Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 59: Xuống nông thôn

Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Liễu Sùng quay trở lại phòng, Trình Ương đang rúc trong chăn bấm điện thoại.

Trình Ương mới vừa chuyển ảnh xong, còn chưa nghỉ được bao lâu thì lại có người hỏi cậu lá hương thung non bán thế nào, dương xỉ bao nhiêu một cân, măng bán sao vân vân. Mắt Trình Ương sắp mở hết lên rồi nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn trả lời từng cái một, nói xong thu tiền, dưới sự giúp đỡ của Liễu Sùng nhớ kỹ từng người muốn mua đồ, ghi vào cuốn sổ rồi ngã đầu ngủ luôn.

Lá hương thung non: 香椿 xiāngchūn

Trình Ương vừa chạm gối là cầm điện thoại ngủ, Liễu Sùng canh giữ bên cạnh yên lặng nhìn cậu một hồi, rồi mới rút điện thoại trong tay cậu ra chỉnh thành chế độ im lặng, đặt điện thoại nhỏ đã nứt lên tủ đầu giường, một bên nhẹ nhàng vén chăn nằm vào, suy nghĩ hôm nào đi mua điện thoại tốt hơn cho cậu, tránh bị điện thoại hư hỏng chậm trễ thời gian.

Anh nhích tới kéo người vào trong lòng, hôn hai cái rồi lặng im ngủ.

Gần đây nông sản có thể bán bắt đầu đa dạng lên, hầu hết là rau tươi rừng các loại như lá hương thung, dương xỉ chất đống ở nông thôn không ai ăn mang lên thành phố bán. Trình Ương gửi những video ngắn và hình ảnh đang hái rau vào trong vòng bạn bè, rất nhanh có người đặt trước dương xỉ và hương thung. Loại rau này theo mùa chỉ có thể ăn vào dịp xuân, mà còn là hàng địa phương, ai nấy đều rất thích nên lúc rau này về hàng không cần phải chạy ra chợ sáng bán, phân phối bán trên mạng một chút đã hết hàng.

Người không đặt trước trên Wechat định chờ lúc cậu đi bán thì mua, cố ý đi thật sớm nhưng phát hiện cũng không có hàng, hỏi một chút mới biết lúc đang hái đăng lên đã có người nhanh chân giành mua. Tiếc hận xong cũng bắt đầu rối rít học theo người khác, một khi Trình Ương đăng lên vòng bạn bè liền vội vàng đặt trước, rung đùi chờ hàng về đi lấy là được.

Trình Ương học khôn cố ý chừa một ít hàng mang đến chợ sáng bán, giống như nặn kem đánh răng cần chừa lại một ít vậy. Một khi người trước sạp rau bắt đầu đông lên, sẽ cố gắng rao hương thung không e dè, chú trọng nhất mạnh đây là hàng địa phương, hơn nữa còn là mới hái. Làm như vậy không phải để tăng giá, bản thân hương thung đã đắt rồi, mà là vì thêm bạn với người ta, để bọn họ dùng phương thức đặt trước trên Wechat để đặt hàng.

Thông qua cách này mà Trình Ương thêm được không ít người, trong đó không thiếu khách nhờ vào sự giới thiệu của cậu. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Wechat cậu đã hơn sáu trăm người.

Trình Ương gần đầy bận sứt đầu bể trán, buôn bán tốt không ngờ, hàng hóa có chút cung không đủ cầu. Cũng may bên bên cung cấp kia rất mạnh, sau khi hái nhà mình xong sẽ đi giúp Trình Ương nhận hàng. Đầu xuân này kiếm không ít tiền.

Hương thung dương xỉ dần dần qua mùa, Trình Ương lại không vì thế mà nhàn rỗi, rau khúc* bắt đầu lên thị trường. Trình Ương vẫn bận rộn ngày ngày, nhưng bận trong vui vẻ, cả ngày cẩn thận chăm chỉ lượn vòng bạn bè.

Rau khúc

Dù sao cũng thu được lợi ích từ nó, dĩ nhiên là tràn đầy động lực.

Liễu Sùng thấy cậu nửa đêm ra ngoài làm ăn, về nhà cả ngày cũng không có thời gian nghỉ ngơi hết sức đau lòng, lo lắng thân thể cậu chịu không nổi, nhìn dự báo thời tiết nói thời tiết đẹp liền dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chỉ nhận đơn đặt hàng trên Wechat. Ngày hôm sau thuê xe đi lên trấn trên chơi, thuận tiện tìm những nhà cung cấp kia bàn bạc một chút.

Trên quốc lộ, Liễu Sùng lái xe ở phía trước, còn phía sau là Trình Ương ôm Màn Thầu cầm bắp rang bơ cùng với Hoàng Thừa đang chọc ghẹo bé con, nhìn Màn Thầu đang phồng miệng ăn ăn.

Màn Thầu chào đời vào giữa tháng 11 năm 2014 đến nay là tháng 6 năm 2016, đã một tuổi rưỡi rồi. Cậu nhóc càng lớn càng đáng yêu, cặp mắt đen láy sáng ngời có có thâm thuý, lông mi dày rậm rạp, lông mày thì lại giống Liễu Sùng, là mày kiếm mảnh sắc. Mái tóc đen óng mềm mại che đi cặp lông mày, có hơi giống đầu nấm, nhưng ngắn đến đỉnh vành tai, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu.

Mặc dù tông thể hơi gầy nhỏ, nhưng có chút thịt ở má, nhìn qua mũm mĩm mềm mềm luôn làm người ta muốn nhéo một cái.

Màn Thầu nói chung không có vấn đề gì, chỉ là lúc nói chuyện luôn cảm giác sức lực không đủ, dẫn đi kiểm tra thì không có gì, cũng không biết là âm điệu con nít chưa đúng quá cao khó kiểm soát, hay là do sinh sớm mà căn cơ không tốt dung tích phổi nhỏ, về vấn đề ăn uống càng thêm để tâm. Nhưng mà bất luận bọn Liễu Sùng có thay đổi vấn đề ăn uống như thế nào đi nữa, thì Màn Thầu một chút cũng không giống ‘Màn Thầu’, mặc dù trắng trắng mềm mềm, nhưng lại giống như hạt đậu mầm gầy to nho nhỏ.

Lúc này cậu nhóc đang đứng ở hàng ghế sau, được Trình Ương ôm nhoài người về phía trước sau chỗ ghế lái, tay nhỏ bé nắm lấy quần áo Liễu Sùng trả lời Trình Ương, âm thanh non nớt đáp: “Cha là Liễu, Liễu Sùng ạ~.”

Ba người haha cười, Hoàng Thừa một tay đặt sau lưng màn Thầu, cười hỏi: “Thế ba nuôi đâu, ba nuôi bánh bao nhỏ là ai vậy.”

Màn Thầu nghe vậy nghiêng đầu nhìn Hoàng Thừa, cặp mặt sáng ngời có thần kia trần đầy chăm chú, sau khi nghĩ một chút mới khẳng định trả lời: “Dạ, là Hầu Nhi ạ.”

Vừa nói vừa giơ tay chỉ Hoàng Thừa, ý hắn chính là ba nuôi.

“Ha ha ha.” Liễu Sùng không chút khách khí bật cười: “Hầu Nhi…. Há há há há.”

Hoàng Thừa cũng cười ha ha theo, nắm tay bánh bao nhẹ nhàng đong đưa, hoàn toàn không quan tâm bị Màn Thầu gọi là gì, chỉ cần Màn Thầu nhận nó là cha nuôi là được.

Trình Ương quả thật không kiềm được phụt bật cười, uốn nắn: “Màn Thầu, phải gọi là cha nuôi, không thể gọi là Hầu Nhi được.”

Màn Thầu không nói, xoay người nhào vào lòng Trình Ương nhìn Hoàng Thừa một chút, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Hai tiếng sau, xe đến trấn trên.

Đầu tiên là bọn họ tìm tiệm hoành thánh khá nổi tiếng ăn chút gì đó, sau đó gọi điện thoại cho người cung cấp được cho là giỏi nhất đã hẹn trước Phó Nhị Hữu. Mọi người tới cũng không vào nhà hắn, mà là di chuyển thẳng ruộng vườn.

Bên ngoài thị trấn là từng mảnh ruộng hoa cải kéo dài không ngừng, phóng mắt ra xa là đất trời một sắc vàng rực nắng, ở giữa xen kẽ không ít vườn rau, những cây cải trắng bị ngắt ngọn lại vươn mầm non mềm mại nhỏ bé, chi chít tựa những khóm hoa. Đống mầm này đã mấy hết dinh dưỡng không ăn được nữa, phần lớn đều làm thức ăn cho lợn. Trình Ương nhìn hoa cải thìa nở rộ, trong lòng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, dắt Màn Thầu đi dọc trên bờ đê giữa các bụi hoa cải thìa, phơi mình dưới nắng thoải mái không tả nỗi.

Hoàng Thừa theo sau dường như rất quen thuộc, ngắt một bông hoa dại cho lên miệng ngậm

Liễu Sùng nhìn mọi người cười khẽ, lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn.

Phó Nhị Hữu bên cạnh không quấy rầy anh, chờ anh quay xong mới cười híp mắt bảo: “Tiểu Liễu à, chú hái được không ít rau khúc, tí nữa con quay về mang theo luôn sao?”

“Dạ, có bao nhiêu vậy ạ.” Liễu Sùng nói: “Phiền ngài xem giúp con người khác có không, bọn con cũng muốn mua.”

“Có có có, nhiều lắm, mấy nhà kế bên cũng hái không ít, chú đang định gọi điện thoại hỏi Tiểu Trình có muốn không thì mấy con xuống luôn rồi.” Phó Nhị Hữu cười nhe răng không thấy mắt đâu: “Mấy con khi nào thì đi thế, để chú đi thu giúp cho, không thì vào nhà chú ngồi một chút đi, ăn cơm xong rồi đi thu.”

Liễu Sùng cười nói: “Mới vừa ăn rồi ạ, khó lắm mới ra ngoài chơi một bữa nên không đến nhà chú đâu ạ, bọn con ở đây chờ chú là được rồi. Chú Phó, hàng hoá chú nhờ kiểm định giúp con, đừng để chuyện trộn hàng cho đủ số lượng như lần trước. Bọn con cũng là tin tưởng chú, người chú giới thiệu làm ra chuyện vậy bọn con cũng không thể ăn nói quá khó nghe được. Nhưng mà âm thầm chịu đựng cũng không thể ăn lần thứ hai nữa.”

Mặt Phó Nhị Hữu đầy áy náy, nói: “Chuyện này cũng tại chú, đó là cháu nhà chú hái, chú nghĩ nó một mình thật đáng thương, bình thường dù không nói nhiều nhưng hiểu chuyện nên không quá chú ý, ai ngờ thằng nhóc thối này lại dám đùa giỡn chú. Để hôm nào chú bắt được nó thì thể nào chú cũng mắng nó một trận! Hầy, thôi cứ vậy đi, thiệt hại mất bao nhiêu tiền để chú bồi thường cho các con nhé.”

Liễu Sùng cười, nói: “Không sao, lần này thì quên đi, sau này nếu có mấy nhà cung cấp mới thì làm phiền chú nhìn chằm chằm một chút giúp bọn con ạ. Dù sao ở xa, không cách nào nhìn được chất lượng, chỉ có thể làm phiền chú chiếu cố nhiều hơn thôi.”

Phó Nhị Hữu vội vàng đáp: “Nhất định nhất định, vậy mấy cậu ở chơi, chú đi nhận hàng cho mấy con.”

Liễu Sùng gật đầu nói cảm ơn, đưa mắt nhìn đối phương rời đi.

Liễu Sùng dọc theo bờ ruộng đi tới ngồi xuống đất bên cạnh Trình Ương, Màn Thầu lập tức như cún con một ngày không thấy là nhớ bò ra khỏi ngực Hoàng Thừa, đứng dậy vui vẻ nhào vào lòng Liễu Sùng, âm thanh non nớt trẻ con tố cáo: “Cha ơi, Hầu Nhi mới để sâu bò lên tay con, con rất sợ huhu.”

“Em không có.” Hoàng Thừa cãi: “Đây chỉ là rễ cỏ mà thôi, thế mà Màn Thầu lại còn đi méc.”

Liễu Sùng ha ha cười, đặt tay dưới cánh tay Màn Thầu xách nhóc qua đỉnh đầu xong hạ xuống ôm vào lòng hôn hai cái: “Hắn bắt sâu hù con thì con liền bắt sâu cho hắn ăn.”

Màn Thầu được nâng nâng rất vui vẻ, cười không dứt, ngoặc lại quên luôn chuyện đã tố cáo, vỗ nhẹ vào tay Liễu Sùng muốn được nâng nữa.

Liễu Sùng bồng giơ lên mấy lần không biết mệt, Trình Ương vẫn luôn ở bên cạnh cười nói: “Tay anh không mỏi sao, thời gian cũng không sai biệt lắm, chú Phó về rồi à?”

Liễu Sùng ôm Màn Thầu nằm trên bãi cỏ, mặc cho cậu nhóc bò tới bò lui trên người mình, cưng chiều nhìn Trình Ương bảo: “Về nhận hàng giùm chúng ta rồi, rau khúc ấy, em có muốn làm thanh đoàn tử* ăn không.”

Thanh đoàn tử

“Cứ vậy mà đi?” Trình Ương thở dài nói: “Em còn định cùng chú ấy đi lấy gà vườn nữa, mà thanh đoàn tử anh biết làm hả.”

“Không biết có thể tra Baidu mà.” Liễu Sùng nói: “Gọi điện thoại cho chú ấy thuận tiện mang gà vườn đến không được sao.”

Trình Ương nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Được rồi, đừng làm phiền chú ấy, chúng ta đến nhà chú ấy xem thử đi.”

Gọi điện thoại yêu cầu chú ấy gửi địa chỉ trên Wechat, ba người liền lên đường đi theo điều hướng chỉ đường tìm nhà.

Dọc đường đi Liễu Sùng kể chuyện anh nói với Phó Nhi Hữu cho hai con người tò mò, Trình Ương mặc dù cảm thấy Liễu Sùng nói hơi thẳng thừng với Phó Nhị Hữu, nhưng cậu biết điều này là cần thiết. Nếu không, một khi đã nhượng bộ về nguyên tắc, thì những việc như vậy sẽ có lần hai lần ba, sau này sẽ khó có thể giữ được dáng vẻ ban đầu nữa.

Ba người đi theo chỉ dẫn một đoạn, lại hỏi han hết mấy người mới tìm được chính xác nhà Phó Nhị Hữu. Ai ngờ mới vừa vào sân thì liền thấy chú ấy đang phẫn nộ giáo huấn một thiếu niên mặt mũi vô cảm, trong sân còn có mấy người phụ nữ cầm túi bao tải cùng với một đám con nít đang hi hi ha ha xem náo nhiệt.

Trong tay thiếu niên còn cầm túi bao tải, ăn mặc giản dị, dưới chân đi đôi giày đinh xiêu vẹo. Hắn quay đầu qua một bên, sắc mặt chết lặng, tựa như coi Phó Nhị Hữu đang chỉ thẳng mặt mình dạy dỗ là không khí, sống lưng ngược lại thì thẳng tắp, thấy trong sân có người tới cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái rồi nhìn về chỗ cũ.

Phó Nhị Hữu nhìn thấy ánh mắt thiếu niên thì xoay người lại nhìn. Thấy là đám Liễu Sùng thì vội vàng cười cười chào hỏi: “Ây da, mấy con tìm đến nhanh vậy, chú đã nhận hàng đâu.”

“Vừa rồi quên nói với chú, sẵn muốn mang gà vườn về, sợ làm phiền chú nên tới tìm.” Liễu Sùng vừa nói vừa liếc nhìn thiếu niên, cũng không nói gì, nhưng Phó Nhị Hữu có mắt nhìn, thở dài nói: “Hắn chính là người bỏ cây vào trong hàng, cháu chú Phó Dương, bây giờ còn muốn lặp lại chuyện tương tự. Nếu không phải chú để ý lật hàng ra thì đã bị hắn gài một lần nữa, cậu nói xem có khiến người ta tức chết không.”

Liễu Sùng mới lạ ồ một tiếng, đối mắt với Trình Ương cũng đang tò mò, còn chưa lên tiếng thì Hoàng Thừa đã nổi giận đùng đùng xông tới….