Được rồi, có lẽ người đàn ông này không phải tuýp thích “ăn thịt” mà là thích “ăn cỏ”*
*Tuýp đàn ông “ăn cỏ”: chỉ những người đàn ông tỉ mỉ chu đáo, tính cách dịu dàng, hay xấu hổ, bị động trong tình cảm và giao tiếp nhưng khi yêu lại rất ấm áp và chung tình.
*Tuýp đàn ông “ăn thịt”: chỉ những người đàn ông nam tính, mạnh bạo, chủ động. Khi gặp người con gái mình thích thì sẽ nhiệt tình theo đuổi, du͙© vọиɠ chinh phục cao, thích cái đẹp, thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ và thích cuộc sống về đêm.
Phong Quang thầm chửi thề trong lòng, giờ phút này cô buộc phải nghi ngờ sức quyến rũ của chính mình, không có vầng hào quang của Mary Sue đúng là phiền phức, của một tên nam phụ cũng tốn sức thế này.
Nhưng, bỏ cuộc giữa đường không phải là phong cách của cô.
"Anh à, anh đành lòng nhìn một thiếu nữ đương độ đẹp nhất bị hại, có tàn nhẫn quá không?” Phong Quang nước mắt lưng tròng nói.
Bạch Trí mỉm cười dịu dàng: “Thiếu nữ đương độ đẹp nhất hình như để miêu tả cô gái tuổi mười sáu.”
Phong Quang ôm ngực, một phát trúng tim.
Độ tuổi của cô hiện giờ được thiết lập mới chỉ hai mươi tuổi thôi! Hắn có ý gì? Chỉ đơn giản là sửa cách dùng tính từ của cô, hay chế cô già... chắc hẳn không phải chế cô già đâu!!!
Chắc không phải đâu nhỉ?
Tuổi tác quả thật là vũ khí có tính sát thương mạnh nhất với phụ nữ.
Phong Quang lúc này giống hệt với hình ảnh Tây Thi ôm ngực* vô cùng xinh đẹp, lên án: “Anh. Thật. Tàn. Nhẫn.”
*Tây Thi ôm ngực: bắt nguồn từ tích Tây Thi hay bị đau ngực, thường ôm ngực nhíu mày nhưng vẫn xinh đẹp, sau này chỉ những người dù bị bệnh nhưng lại càng xinh đẹp như thế.
Sự kiên nhẫn của Bạch Trí đã chạm đáy:“ Tôi cho cô mười giây, mời cổ xuống xe, nếu không, tôi sẽ tự tay đưa cô xuống.”
“Ồ, vậy ư?” Cô nhướn mày.
Bạch Trí chau mày, trực giác cảm thấy thái độ của cô có vấn đề.
Quả nhiên, một tay Phong Quang nắm lấy cổ tay hắn, đề phòng hắn bất ngờ đây mình xuống xe, tay còn lại thì mở cửa xe, hét to thu hút sự chú ý của đám đàn ông kia: “Này, tôi ở đây, người ngồi bên cạnh chính là bạn trai tôi, các anh mau đến bắt chúng tôi đi.
“Các anh em, cô ta đang ở trên chiếc xe đó. Cô ta còn có người giúp đỡ!” Một tên trong đó gọi đồng bọn đến, đi về phía chiếc xe.
Phong Quang nhìn Bạch Trí đầy đắc ý: “Bây giờ anh còn thờ ơ nữa không?”
Thái dương Bạch Trí giật giật, hắn đóng sầm cánh cửa bị Phong Quang mở ra, sau đó khởi động xe, khung cảnh xung quanh xe gió lướt qua.
Quay đầu lại nhìn, những người phía sau nhanh chóng bị cho hít khói, Phong Quang dựa người vào ghế, cười phá lên ha ha: “Đấu với bổn tiểu thư à, vẫn còn non lắm! Ha ha ha...”
m thanh giống như ma quỷ chui vào lỗ tai, trán Bạch Trí nổi gân xanh, nhưng vì được giáo dục tốt nên hắn vẫn giữ phép lịch sự vốn có: “Cô gái, xin cô giữ yên lặng.”
“Giữ yên lặng thì làm sao mà trò chuyện vui vẻ được, khà khà khà, anh nói không quan tâm đến tôi cơ mà? Cuối cùng vẫn lái xe đấy thôi?"
Đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại, Phong Quang đổ người về phía trước theo quán tính, đầu suýt nữa đυ.ng phải kính thủy tinh, cô lập tức nhìn Bạch Trí đang lái xe: “Này, anh!”
Bạch Trí không nói không rằng, mở cửa xuống xe, sau đó vòng qua bên cô, mở cửa xe ra. Phong Quang còn đang ngỡ ngàng thì hắn lại cúi người, giúp cô cởi dây an toàn rồi túm cổ tay cô nhẹ nhàng như không kéo cô xuống.
“Anh làm tôi đau đấy, anh định làm gì?” Phong Quang vừa định giãy khỏi tay hắn, thì hắn đã thả ra.
Không hiểu sao, đôi mắt hiền hòa dưới cặp kính kia khi nhìn chằm chằm vào ai đó lại khiến cho đối phương không còn cảm nhận được sự dịu dàng, ôn nhu đó nữa. “Tôi tin đến đây sẽ không còn người nào đuổi theo cô. Mời cô vui lòng xuống xe ở đây thôi.”
Nơi đây là ngoại ô, bốn phía đều là núi rừng hoang vu, đám người đuổi theo cô đương nhiên sẽ không xuất hiện, người khác càng sẽ không.
Một cơn gió đêm thổi qua, bóng cây lắc lư, Phong Quang run lẩy bẩy: “Anh anh anh... anh định vứt tối ở nơi quỷ tha ma bắt này ư?"
"Quỷ tha ma bắt là từ dùng cho nơi có ma quỷ xuất hiện, theo tôi được biết, chưa có ai chết ở đây, cũng không có tin đồn ma quỷ hiện hình.”
Đồ khốn! Đêm hôm thì đừng giải thích tỉ mỉ thế chứ! Tuy Phong Quang đã từng đi qua rất nhiều thế giới khác nhau, nhưng những thế giới cô đến đều theo phong cách ngôn tình, chưa từng bước vào phim trường kinh dị.
Vì vậy... cô vẫn giữ nguyên truyền thống tốt đẹp kính ma sợ quỷ của mình.
Nói trắng ra là sợ ma.
Cô lắp ba lắp bắp: “Chưa, chưa biết chừng có người thành phố chuyển... chuyển tới vùng ngoại ô này đấy. Hiện giờ nhà ở ngoại ô không phải rất, rất phổ biến sao?”
“Nếu thật vậy...” Phong Quang nhìn hắn đầy mong chờ.
Bạch Trí nở nụ cười ấm áp: “Vậy tôi càng phải đi trước.”
Phong Quang hóa đá.