Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Là Của Ta!

Chương 49: Cua đổ Thế tử mù (1)

Gió thổi, sương đêm tan, một ngôi nhà cổ rách nát nổi bật giữa cánh đồng hoang vu. Trong đêm tối vắng lặng, tĩnh mịch, tiếng tiêu huyền diệu vang lên văng vẳng, hòa cùng tiếng gió lắng đọng trong không gian khiến âm thanh càng trở nên thê lương. Một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước trên lá rụng đi tới, đôi mắt nàng tịch mịch không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Nam tử buông tiếu xuống, không quay người lại nhưng vẫn biết người đến là ai.

“Nàng đến rồi à.”

Nữ tử nói: “Đêm khuya sương lạnh, sao huynh còn chưa nghỉ ngơi?”

“Ta đang đợi nàng.” Hắn xoay người lại, dung mạo hoàn mỹ nổi bật dưới ánh trăng, khiến nhân gian ai cũng phải ganh tỵ: “Đây là nơi ta và nàng quen nhau, nàng còn nhớ chứ?”

Ánh mắt nữ tử vẫn lạnh lùng như trước: “Công tử, ta không phải là nàng ấy. Người mà huynh yêu đã chết từ lâu rồi, giờ người đứng ở đây chỉ là hồ yêu đội lốt người mà thôi.”

“Ta biết nàng không phải nàng ấy, nhưng...” Hắn khép hờ đôi mắt: “Người ta yêu cũng không phải nàng ấy.”

Tròng mắt nữ tử khẽ lay động, cuối cùng lại khôi phục trạng thái lạnh nhạt: “Ta giúp Tề Mộ đoạt lấy ngôi Thế tử, cũng chiếm luôn cả thân thể của vị hôn thê của huynh. Bởi vì ta rất hiếu kỳ cái gọi là huyết thống và tình yêu của con người, liệu khi nếm trải cảm giác bị phản bội thì sẽ có thể chịu được bao lâu?”

“Những chuyện đó ta đều biết.”

Nữ tử hơi bất ngờ: “Tề Đoan, huynh không hận ta sao? Vì ta mà huynh mới bị nhốt suốt đời ở đây.”

Tế Đoan nở nụ cười thản nhiên: “Vì người đó là nàng nên ta cam tâm tình nguyện.”

“Ha!” Nữ tử quay lưng đi, cảm thấy lời nói của hắn thật buồn cười. Nàng là yêu, chưa từng có tình cảm của con người, nên càng có thể nhìn thấu bộ mặt giả nhân giả nghĩa của con người. Nhưng người này...

Tề Đoan đứng dưới ánh trăng, dáng người mảnh khảnh, dịu dàng như sương. Hắn ngày người nhìn bóng lưng của nữ tử trước mặt: “Trước khi đi, nàng có thể nói cho ta biết tên của nàng được không?”

Nữ tử khẽ nói: “An Lộc.”

“An Lộc... An Lộc...” Tề Đoạn nhẩm đi nhẩm lại hai chữ này. Chỉ là cái tên thôi cũng đã khiến hắn vô cùng thỏa mān.

Đúng là một tên ngốc. An Lộc rất muốn cười nhạo hắn nhưng lại phát hiện mình không cười nổi. Cuối cùng, nàng quay lại nhìn nam từ phía sau, rồi không chút nuối tiếc rời đi.

Một mình An Lộc đi trên con đường mòn trong cánh đồng hoang vu, chỉ nghe thấy tiếng gió.

Lúc đến, tâm trạng của nàng không vui vẻ gì, lúc đi lại càng phiền muộn. Nàng không thể không thừa nhận cái người tên Tề Đoạn kia đã ảnh hưởng khá lớn đến nàng.

Một tiếng quạ kêu vang lên trong không gian yên tĩnh, An Lộc dừng lại ở đầu đường, im lặng nhìn nam từ phía trước. Một nam tử quý tộc cầm quạt, một thân tử y cao quý, dung mạo anh tuấn, đặc biệt là khóe môi lúc nào cũng giương lên khiến lòng người say đắm, từng cử chỉ hành động đều nho nhã, phong độ.

An Lộc nói: “Tề Mộ.”

“Hạ tiểu thư! Sợ Hạ tiểu thư lạc đường nên tại hạ cố tình đến đón tiểu thư.”

“Tiểu Vương phủ không phải là nhà ta.”

Tề Mộ nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Sau này sẽ là nhà của tiểu thư.”

An Lộc không cảm xúc nói: “Ta sẽ không gả cho ngài.”

Mắt Tề Mộ sâu thăm thẳm, cười nói: “Chuyện tương lai, không ai nói trước được.”

“Ngài...” Tiếng gió thổi manh lay động rừng trúc xào xạc, tiếng quạ kêu phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cũng cắt ngang lời của An Lộc.

Tiếng gió thổi ù ù, bến tại An Lộc vang lên giọng nói hư vô: “Ngươi chiếm cơ thể ta đã lâu, nên trả lại thôi.”

Cơn gió này thật kỳ lạ. Lúc Tề Mộ mở mắt ra, hắn nhìn thấy thân thể nữ tử trước mặt đang từ từ ngã xuống. Hắn đưa tay ra ôm lấy nữ tử đang mất đi tri giác vào lòng. Dường như, hắn nghe thấy tiếng hồ ly ở sâu trong rừng trúc. Nghe kỹ lại, Tề Mộ lại chẳng nghe thấy gì, lẽ nào hắn bị ảo giác.