Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Yến Hạ không hiểu sao Tuân Chu lại nói vậy nàng chỉ biết hiện tại một mình Tô Khuynh bước vào vòng vây của bọn người nọ, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, nàng không nghĩ nhiều được nữa.
"Tô Khuynh công tử!" Yến Hạ lo lắng nhìn bóng người bên kia, muốn xông lên trước giúp đỡ nhưng bị Tuân Chu cản lại.
Tuân Chu không chút nao núng, hắn cười nói: "Bà cô ơi, trong lúc thế này chỉ cần im lặng ở một bên dòm là được rồi."
Yến Hạ lấy làm khó hiểu, vẫn không thể yên tâm được. Đám hắc y nhân đó lại xuất thủ, Tuân Chu bảo vệ Yến Hạ lui ra sau, Yến Hạ không còn cơ hội xông qua đó.
Khi Yến Hạ căng thẳng quan sát tình hình trước mắt thì Tô Khuynh đang đối mặt với những kẻ tập kích không nhìn rõ hình dáng trong bóng tối. So với đám người tập kích cầm đao cầm kiếm kia, Tô Khuynh tay không tấc sắt đứng trong đám người, Yến Hạ thấy hắn giống con cừu non sắp bị người ta cấu xé, có thể bỏ mạng dưới đao kiếm bất cứ lúc nào.
Nhưng mọi thứ không như Yến Hạ tưởng tượng. Tô Khuynh rõ ràng trông rất mong manh yếu ớt nhưng mãi đến khi hắn bước vào trong đám người vẫn chưa thấy bọn họ có ý ra tay tấn công như với Tuân Chu, ngược lại đầy phòng bị nhìn chằm chằm từng động tác của hắn như chuẩn bị ra tay bất ngờ, lại như đang kiêng dè chưa dám ra tay.
Phản ứng này giống y chang Tuân Chu khi vừa gặp Tô Khuynh ở ngoài trấn.
Rừng núi trong mưa bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe tiếng mưa nhỏ xuống tán lá và tiếng mưa rơi xuống mặt đường.
Trong không gian yên tĩnh đó, tầm mắt Tô Khuynh vẫn dừng lại ở một nơi, phía sau cây cối tối thui, không nhìn thấy gì cả nhưng Tô Khuynh lại phát giác ra điều gì, hắn bước nhanh về hướng đó.
Trước mặt hắn có hơn mười tên hắc y nhân cản đường, cánh rừng đằng sau không biết còn bao nhiêu tên, đao kiếm trong tay chúng chỉ về phía Tô Khuynh tạo thành một bức tường đao, chặn đường đi của hắn.
Tô Khuynh làm như không thấy, tiếp tục đi thẳng.
Mũi đao gần kề như lập tức nổ ra một trận quyết đấu nhưng cùng lúc ấy, khi trái tim Yến Hạ treo lơ lửng chưa thể rơi xuống, giữa tiếng mưa rơi, trong rừng sâu, nơi tầm mắt Tô Khuynh vẫn luôn ghim chặt đột nhiên truyền ra tiếng sáo.
Tiếng sáo vang lên như một loại tín hiệu nào đó, đám hắc y nhân bỗng dừng mọi động tác, đồng thời lui về một hướng.
"Chuyện gì thế này?" Yến Hạ ngỡ ngàng nhìn biến cố vừa xảy ra, quay đầu hỏi Tuân Chu bên cạnh.
Tuân Chu cau mày, nhỏ giọng nói: "Không đúng, bọn chúng sắp chạy rồi."
Gần như ngay lúc hắn vừa cất tiếng, đám hắc y nhân quay người rút chạy vào trong rừng.
Yến Hạ kinh ngạc, thậm chí không biết rốt cuộc mới xảy ra chuyện gì, tại sao trong khoảnh khắc có thể ra tay với Tô Khuynh bọn chúng lại đột nhiên rút lui rời khỏi đây.
Không như Yến Hạ, Tuân Chu không có nhiều nghi vấn như vậy, hắn xách túi rượu đuổi theo, la lớn: "Đừng để bọn chúng chạy mất!"
Tuân Chu gấp gáp chạy qua chỗ Tô Khuynh, muốn đuổi theo hướng đó nhưng mới chỉ đi mấy bước đã bị ai đó chặn lại.
Tuân Chu quay mặt nhìn Tô Khuynh đang cản mình, trầm giọng nói: "Để bọn chúng chạy rồi sau này chắc chắn sẽ tìm cơ hội quay lại nữa."
Tô Khuynh lắc đầu không đáp, như có điều suy tư nói: "Không đúng."
Tuân Chu còn muốn nói thêm nhưng chợt nghe Tô Khuynh nói vậy, hắn liền hỏi: "Cái gì không đúng?"
Lúc này Tô Khuynh mới quay đầu nhìn Tuân Chu, lắc đầu nói: "Người bọn chúng đối phó từ nãy đến giờ là ngươi, không phải Yến Hạ."
Nhắc tới chuyện này Tuân Chu nghiến răng nghiến lợi, hắn lườm Tô Khuynh nói: "Đám người này đúng là biết chọn người dễ ức hϊếp, bỏ qua ngươi không chịu đi đối phó, ngược lại toàn bộ chạy tới chém ta, ta đây…"
Tô Khuynh im lặng nhìn hắn, hắn nói đến đó thì khựng lại, lát sau trừng to mắt, nói: "Đám người này không phải Bích Nhãn kêu tới mà là người khác? Người bọn chúng muốn đối phó không phải Yến Hạ mà là ta?"
Tô Khuynh gật đầu.
Nhiều năm qua không ai tìm tới gây phiền phức, bấy giờ Tuân Chu mới hoảng hồn, quay đầu nhìn nơi sâu thẳm trong rừng, đám hắc y nhân ban nãy đã biến mất từ lâu, cánh rừng trống trải đến tiếng mưa rơi cũng trở nên tĩnh lặng. Nét mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng mặt biến sắc, lẩm bẩm: "Mới đầu bọn chúng đã tấn công ta là do bọn chúng vốn dĩ không chú ý tới ngươi. Bọn chúng không phải người của Bích Nhãn, bởi vì nếu là Bích Nhãn ả ta nhất định sẽ nghĩ tới chuyện có ngươi bên cạnh Yến Hạ, nhưng đám người này rõ ràng chỉ mới biết ngươi ở đây…"
"Nhưng chẳng lẽ bọn họ muốn dựa vào mấy tên này gϊếŧ ta, đừng có nằm mơ." Tuân Chu nhíu mày, "Chả lẽ còn mục đích gì khác?"
Tô Khuynh không phủ định suy luận của Tuân Chu, Tuân Chu lẩm bẩm một hồi rồi nhìn sang Yến Hạ.
Yến Hạ vẫn luôn im lặng nghe hai người nói chuyện, lúc này mới sực nhớ ra điều gì, hỏi: "Tuân đại hiệp, sao thế?"
Tuân Chu nhìn Yến Hạ, đầu óc lướt qua chuyện ở Nam Hà trấn, bất chợt hiểu ra, biến sắc nói: "Tiêu rồi!"
Mãi tới bây giờ Tuân Chu mới hoàn hồn, mấy hôm nay hắn toàn suy nghĩ chuyện của Yến Hạ và Nam Hà trấn mà quên mất chuyện rất dễ làm ngơ, đám người này không đến vì Yến Hạ vậy thì chỉ còn một chuyện.
"Trận pháp!" Giọng Tuân Chu trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết, hắn cắn răng nói: "Đám người này được phái đến cản chúng ta e là muốn nhân lúc chúng ta chưa về kịp mà mở trận thả ma đầu kia ra."
Yến Hạ nghe ra giọng điệu gấp gáp của Tuân Chu. Từ khi còn nhỏ Yến Hạ đã nghe nhiều chuyện về ma loại ở chỗ cha nhỏ, sau này lại nghe Tuân Chu nói qua trận đại chiến giữa Ngũ đạo và ma loại, nàng cũng nhận ra tính nặng nhẹ trong chuyện này. Yến Hạ do dự giây lát rồi nói: "Tuân đại hiệp, bây giờ phải làm sao?"
Nàng nhìn ra xung quanh, mưa vẫn chưa ngớt, nước mưa thấm ướt người lạnh thấu xương. Các nàng đang đứng ở khu rừng ven đường, khắp nơi còn dấu vết của trận đánh lúc nãy, giữa đống bùn lầy không xa phía trước là chiếc xe ngựa đã tan nát thành mấy mảnh, còn con ngựa kia không biết chạy trốn ở đâu rồi, không thấy tung tích.
Xe ngựa không còn, với tình hình hiện tại bọn họ muốn nhanh chóng lên đường là chuyện không thể.
Tuân Chu cũng nhận ra vấn đề này, hắn cắn răng một hồi, cuối cùng than thở nói: "Cho dù thế nào ta cũng không để bọn chúng thả ma đầu đó ra."
"Nhưng mà bây giờ…" Yến Hạ biết Tuân Chu đang gấp lắm nhưng hiện tại bọn họ không thể nào về kịp.
Trong lúc hai người giằng co, Tô Khuynh bỗng cất tiếng: "Không xa phía trước là khách điếm rồi."
"Chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi!" Tuân Chu lắc đầu, không muốn suy nghĩ vấn đề khách điếm này.
Tô Khuynh bất lực cười cười, từ sau khi đám người kia rời đi Tô Khuynh đã khôi phục dáng vẻ như thường ngày, dù nước mưa rơi ướt nửa bên người nhưng trông hắn vẫn thong thả. Hắn nhẫn nại nhìn Tuân Chu nói: "Chúng ta qua đó trước, có lẽ nghĩ ra được cách khác thì sao."
"Khách điếm thì làm được cái quái gì…" Đương nghĩ tới chuyện làm sao trở về thì hắn bỗng đổi sắc mặt quay sang nhìn Tô Khuynh, như vừa ý thức được việc "Tô Khuynh cười với mình", hắn lui người lại, lấy túi rượu ngăn cách giữa hai người, thấy Tô Khuynh không đến gần mình mới yên tâm đôi chút. Hắn lớn tiếng nói: "Ngươi có cách gì rồi phải không?"
Tô Khuynh nói: "Ta không có cách nhưng chủ nhân khách điếm có lẽ có."
Tuân Chu sợ Tô Khuynh nhưng cũng tin tưởng hắn, nghe vậy hắn lập tức gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi ngay bây giờ."
Sự việc không thể chậm trễ, vừa quyết định xong ba người lập tức đi về phía khách điếm.
Mặc dù không mấy xa nhưng đường mưa gió lầy lội cũng không dễ đi chút nào. May mắn Yến Hạ là nữ tử nhưng chăm sóc bốn cha mẹ nuôi quanh năm suốt tháng, không phải tiểu cô nương được nuông chiều nên lội bộ cũng không gian nan lắm.
Yến Hạ cứ tưởng người không chịu khổ được là Tô Khuynh, ai dè Tô Khuynh đi trong mưa còn ung dung hơn Tuân Chu võ nghệ cao cường.
Ba người đi bộ không biết bao lâu, đến khi bầu trời ở chốn núi rừng này ngày càng tối, ở cuối con đường có ánh sáng le lói.
Đó là màu của ánh đèn, ánh đèn mông lung không chân thực trong màn mưa, bóng hình lắc lư như nước. Đến khi ba người đi tới gần, Yến Hạ mới nhận ra ánh đèn ấm áp đó rọi ra từ một gian khách điếm.
Trước mặt là một ngọn núi cao đồ sộ không thấy đỉnh, sừng sững sau núi rừng, vách núi thẳng đứng như bức tường to lớn chặn lại giữa đường không cho ai vượt qua. Dưới ngọn núi đó là một tòa khách điếm, trên cửa lớn khách điếm treo hai ngọn đèn l*иg to bất thường, chúng đang khẽ đung đưa dưới mái hiên, rọi sáng chỉ dẫn con đường trước mặt trong màn đêm tăm tối.
Cuối cùng cũng thấy khách điếm, Tuân Chu im lặng suốt quãng đường cũng xem như có tâm tư để nói chuyện, hắn ho khan một tiếng, thử dò hỏi Tô Khuynh: "Ngươi quen chủ nhân khách điếm à? Y là ai thế? Y có cách giúp chúng ta thật hả?"
Tô Khuynh im lặng một lúc, chọn cách trả lời đơn giản nhất, ôn nhu nói: "Bạn ta."
Tuân Chu không chịu nổi ngữ khí ôn hòa này của Tô Khuynh, sắc mặt hắn biến tới biến lui mấy lần cuối cùng không hỏi nữa, quay sang hỏi Yến Hạ: "Tiểu nha đầu, cái miệng này của ngươi lợi hại lắm mà, ngươi nói coi người đó có thể giúp chúng ta không?"
Bấy giờ ba người đã đến trước khách điếm, Yến Hạ đang nhìn đèn l*иg treo trước khách điếm đến xuất thần, nghe Tuân Chu hỏi mới thấp giọng nói: "Trong câu chuyện của cha nhỏ, ẩn thế cao nhân phần lớn sống ở giữa rừng núi thế này."
"Nói vậy người trong kia là ẩn thế cao thủ?" Tuân Chu hỏi.
Yến Hạ gật gật đầu, nhưng vẻ mặt như vẫn còn điều suy ngẫm, "Nhưng mà…"
"Nhưng mà?"
Yến Hạ đắn đo rồi nói: "Cha nhỏ nói, cao nhân thế này… thường thì tính khí có hơi lạ lùng."
- Hết chương 23 -
Lảm nhảm:
Cha nhỏ là tiên tri bà Hạnh cài vô truyện à??
"Cao nhân" sắp xuất hiện. Anh này rất đáng mong chờ nha.