*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Liễu Sùng thuộc phái hành động, vừa mới có ý tưởng đi kéo hàng trong lòng là anh bắt đầu sôi nổi bắt tay vào làm, đi kiếm tiền tất nhiên không thể quên Trương Hạo. Liễu Sùng bán hết hàng xong cố ý đi tìm Trương Hạo thương lượng chuyện đi vùng khác thu mua hàng, nhưng mà bây giờ Trương Hạo không chút hứng thú với chuyện bản sỉ rau chút nào, trước mắt hắn chỉ muốn kinh doanh trái cây thật tốt. Vả lại hắn rất ngại hợp tác làm ăn với Liễu Sùng, dù gì hắn còn quản lý cửa hàng, đến lúc đó kéo hàng về đoán sẽ bỏ hàng lại cho Liễu Sùng cũng kỳ, lúc trước hợp tác hắn bận rộn hoàn thành công việc suốt hai ngày mới đi được, đi không giúp được gì mà còn được chia một phần ba số tiền, trong lòng luôn có chút băn khoăn. Bây giờ lại nghe anh nhắc đến thì trong lòng liền muốn từ chối.
Hắn cũng không từ chối thẳng, thế mà ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Nguyên lai Liễu Sùng đã nghĩ xong mục đích để đi cho hắn, bảo đi xem chút ngành trái cây địa phương, dĩ nhiên cũng không yêu cầu Trương Hạo nhất định phải đi. Trương Hạo lúc này có hứng thú, quyết định đến lúc đó một người đi xem trái cây, một người xem rau cải.
Sau khi về nhà Liễu Sùng nói chuyện này với người nhà, mặc dù Trình Ương không nỡ nhưng cũng không ngăn cản Liễu Sùng đi phát triển sự nghiệp của anh, chỉ dặn dò anh đi vùng khác phải chăm sóc bản thân thật tốt, từ chuyện lớn chuyện nhỏ như nhớ mặc quần áo giữ ấm, ăn cơm ngủ nghỉ linh tinh. Liễu Sùng hết sức kiên nhẫn lắng nghe, luôn gật đầu tỏ đã biết.
Ngược lại Hoàng Thừa, vừa nghe anh với Trương Hạo sau khi tới nơi sẽ tách ra lấy hàng thì có chút lo lắng, sợ một mình Liễu Sùng đi chịu không nổi, liền đề nghị nói muốn đi cùng anh để gánh vác một phần.
Liễu Sùng nhìn trong mắt nó trần đầy quan tâm và lo lắng, không khỏi bất ngờ nhìn Trình Ương cũng bất ngờ giống vậy, anh dùng giọng điệu kinh ngạc trêu đùa bảo: “Chậc chậc, Hoàng nhi thật là càng ngày càng hiểu chuyện, lại còn biết đau lòng người khác? Không tệ không tệ, em có lòng là được rồi, đến lúc đó anh sẽ tìm người chở hàng. Mà còn em ấy, khi anh không có ở nhà nhớ phải phụ giúp anh Trình em giải quyết chuyện làm ăn, chăm sóc Màn Thầu, ngày thường học hỏi Dương Dương một chút. Tuổi không còn nhỏ rồi, đừng có luôn gào mồm hung hăng, rảnh thì đọc sách luyện chữ chút, cái chữ viết tay kia của em còn đáng sợ hơn học sinh tiểu học nữa đấy. Phải biết học hỏi rèn luyện bản thân, tránh cho sau này không cưới được vợ.”
Phó Dương đang tính sổ bị điểm tên ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hoàng Thừa liếc mắt nhìn Phó Dương cùng với nét chữ thanh tú đẹp mắt của hắn, thế mà thật sự chịu phục, nhưng làm vẻ mặt đầy ghét bỏ nói với Liễu Sùng: “Sao em có cảm giác anh đáng ghét thế, tốt bụng quan tâm anh mà anh còn móc mỉa lại em. Em thừa nhận Tiểu Dương tốt, nhưng mà em cũng có ưu điểm mà, mỗi người mỗi tính cách, tạo ra một thế giới muôn màu muôn vẻ. Nếu em thật sự giống như Dương Dương thì nhà chúng ta không phải rất buồn chán sao, dù gì em cũng là thằng dở người của cái nhà này mà, không có em sao mấy anh vui vẻ như thế được.”
“Phụt!” Ba người nghe vậy nhất thời không có hình tượng mà cười như điên, Hoàng Thừa cau mày lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn mọi người: “Mấy người cười cái gì hả, em nói đúng mà?”
Phó Dương nhếch miệng buồn cười liếc Hoàng Thừa, không nói hai lời im lặng cúi đầu. Hắn gần như gục đầu xuống bàn, bả vai không ngừng run rẩy, bộ dáng đó rõ ràng là đang nhịn cười. Trình Ương vẫn tốt bụng hơn, rất cho nó mặt mũi ho khan cố gắng nén cười, còn đồng ý nói: “Ừ… Đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng.”
Cái này càng làm Hoàng Thừa thêm nghi hoặc: “Mịa kiếp, người quang minh chính đại không nói lời quanh co vòng vèo, cười cái lông.”
“Đồ dở người…” Liễu Sùng cười nghiêng ngả, không cho Hoàng Thừa chút mặt mũi nào, vỗ đùi kêu hay: “Không sai, em đúng là dở người mà, haha.”
“??” Hoàng Thừa không hiểu đặt câu hỏi: “Dở người thì sao?”
Trình Ương với Phó Dương vẫn như không có chuyện gì quay đầu qua một bên, cố gắng hít thở sâu giữ cho mình không bật cười.
Màn Thầu đang chơi xếp gỗ ở một bên thấy mọi người vui vẻ như vậy, cho là có chuyện gì vui, cũng chạy lạch bạch tới tham gia náo nhiệt. Nhóc kéo ghế sofa muốn leo lên, đúng lúc nhìn thấy Liễu Sùng đang gác chân phải lên chân trái, liền chui tới ngồi xuống ôm lấy cái chân vểnh lên của Liễu Sùng, níu chặt ống quần anh non nớt kêu: “Cha cha, lắc.”
Liễu Sùng đứng dậy cúi xuống, giữ lấy Màn Thầu ôm lấy bé con đang túm chặt chân mình đung đưa. Cười nửa ngày mới ngừng lại vì bổ não một hình ảnh nào đó: “Hoàng Nhi à, em có biết kẻ dở hơi là cái gì không.”
Hoàng Thừa đột nhiên ý thức được không đúng, hung dữ hỏi: “Là cái gì.”
“Như vầy nè.” Liễu Sùng nói xong ôm đặt Màn Thầu lên ghế, đứng dậy kiễng chân lên, hai tay không theo quy tắc gì làm mấy động tác, miệng méo qua một hướng, run lẩy bẩy bước đi, diễn tả cái dáng vẻ của Jake*. Cái dáng tức cười này nhất thời làm hai người đang cố nén cười sụp đổ.Liễu Sùng ngừng lại, rất không khách khí cười nhạo Hoàng Thừa: “Kẻ dở hơi chính là người có hơi chậm phát triển, cái này quả thật rất hợp với em.”
“……” Hoàng Thừa nhất thời mơ màng, không nhịn được giải thích: “Kẻ dở hơi ở chỗ này rõ ràng là hạt dẻ cười mà.”
Không đợi Liễu Sùng Trình Ương trả lời, Phó Dương cười đủ chậm rãi nói: “Không có, ý chính là thiểu năng.”
Phó Dương là người bản xứ, không có lời của ai có sức thuyết phục hơn hắn cả.
Hoàng Thừa: “….”
“Ha ha ha ha.” Liễu Sùng với Trình Ương lại bị chọc cười mà cười như điên, ngay cả Màn thầu không hiểu gì cũng mới lạ cười khanh khách theo, cả đám cười ầm ĩ một trận, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm thụ của Hoàng Thừa tự bẫy mình là gì. Hoàng Thừa bực bội nửa ngày, đột nhiên không hiểu sao nhớ dáng vẻ Liễu Sùng làm theo kẻ dở hơi, cũng cười phá lên theo mọi người.
Chuyện đi vùng khác kéo hàng mới nói chưa được mấy ngày Liễu Sùng đã ra ngoài. Bọn Trình Ương thì tiếp tục làm ăn cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ đi tới lui các trấn lân cận tìm nguồn hàng, ký kết với nhà cung cấp, buôn bán càng đâu vào đấy. Lượng khách ngày một đông, theo đà này thì không lâu nữa bọn họ phải tuyển người.
Lần này Liễu Sùng đi khoảng chừng mười ngày mới về, mấy người Trình Ương hay tin cố ý chạy tới trong chợ rau đón anh. Đến nơi phát hiện anh kéo về rất nhiều đặc sản địa phương do các làng quê ở các tỉnh khác làm ra, có khoảng bốn năm loại linh tinh gì đó, nói là để Trình Ương mang đi bán thử một thời gian, được thì liên lạc với bọn họ mua hàng.
Trình Ương nghe lời mang đến tiệm bán thử, thấy phản hồi cũng không tệ lắm, cộng thêm nguồn hàng bây giờ là một vấn đề nghiêm trọng với bọn họ, nên dứt khoát yêu cầu Liễu Sùng cho cậu thông tin liên lạc của đối phương, bắt đầu nhập hàng từ chỗ bọn họ. Sau khi cậu nghe ngóng chút thức ăn nhà người ta làm, đột nhiên có suy nghĩ đi vung lưới thu về, cậu trực tiếp bảo Liễu Sùng lần sau đi mua hàng dẫn cậu theo cùng.
Liễu Sùng cũng không từ chối, chờ bán hết đợt hàng này xong bắt đầu chuẩn bị đi kéo hàng lần hai, anh nhắc nhở Trình Ương thu dọn đồ dùng của con, còn anh thì sắp xếp đồ của hai người. Ngày hôm sau trực tiếp dẫn Trình Ương với Màn Thầu đi chung, cửa tiệm tạm thời giao cho Hoàng Thừa với Phó Dương quản lý.
Lần này đi thành phố B, nghe nói bây giờ đang là mùa thu hoạch khoai tây, Liễu Sùng định thu một xe tải khoai tây về bán.
Khoai tây mới to bằng quả bóng bàn luôn rất được ưa chuộng, thêm khoai tây địa phương vào thời điểm này đang sắp hết mùa, chỉ có thể chín vào tháng 6 và tháng 7 âm lịch mới trưởng thành. Nếu trước một bước có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nếu không chờ khoai tây mấy thành phố xung quanh bắt đầu lên sàn thì không còn đáng giá bao nhiêu cả.
Bởi vì mang theo một lớn một nhỏ, lần này Liễu Sùng không chọn thuê xe, thêm kinh tế dư dả, liền chọn đi bằng tàu cao tốc. Sau khi đến thành phố B tìm một khách sạn tương đối cao cấp ở một đêm, ngày hôm sau ngồi xe đến nông thôn nhận hàng. Liễu Sùng đi thu hàng, Trình Ương liền dẫn Màn Thầu đi dạo khắp thôn, ngược lại tìm được không ít thức ăn tự làm.
Có bánh bao kiều mạch làm từ gạo nếp và các nguyên liệu khác, tuy có hơi cứng như đá khi trời lạnh nhưng hấp lên mùi vị rất ngon, còn có khoai tây lát phơi khô, sau khi chiên ngập dầu rưới lên chút dầu ớt thì tuyệt vời, lại có thêm đậu hủ thúi tự chế vân vân trong đó. Trong đó khiến Trình Ương hài lòng là một món có tên bánh gạo nếp nhân đậu xanh, do gạo nếp và đậu nành lông đậu vô-ve cộng thêm mấy nguyên liệu phụ tạo thành. Ngày hôm đó Trình Ương đi dạo đúng lúc gặp được nhà họ Tửu vừa mở cửa, may mắn được chứng kiến những hạt gạo kia phải tân tân khổ khổ trải qua ra sao mới có thể trở thành chiếc bánh nhỏ bé thơm ngon này. Cậu vừa mới ăn một miếng, không hiểu sao cảm thấy mang món này đến tiệm chắc chắn bán rất chạy.
Lúc này cậu dùng Wechat chụp mấy bức ảnh cho bọn Hoàng Thừa, bảo bọn họ đi tìm xung quanh xem có món tương tự không. May mà dù cũng có mấy món giống nhưng nhân bên trong thì không, quanh đây chỉ có toàn nhân đậu đỏ và nhân mè. Vì vậy Trình Ương dứt khoát đặt đối phương một trăm cái, mang về bán thử một chút, bán được thì mua tiếp.
Tuy nhiên, vì bánh gạo nhân đậu làm hoàn toàn thủ công, nên khi bàn về giá cả cậu không hề chặt chém. Dù sao từ giã nát gạo nếp hấp chín, đến nấu đậu cô ve cứng như đá mềm ra là cả một một quá trình rất khó khăn. Để giã nghiền một bát gạo nếp cứng cần phải có hai người cầm cái chày lớn đập, đảo, nhào liên tục trong hơn nửa giờ, trong thời gian đó còn phải có một người khác không ngừng quét nước lên chày và gạo nếp cho đến khi gạo nếp dẻo dính lại mới ngưng. Chính vì cách làm truyền thống này mới có thể làm ra món bánh gạo nhân đậu thơm ngon như vậy. Hơn nữa có rất nhiều cách ăn, có thể chiên hoặc nướng trong lò, mùi vị không đồng nhất, thuộc về loại mùi vị khiến người ta thèm nhớ. Cộng thêm những nguyên liệu đều sản xuất từ ruộng đất trong nhà, lúc chế biến người nông dân rất phóng tay, mỗi một viên đều nhét nhân đầy ụ căng tròn ra. Cắn một ngụm đều là mùi vị thơm ngon của đậu mềm mịn, thực sự là một loại hưởng thụ của vị giác mà.Bánh nướng nhân đậu
(Tìm méo ra cái dạng kia nên có mỗi hình này hoi)
Mặc dù giá cả cao một chút nhưng Trình Ương có lòng tin là cái này sẽ bán được giá. Chỉ cần nhìn hai ngày nay Liễu Sùng với Màn Thầu động một chút là đòi ăn bánh gạo nhân đậu nướng bánh gạo nhân đậu chiên, thì chắc chắn sẽ bán đắt.
Lần ra ngoài này đi tương đối lâu, bởi vì khoai tây đang trong quá trình đào, mà Trình Ương cũng cần số lượng bánh nhiều một chút, cho nên mất tổng mười ba ngày mới thuê xe kéo hàng quay về.
Sau hơn hai mươi tiếng đi đường, cuối cùng bọn họ cũng về đến thành phố D vào buổi chiều.
Hoàng Thừa với Phó Dương đã đợi trong nhà kính từ lâu, thấy Liễu Sùng cuối cùng cũng về tới thì hết sức cao hứng, nhảy nhót hát líu ríu xung quanh bọn họ như đang nói chuyện. Từ báo cáo kiếm được bao nhiêu tiền đến gặp cái gì khác thường, dáng vẻ khác thường hận không học được. Nếu không phải cần dỡ hàng thì bọn họ có thể nói cả ngày.
Màn Thầu ở lại trong xe ngủ tiếp, bác tài theo bọn họ dỡ hàng, cũng không để ý bao bố bẩn, năm người xắn tay áo hì hục làm, thẳng đến tám giờ mới tháo xong. Trình Ương gọi xe tới mang đặc sản quê về, Liễu Sùng thấy cả người bác tài lấm lem thì mời đối phương đến nhà tắm rửa ăn cơm, sau đó ra ngoài mua một bao thuốc cho hắn hút, thanh toán hết tiền lộ phí này nọ rồi mới tiễn đi.
Chờ cả đám tắm xong, thu dọn ổn thỏa thì đã là mười một giờ tối, Liễu Sùng Trình Ương mệt mỏi cực kỳ, ngày mai còn phải đi làm nên không dám trì hoãn nữa, ngã đầu liền ngủ mất.