…..
Đầu óc Giang Lĩnh như muốn nổ tung- chẳng biết anh tức giận cái gì, cau mày cầm bức thư đọc lại.
Tên của Khang Hoà được viết trên thiệp, nét chữ rất đẹp, không phải nét chữ anh quen thuộc. Anh bối rối hồi lâu vẫn không mở ra, tức giận ném bức thư xuống bàn.
Khang Hoà 20 phút sau tắm xong thì đi ra, Giang Lĩnh dựa vào bàn không ngẩng đầu lên, tay chỉ vào bức thư hỏi: “Đây là cái gì?”
Khang Hoà đứng ở cửa phòng tắm, nói: “Anh xem trộm thư của em à?”
“Đừng lảng sang vấn đề khác” giọng điệu của Giang Lĩnh không tốt lắm “Trả lời tôi, đây là cái gì? Ai đưa cho em?”
Bây giờ trong lòng anh cực kỳ lộn xộn, lí trí bảo phải nói chuyện đàng hoàng với Khang Hoà nhưng cái nết của anh chỉ muốn nổi giận lên thôi, nói chuyện đàng hoàng không nổi. Nhưng mãi không nghe thấy Khang Hoà trả lời, nổi giận ngẩng đầu, kết quả thấy Khang Hoà đứng cách đó mấy mét, tóc ướt đẫm nước, quanh eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên mảnh khảnh lộ ra.
Giang Lĩnh lại lắp bắp: “… Sao em không mặc quần áo?”
“Em vào vội vàng quá, lấy nhầm sang bộ của anh.” Khang Hoà đáp.
Giang Lĩnh tỉnh táo trả lời “Ồ” một tiếng, phát hiện không đúng chủ đề, lập tức khó chịu quay lại: “Đừng có đổi chủ đề!”
Rõ ràng tự anh đổi trước, vậy mà giờ tự trả đũa. Khang Hoà cũng chẳng cãi gì, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào anh, trong lòng Giang Lĩnh càng hỗn loạn, giọng điệu như đang cãi nhau: “Tôi cảnh cáo em, không được phép yêu đương với con gái sớm.”
Anh hi vọng Khang Hoà sẽ ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói rằng đã hiểu, nhưng không ngờ Khang Hoà lại hỏi lại: “Tại sao không được ạ?”
Người thiếu niên để trần trụi nửa người từ từ đến gần anh, đôi dép của cậu lê mặt đất phát ra âm thanh ồn ào. Một giọt nước rơi xuống xương quai xanh nhô cao của cậu, trong suốt đến mức phản chiếu ánh sáng trong phòng, làn da trắng như ngọc bích.
Giang Lĩnh vô cùng khó chịu trước câu hỏi của cậu, giọng nói siêu gay gắt: “Sắp học khối ba rồi, phải học hành chứ, mấy em gái theo đuổi vào lúc này chỉ có hại em thôi.”
Khang Hoà không nói gì, từng bước từ từ tiến lại gần.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét, từng chi tiết trên cơ thể Khanh Hoà hiện ra rõ ràng, chỗ nào cũng có vẻ khiến người ta không dám nhìn trực diện. Giang Lĩnh có lẽ không nhận ra tai mình và mặt mình đỏ đến như thế nào, nên vô thức mở to mắt ra, tiếp tục dạy cậu: “Người khác không phân biệt được nặng nhẹ thì em cũng vậy… hơn nữa giờ em đang sống ở nhà tôi đây, tôi là phụ huynh của em. Tôi không cho phép em yêu đương với ai ở thời điểm này…”
Khang Hoà nói nhẹ nhàng,”Tại sao anh Giang cứ nhấn mạnh ‘con gái’ và ‘người khác’ vậy ạ?”
Giang Lĩnh đột ngột dừng lại.
Anh đang dựa vào bàn, người thiếu niên đã đi qua giường và đứng trước mặt anh, ánh sáng từ phía sau bắn về phía trước, kéo ra một bóng đen mảnh mai và xinh đẹp trên mặt đất. Chỉ nhìn cái bóng thôi, anh cũng có thể thấy được eo của Khang Hoà mỏng như liễu, chỉ cần anh duỗi tay ra là có thể dễ dàng kéo vào trong vòng tay mình, rất vừa vặn.
Khang Hoà chỉ còn cách anh vài chục cm, cuối cùng cũng dừng lại.
Ngay cả như vậy, Giang Lĩnh cũng cảm thấy cậu cách anh quá gần, cậu còn chưa mặc quần áo, hình như anh thở không nổi rồi. Anh không dám nhìn vào mặt Khang Hoà, suy nghĩ rối tung như sợi tơ bị con mèo chơi cả ngày, nguyên nhân lúc trước không có tác dụng, lúc này nhưng bản tính xấu tự nhiên của anh đã khiến anh cứng miệng.
Đột nhiên Khang Hoà lại tiến lại gần, hai tay chống hai bên, hơi kiễng chân lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ướŧ áŧ không ngờ lại nghiêng người về phía trước, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Giang Lĩnh nhất thời không thở nổi.
Dường như Khang Hoà đã nhận ra điều gì đó và xác định được điều gì đó.
Rõ ràng anh lớn hơn cậu mấy tuổi nhưng trước mặt cậu anh lại ngây thơ đến mức không thể che nổi.
Cậu vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng giọng nói của cậu rất mềm, thậm chí còn hơi quyến rũ: “Anh Giang không cho em yêu sớm, không cho em yêu đương với con gái là có lý do khác đúng không?”
Lỗ tai Giang Lĩnh đột nhiên bốc khói,
anh trở nên tức giận nói: “Vớ vẩn!”
“Không được yêu đương sớm với người khác, cũng không được yêu đương với con gái.” Khang Hoà chăm chú nhìn anh “Vậy em có thể yêu đương sớm với anh Giang không ạ?”