Thiên Chân cậu lại ở đây tự hỏi cái gì?" Bàn Tử nhìn tôi chằm chằm, mắt đều không thèm chớp lấy một cái. Hắc Nhãn kính cũng dùng một bộ dạng đầy suy tư nhìn tôi. May mắn mắt hắn không có lực sát thương mấy, bất quá hiện tại tôi xem cũng miễn dịch.
"Không có gì, tôi muốn đi nghỉ ngơi, qua hai ngày nữa khả năng sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi." Tôi không nhanh không chậm trả lời, tôi đi về phía giường nệm của mình, chiếc chăn có màu cà phê. Trong phòng đều lấy màu cà phê cùng màu trắng làm chủ đạo. Mới vừa bắt đầu vẫn luôn không chú ý đến, hiện tại bây giờ mới có cơ hội đánh giá một chút.
Bàn Tử không biết là ở nơi nào, giương miệng nửa ngày không thấy nói chuyện, tiếp theo Hắc Nhãn Kính liền đem người lôi ra ngoài, Tiểu Hoa cũng đi sát theo đó. Bàn Tử giống như còn chuyện muốn nói nhưng không có cơ hội đành phải theo Hắc Hạt Tử ra ngoài.
Kỳ thật tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành thế này, chỉ là không biết vì sao tôi thấy thật bực bội. Có lẽ bởi vì tôi thật sự không biết, cái ước định này có phải hay không chỉ là một mình tôi tuân thủ. Rốt cuộc vẫn là thời điểm hắn đi cái gì cũng không mang, tôi không biết lần này đi sẽ đem mình nhìn thấy cái gì, có lẽ là một đống bạch cốt, cũng có thể là đến cái gì cũng không có. Càng có thể hơn là không thể mở ra thanh đồng môn đó. Cái tên Muộn Du Bình đáng ngàn đao kia, anh ngàn vạn lần không nên lừa tiểu gia tôi! Tôi thật sự không nghĩ lại mất thêm bất cứ một ai nữa.