Vãn Thiền

Chương 60

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Theo Yến Hạ thấy, hoang đảo này rất rộng.

Dù đã biết phương hướng của kẻ địch nhưng chưa rõ vị trí cụ thể của hắn nên hai người chỉ đành dùng cách nguyên thủy nhất để đuổi theo hắn là lên đường càng nhanh càng tốt.

Là tông chủ Ngũ đạo, tu hành trận pháp nhiều năm, Yến Hạ ngoài trận pháp thì cũng chẳng tu hành đao kiếm hay thuật pháp gì khác nên thể lực kém hơn người thường rất nhiều, mới đi được nửa ngày bước chân nàng đã bắt đầu tập tễnh.

Sau khi quay đầu nhìn Yến Hạ rớt lại một khoảng phía sau, Ma quân dừng bước, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới giúp ta thật đó hả?"

Yến Hạ nhân lúc hắn dừng lại nói chuyện thì đi nhanh lên tiếng, "Tất nhiên."

Minh Khuynh lườm nàng: "Ta thấy ngươi tới liên lụy ta thì có."

Yến Hạ: "..."

Nàng tự biết biểu hiện của mình thế này thật sự không có cách nào giải thích, chỉ cúi đầu triệu hoán Tứ Tượng Đồ ra, cảm ứng qua trận pháp một lát rồi ngước mắt nói: "Có lẽ Bạch Phát đang ở phía tây hải đảo, hắn ẩn thân nên rất khó tìm ra chính xác vị trí, bây giờ chỉ có thể tìm từng chút một trong rừng thôi."

Minh Khuynh đáp "Ừ" rồi không nói gì nữa, cũng không đi tìm người.

Yến Hạ dựa thân cây đứng nghỉ giây lát, cười khổ nói: "Chúng ta nghỉ một lát được không?"

Nghe vậy, Minh Khuynh không do dự đáp: "Được."

Tốc độ trả lời nhanh thật, giống như… hắn đang đợi Yến Hạ đưa ra thỉnh cầu ấy vậy.

Yến Hạ thoáng sững sờ. Minh Khuynh nói tiếp: "Kẻ đó thích trốn thì cứ để hắn trốn, chúng ta đợi ở đây, hòn đảo này không thông với bên ngoài nên chỉ cần hắn còn ở đây thì sẽ gặp được thôi."

Xíu nữa thì quên Ma quân cũng là một người không thích đi lại, vừa hay để Yến Hạ nghỉ ngơi một lúc, nàng gật gật đầu, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống.

Nhưng Ma quân đại nhân không muốn nghỉ ngơi ở chỗ dơ bẩn này, Yến Hạ mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu, cũng không biết đi đâu rồi.

Yến Hạ không lo lạc mất hắn, nếu như hắn đã chịu đưa mình theo thì tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng vào lúc này.

Dù thế nào hắn cũng sẽ quay lại.

Yến Hạ ôm gối ngồi dưới lớp lá cây, lưng dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá tách thành từng sợi nắng. Nàng bất giác híp mắt mỉm cười.

Tứ Tượng Đồ thừa cơ chui ra, bức họa mở ra bay tới bên cạnh Yến Hạ, người trong tranh ngó nghiêng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Tên kia đi rồi à?"

"Ừ, sẽ còn quay lại." Yến Hạ cười đáp.

Tứ Tượng Đồ không được vui khi nghe đáp án này, nó nhíu mày nói: "Ngươi nghĩ gì mà đi chung với tên đó vậy?"

"Huynh ấy là Minh Khuynh công tử đấy." Yến Hạ đáp hợp tình hợp lý, "Ngươi quên hồi xưa là huynh ấy và ta tìm thấy ngươi ở vực sâu Thất Hải hả, huynh ấy khi đó…"

"Hắn không phải." Người trong tranh nhăn mặt nhíu mày, ngắt lời Yến Hạ, "Ngươi không nghe hắn nói gì à, tuy rằng bọn họ cùng một người nhưng thân thể của Minh Khuynh hiện tại bị Ma quân chiếm mất rồi, hắn không phải là Minh Khuynh trước kia nữa."

Dứt lời, cả hai chìm vào yên lặng.

Tứ Tượng Đồ theo Yến Hạ nhiều năm nên biết rõ tình cảm của nàng với Minh Khuynh, nó cũng biết mình nói hơi nặng lời rồi, bèn chần chừ giây lát rồi an ủi: "Ý ta là hắn bây giờ…"

"Là huynh ấy." Yến Hạ bỗng nhiên nói, ánh mắt đặt trên lá cây dưới đất, lơ đễnh nói: "Dù không rõ là do đâu nhưng ta có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ trên người huynh ấy. Huynh ấy nói mình là Ma quân nhưng huynh ấy chắc chắn là Minh Khuynh công tử."

Tứ Tượng Đồ nhất thời không biết nói gì, qua một lát, nó lại hỏi: "Vậy thì sao?"

"Cho dù hắn là Minh Khuynh thì sao, hắn cũng là Ma quân vậy, hắn là kẻ làm loạn nhân gian hai ngàn năm trước đó, ngươi đi theo giúp hắn cuối cùng chỉ có gây hại cho Ngũ đạo." Tứ Tượng Đồ nói không hề niệm tình.

Câu này hơi nặng nề, Yến Hạ chớp mắt một hồi rồi thấp giọng nói: "Không đâu."

Tứ Tượng Đồ còn muốn nói nữa nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc chưa từng có của Yến Hạ thì lập tức hiểu ra "không đâu" mà nàng nói có ý gì. Nàng không ám chỉ việc Ma quân không ra tay với Ngũ đạo mà nếu như Ma quân thật sự làm ra chuyện nguy hại cho chúng sinh nàng cũng sẽ liều mạng ngăn cản.

Nói tới bước này, Tứ Tượng Đồ không biết nên khuyên thế nào nữa. Nó thở dài thườn thượt, người trong tranh cười khổ nói: "Ta sợ nhất cũng là cái này."

Yến Hạ cười cười, không tỏ thái độ. Nàng chuyển chủ đề: "Phải rồi, có lẽ ta sắp gặp lại cha mẹ nuôi rồi."

Tứ Tượng Đồ đi theo Yến Hạ từ bữa đến giờ, dù im lặng không ra ngoài nhưng nó cũng biết chuyện gì xảy ra. Nó nghi hoặc lâu rồi, nay nghe Yến Hạ nhắc mới cảnh giác nói: "Ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản."

Yến Hạ vẫn giữ cái nhìn lạc quan: "Bất luận ra sao cũng xem như có chút hy vọng rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, một giọng khác vang lên: "Mười năm trước Quỷ Môn biến mất cùng với bốn thiền chúng ở Nam Hà trấn, nhiều năm qua các người có thăm dò tin tức ở Trung Nguyên hay Thập Châu hải ngoại không?"

Người nói là Minh Khuynh, hắn mới biến mất ở trong rừng không biết xuất hiện lại ở sau cây từ lúc nào, ngữ khí bình tĩnh hỏi giống như hắn luôn ở đây chưa từng rời nửa bước vậy.

Tứ Tượng Đồ bị dọa đến hình trong tranh cũng trở nên mơ hồ, nó kinh ngạc trừng mắt nhìn Minh Khuynh: "Ngươi xuất hiện lúc nào vậy!"

Minh Khuynh đáp: "Lúc ngươi nói ta gây hại chúng sinh."

Tứ Tượng Đồ: "..."

Minh Khuynh chẳng hề nhận thức được việc mình nghe lén người ta, hắn gia nhập vào chủ đề nói chuyện của bọn họ: "Thế mười năm qua các ngươi không nghe ngóng tin tức gì à?"

Yến Hạ lắc đầu, nói: "Từ mười năm trước, Tuân Chu đại ca đã phái người đi tìm tung tích của cha mẹ nuôi, người trong Ngũ đạo cũng chưa bao giờ ngưng tìm kiếm nhưng dù tìm ở Trung Nguyên hay Thập Châu hải ngoại đều không ai trông thấy họ. Đừng nói là cha mẹ nuôi, đến cả người của Quỷ Môn cũng không ai thấy."

Năm đó, đám người biến mất trong viện ở Nam Hà trấn bị trận pháp đưa đến đây không một ai hay biết, Yến Hạ còn không rõ liệu họ còn sống hay chăng.

Nhưng bây giờ khác rồi, Bạch Phát xuất hiện rồi, có phải điều này cho thấy rằng những người của Quỷ Môn vẫn còn sống?

Bọn họ cũng xuất hiện rồi? Vậy cha mẹ nuôi nàng đâu?

Yến Hạ chưa kịp nói ra suy nghĩ trong lòng, Minh Khuynh nói: "Nếu tìm mười năm mà không thấy, các ngươi có từng nghĩ đến một khả năng khác?"

Yến Hạ im lặng giây lát, gật đầu: "Từng nghĩ."

"Có khi nào bọn họ không ở Nhân Giới mà đến Thần Giới hoặc Ma Giới." Yến Hạ nói.

Minh Khuynh khoanh tay đi đến bên Yến Hạ, bổ sung: "Hoặc là Huyền Giới."

Huyền Giới.

Nơi nằm ngoài tam giới nhân thần ma, mấy chục năm trước Huyền Giới từng thử mở cửa thông đến Nhân Giới, xâm nhập vào Nhân Giới như Ma Giới năm xưa. Nhưng đợt sóng gió đó rất nhanh đã bình lặng trở lại, cánh cửa giữa Huyền Giới và Nhân Giới cũng đóng lại, phong ba tựa hồ chưa từng tồn tại.

Nhưng mọi người ai cũng biết, ngoài tam giới vẫn còn một thế giới mà bọn họ không hề biết.

Nếu họ đi đến Huyền Giới thật thì…

"Huyền Giới trông như thế nào?" Yến Hạ lẩm bẩm hỏi.

"Không biết, nhưng giống như tam giới nhân thần ma bọn họ cũng có tuyệt thế cao thủ." Trong lời của Ma quân ẩn chứa sự hứng thú, "Ta rất có hứng thú với bọn họ."

Yến Hạ vẫn nhớ sự cường đại của Ma quân, kẻ mạnh luôn muốn gặp đối thủ mạnh hơn mình, Ma quân cũng thế.

Nhưng nàng càng lo chuyện khác: "Nếu cha mẹ nuôi thật sự đến những giới khác vậy hiện nay bọn họ quay về rồi, có phải là…"

Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Khuynh, không dám chắc trước suy đoán của mình. Minh Khuynh nhanh chóng gật đầu nói: "Ngươi đoán không sai, thông đạo trong tam giới chắc hẳn đã có một cái bị nứt ra."

Thần Giới, Ma Giới, Huyền Giới, rốt cuộc là giới nào tương thông với Nhân Giới.

Dù là bên nào đều không phải là chuyện hay ho.

Yến Hạ nghĩ nếu suy đoán này là thật thì phải thông báo với bọn người Cung Gian trước tiên, nàng vội vàng ngồi dậy định viết thư cho Cung Gian nhưng ngay lúc đó, mặt nàng biến sắc, quay đầu nhìn về hướng tây trên đảo.

Đồng thời, Minh Khuynh cau mày, trầm giọng nói: "Sức mạnh của ma tinh yếu đi rồi, bọn chúng dám để mắt tới nó."

Yến Hạ thu hồi tầm mắt, nhìn sang Minh Khuynh, khó hiểu hỏi: "Sức mạnh này… là thế nào vậy?"

"Có người đang hấp thu sức mạnh của ma tinh." Minh Khuynh trông có vẻ không lo lắng mấy, thậm chí thấy hơi thú vị, không nhanh không chậm nói: "Ta rất muốn biết kẻ nào to gan tới vậy."

Sức mạnh kỳ quái nọ ngày càng lớn, trên đảo cũng xuất hiện dị tượng, cuồng phong nổi lên, xa xa có thể nghe được tiếng sóng cuộn trào, lá cây trong rừng đung đưa mãnh liệt. Yến Hạ đứng không vững, nàng túm lấy tay áo Minh Khuynh bên cạnh theo bản năng, chưa đợi Minh Khuynh đẩy ra Yến Hạ vội nói: "Ta biết vị trí người đó rồi!"

Lúc trước nàng không thể dò ra vị trí của Bạch Phát vì hắn ẩn thân, nay đối phương gây ra động tĩnh lớn tới vậy, Yến Hạ có thể phát hiện vị trí của hắn, dĩ nhiên Minh Khuynh cũng vậy.

Minh Khuynh không đẩy Yến Hạ ra mà ngược lại còn kéo nàng sang, nắm cánh tay nàng, Yến Hạ còn chưa kịp đứng vững hắn đã đưa nàng đến cực tây trên đảo.

Ngay trung tâm cuồng phong, phía sau tiếng sóng biển ngập trời, trên đống đá hội tụ gió biển lá cây và đất cát một bóng người lơ lửng giữa không trung, ma tinh ở trước mặt hắn, sức mạnh cường đại tỏa ra từ ma tinh hòa nhập vào cơ thể người đó.

Phía trước cách chỗ hắn không xa, một người đứng cầm đao, sợi tơ bạc giăng khắp tứ phía như đang ở thế phòng thủ chờ người tới.

Trên đảo hoang vắng chẳng có người khác, Yến Hạ biết hắn đang đề phòng nàng và Minh Khuynh.

Hai người bên đó Yến Hạ đã từng gặp.

Người canh bên ngoài là Bạch Phát, còn người đang hấp thụ sức mạnh ma tinh là chủ nhân Quỷ Môn Yến Hạ đã gặp trong căn viện Nam Hà trấn ngày trước.

"Thú vị." Minh Khuynh khoanh tay cười, rảo bước tới trước mặt hai người nọ, sợi tơ xung quanh không hề có lực cản nào với hắn, những sợi đến gần đều lập tức đứt đoạn.

Sắc mặt Bạch Phát trở nên quỷ dị và thận trọng.

Cuồng phong ngừng lại, cây cỏ bay theo gió rơi xuống lả tả, tiếng sóng biển xung quanh cũng nhỏ đi trông thấy. Ma tinh giữa cuồng phong mất đi ánh sáng, từ từ rơi xuống, chủ nhân Quỷ Môn vừa nhắm mắt hấp thu sức mạnh của ma tinh cuối cùng cũng mở mắt ra.

Ma khí tràn ngập quanh thân.

Minh Khuynh thản nhiên nhìn, ma khí của cả hai va chạm trong vô hình, phút chốc sóng gió lại nổi lên.

"Dùng sức mạnh của mình chống lại mình, Ma quân đã thử hay chưa?" Chủ nhân Quỷ Môn đáp xuống đất, bước lên trước.

Minh Khuynh bật cười, ý cười lãnh đạm hờ hững: "Nực cười."

- Hết chương 60 -