Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên

Chương 8: Trừng trị tiểu thí hài

“Ngươi lại nói một lần thử xem!” Nam Cung Ly bỗng nhiên tới gần, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn tiểu thí hài, lạnh lùng nói, trong mắt lóe ra hàn quang lạnh thấu xương.

Nam Cung Huyền Ngọc bị nàng bỗng nhiên tới gần làm hoảng sợ, lại nhìn băng hàn trong mắt nữ nhân ngu xuẩn này, theo bản năng cảm thấy cả người phát lạnh.

“Nữ nhân ngu xuẩn ngươi, dám dọa bổn thiếu gia!” Nam Cung Huyền Ngọc tức giận đến không chịu được, gần như là phản xạ có điều kiện mà vung chưởng tới phía Nam Cung Ly.

Thân thể Nam Cung Ly nghiêng về một bên, khó khăn lắm mới né được công kích của Nam Cung Huyền Ngọc, tuy rằng tiểu thí hài này là tiểu thiếu gia thiên tài của Nam Cung gia tộc, nhưng dù sao còn nhỏ tuổi, hơn nữa cái gọi là thiên tài chỉ là năm tuổi đã đột phá tới Linh Giả cấp hai, thực lực chân chính, còn không lợi hại bằng Nam Cung Ngạo Tuyết Linh Giả cấp ba.

Bởi vậy đối với Nam Cung Ly cũng không có uy hϊếp bao lớn.

Một chưởng đánh không trúng, thân thể Nam Cung Huyền Ngọc theo quán tính lảo đảo về phía trước, còn không kịp tức giận, sau cổ căng thẳng, sau đó cả người bị Nam Cung Ly nhấc lên, thân thể treo trên hư không, hai chân giãy giụa đá loạn.

“Nữ nhân ngu xuẩn, mau buông bổn thiếu gia ra!” Nam Cung Huyền Ngọc rống giận, chưa từng có người nào dám đối đãi với hắn như thế, nữ nhân ngu xuẩn này, hắn muốn nói cho gia gia.

“Lại mắng một tiếng thử xem!” Nam Cung Ly vươn ma trảo, dưới tay dùng sức, nhéo khuôn mặt nhỏ béo đô đô của tiểu thí hài, âm thanh hàn băng đông lạnh, không có một chút cảm tình.

Chậc chậc, tiểu gia hỏa này, làn da trơn mềm, vô cùng phấn nộn, chỉ là hôm nay nàng chú định muốn lạt thủ tồi hoa (*), ai bảo vật nhỏ này thiếu quản giáo như thế.

(*) lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp

“Đau, đau, buông, buông bổn thiếu gia ra.” Nam Cung Huyền Ngọc giãy giụa, đôi mắt ngập nước đầy ủy khuất.

“Gọi ta là gì?” Nam Cung Ly không động, cơ hội khó được như thế, sao có thể dễ dàng buông tha.

“Ngu xuẩn!.... Nhị, nhị tỷ.” Nam Cung Huyền Ngọc tức giận đến gò má đỏ bừng, trong mắt thiêu đốt hai ngọn lửa, chỉ phải lòng miệng không đồng nhất, ngoài mặt kêu nhị tỷ, trong lòng lại hận nữ nhân thối này đến ngứa răng.

Nàng mới không phải nhị tỷ của hắn, Ngạo Tuyết tỷ tỷ nói, nàng là dã loại gia gia nhặt được, căn bản không xứng được hắn gọi là nhị tỷ.

“Lúc này mới ngoan, lần sau còn dám bất kính với ta, tin ta trực tiếp cởϊ qυầи đét mông ngươi hay không?” Giọng nói Nam Cung Ly lạnh lùng, uy hϊếp nói.

Nam Cung Huyền Ngọc bị nàng nhấc ở giữa không trung sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, môi run run, một lúc lâu cũng nói không nên một câu.

Đét, đét mông……

Nam Cung Ly nhẹ buông tay, thả tiểu thí hài này xuống:

“Về sau suy nghĩ kỹ một chút, bị người lợi dụng cũng không biết, người khác kính ngươi là tiểu thiên tài gia tộc, Nam Cung Ly ta nhưng không thích dáng vẻ này của ngươi. Ngẫm lại ngày thường gia gia dạy dỗ ngươi như thế nào, nếu để ông biết ngươi ra lệnh hạ nhân quất roi ta, ngươi cảm thấy ông sẽ không trừng phạt ngươi sao?”

Nam Cung Ly ném xuống một câu rồi xoay người rời đi.

Nam Cung Huyền Ngọc ôm nửa bên mặt thảm không nỡ nhìn sửng sốt một chút, tuy là năm tuổi, nhưng tâm trí thành thục hơn bạn cùng lứa tuổi nhiều, tự nhiên có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Cung Ly.

Đặc biệt là một câu cuối cùng của Nam Cung Ly, cả người lập tức không bình tĩnh, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, nếu gia gia biết hắn tự dùng tư hình, khẳng định sẽ phạt nặng hắn.

Nghĩ đến Nam Cung Liệt luôn luôn nghiêm khắc, Nam Cung Huyền Ngọc nháy mắt như gà trống đấu bại, uể oải ỉu xìu đứng ở tại chỗ.

“Gia, chúng ta ra tới ngoài lâu rồi, có phải cần trở về hay không?”

Một bên khác, dưới đại thụ thấp thoáng, nam tử mặc y phục màu xanh lá cung kính hỏi ngồi thiếu niên áo đen ở trên xe lăn.

Phương hướng hai người đối mặt vừa lúc nhìn thấy rõ ràng bên phía Nam Cung Huyền Ngọc, đương nhiên, trò hay Nam Cung Ly trừng phạt tiểu gia hỏa tự nhiên cũng không có bỏ sót.

“Nam Cung Ly, nàng chính là phế vật Nam Cung phủ sao?”

Thiếu niên mảnh khảnh ngồi ở trên xe lăn híp mắt, con ngươi xanh thẳm ở dưới bóng râm đại thụ hiện lên một tia sáng, cả người yên lặng đến dường như muốn dung nhập không khí chung quanh, nhẹ nhàng chạm vào một cái sẽ biến mất, cả người lộ ra cô tịch băng hàn.

“Hẳn là không sai, nhưng mà giống như có chút không giống trong truyền thuyết.” Thanh bào nam tử ©υиɠ kính hồi đáp.

Nhị tiểu thư Nam Cung phủ Nam Cung Ly, nhát gan yếu đuối, là một phế vật, khi mười tuổi hứa cho Thái Tử đương triều làm phi, khiến cho toàn bộ Tư Đồ quốc chấn động cực lớn, cũng trở thành trò cười nhà nhà Phượng Âm Thành đều biết.

Nếu không phải như vậy, cho dù nàng là một phế vật, cũng không có người sẽ nhàm chán đến đi chú ý nàng.

“Đi thôi!” Thiếu niên áo đen thu liễm u ám ở đáy mắt, lần thứ hai khôi phục lạnh băng thường có, phân phó nói.

“Vâng!” Thanh y nam tử gật đầu, đẩy xe lăn thực nhanh đã biến mất tại chỗ.

-------------

“Thái Tử điện hạ phân phó, người không liên quan, đều không được tới gần!” Nam Cung Ly đang dạo đến hứng khởi, đột nhiên nhảy ra một người chặn đường đi của nàng.

Người tới mặc cẩm y màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiếm, trên người còn treo một đồ vật giống với cung bài, Nam Cung Ly nhìn quen mắt, hơi suy tư, thực nhanh nhớ ra, người này hẳn là một hộ vệ bên người Thái Tử điện hạ, tấm thẻ bài kia đại biểu cho thân phận thị vệ cận thân.