Hóa ra phòng hội nghị ở ngay gần đây, Phó Kim Hủ đi qua hành lang phía sau thì thấy.
Cô không để ý người đằng sau nữa, đi thẳng vào.
Hầu hết học sinh đã có mặt đầy đủ trong phòng hội nghị, mỗi người một kiểu đồng phục khác nhau đến từ các trường khác nhau.
Phó Kim Hủ ngồi xuống phía gần cuối, ngước mắt nhìn Cát Tuấn Phong mặc đồng phục trắng xanh ngồi ngay bên trên. Cô thấy cậu ta ngồi xuống vỗ vai người ngồi phía trước, người đó lập tức ngoảnh xuống…
Phó Kim Hủ cảm thấy không ổn, theo bản năng nhanh chóng cúi đầu. Cô vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên lên chào hỏi hay không thì thầy giáo tiến vào.
Tiếng nói chuyện trong phòng nhỏ dần, người đó cũng không thể nào tới kịp. Nhưng Phó Kim Hủ lại cảm thấy lo lắng, cho dù như thế nào thì cũng đã rất lâu rồi không gặp.
Sau đó vào lớp, cô cũng không nhìn về phía đó nữa, như thể trong căn phòng không hề có người quen.
Cô ghét Cát Tuấn Phong, cực kỳ ghét. Vì vậy dù đã qua rất lâu rồi, cô vẫn có thể nhớ như in hình dáng cậu ta.
Hồi trước mỗi lần cô bị coi thường, bị trêu chọc, cho dù đám người đó là các bạn nữ, nhưng vẫn đứng bên cạnh mỉa mai chế giễu, cũng giống như những bạn nam đáng ghét, đều vô cùng lạnh lùng, ích kỷ, độc ác,…
Bị trêu đùa giữa sân trường, không có ai không đứng vây xem.
Nhưng mà cô lại ỷ lại vào Đinh Tu Quân, rất ỷ lại. Lúc đó là thời điểm thi chuyển cấp, khi ấy Đinh Tu Quân là một chàng trai rất ưu tú, thành tích học tập giỏi giang, mỗi lần thi đều nằm trong tốp ba. Không chỉ vậy, cậu ấy còn có vẻ ngoài điển trai được rất nhiều bạn nữ yêu thích.
Tuy nhiên cậu ấy lại là một người, đến tận bây giờ không vì chuyện nhà cô mà chế giễu. Ngược lại, cậu ấy lại nói chuyện, ăn cơm, học bài cùng cô… Thời điểm có cậu ấy là quãng thời gian vui vẻ nhất khi học cấp hai.
Nhưng mà sau đấy, cậu bỗng dưng chuyển trường.
Người bạn duy nhất của cô cứ thế rời xa.
Sau một quãng thời gian yên tĩnh cô lại bị coi thường nhiều hơn, trong mắt mọi người cô như trở thành cái đinh gai mắt vậy.
Lúc đó cô vẫn không hiểu chuyện, còn lén lút hận Đinh Tu Quân trong lòng. Cô từng rất ích kỷ nghĩ rằng, tại sao cậu ấy đồng ý làm bạn với cô rồi, đồng ý sau này sẽ bảo vệ cô lại không nói tiếng nào mà rời xa. Cô cũng từng nghĩ, nếu không có Đinh Tu Quân thì có lẽ cô không bị các bạn nữ trong trường ghét đến như vậy…
Nhưng sau đó, cô đã suy nghĩ thông suốt.
Mọi chuyện đều không liên quan đến Đinh Tu Quân, chỉ là cô giận cá chém thớt mà thôi.
Cô cũng biết, bố mẹ cậu ấy vì chuyển công tác nên phải đi nơi khác, cậu ấy cũng phải đi. Hơn nữa, mọi người trong trường vốn không thích cô, lúc đó vì nể mặt Đinh Tu Quân nên mới không động tới cô, nên dù sao đi nữa cùng nhờ có cậu ấy mà cô đã có một khoản thời gian yên bình.
Không có ai có thể che chở ai cả đời, sao cô có thể ích kỷ yêu cấu một người xa lạ không hề có máu mủ gì với mình bảo vệ cô một đời.
Buổi đào tạo trôi qua rất nhanh, Phó Kim Hủ cất máy tính xách vở bút thước vào, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
“Hủ Hủ.” Một âm thanh xa lạ vang lên.
Phó Kim Hủ ngoảnh lại, trong phút chốc không thể liên hệ người trước mắt với người trong ký ức với nhau. Ba năm không gặp, thiếu niên đã cao hơn rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều.
“À… là cậu à?”
Đinh Tu Quân gặp được cô cũng cảm thấy bất ngời: “Lúc nãy nghe mọi người nói tớ còn không dám tin, thì ra cậu học ở Gia Anh?”
“Ừ.”
“Lâu rồi không gặp.” Đinh Tu Quân cười.
Phó Kim Hủ hơi cười, nhiều năm không gặp nhau, người con trai vẫn có nụ cười hiền lành ấm áp như trước, nhưng mà vẫn cảm thấy xa lạ, cũng vì vậy mà lúc nãy cô không muốn đi lên chào hỏi.
Tất nhiên, cô đã không còn trách cậu ấy từ lâu, mà ngược lại nhớ lúc đó cô rất biết ơn quãng thời gian vui vẻ có cậu ấy làm bạn bên cạnh mình.
Phó Kim Hủ: “Thật là lâu rồi không gặp, tớ không biết là cậu học ở trường này đó.”
“Ừ, học cấp hai xong tớ đã chuyển trường tới Hàng Châu.”
“À…”
“À quên mất, giờ cũng không còn sớm nữa, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Phó Kim Hủ xua tay: “Không cần đâu, tớ về trường ăn cơm cũng được.”
“Gặp bạn cũ tớ phải mời chứ.” Đinh Tu Quân nhiệt tình nói: “Đúng rồi, tớ còn muốn hỏi cậu về chuyện học tiếng Anh, vừa ăn vừa nói luôn.”
Lần này, Phó Kim Hủ không từ chối nữa.
“Vậy cũng được.”
**
Cùng lúc đó, sau khi học xong giờ học buổi chiều Thiệu Hàn Việt đòi đi tới trường Hàng Châu II, ngoài miệng Thiệu Hàn Việt nói là tìm Hoắc Kiều có chút chuyện, nhưng ai cũng biết, chẳng qua là hôm nay Phó Kim Hủ ở đây mà thôi.
“Thì ra người ngồi cùng bàn với chú là người trường chú cử tới để đào tạo à? Được đấy!” Hoắc Kiều dựa vào lan can: “Nếu không phải học sinh lớp 12 chuẩn bị phải thi đại học nên không thể tham gia thì anh đây cũng đi.”
Thiệu Hàn Việt đứng ở hành lang nhìn xuống: “Anh nói bọn họ học ở phòng đối diện á?”
Hoắc Kiều: “Ừ, mà… hình như tan lớp rồi.”
“À.”
Hoắc Kiều liếc cậu: “Được nha Hàn Việt, lần đầu tiên anh thấy mày để ý ai như vậy đó, quả là hiếm lạ.”
Lệ Dương Vinh khoác vai Hoắc Kiều: “Anh đúng là lạc hậu. Anh không biết đại ca bọn em thân thiết với Hủ Hủ như thế nào đâu, bây giờ cậu ấy chính là báu vật của nó đó.”
Hoắc Kiều cười thầm, đã nhận ra.
Mười phút sau, thầy giáo ra khỏi phòng hội nghị. Một lát sau, họ lại thấy một cô gái mặc đồng phục trường Gia Anh đi ra từ cửa sau.
Thiệu Hàn Việt đang định đi xuống sân.
“Fuck! Khoan đã!” Lệ Dương Vinh bất thình lình kéo Thiệu Hàn Việt lại: “Có con trai!”
Thiệu Hàn Việt: “…”
Ngoái đầu nhìn lại, quả thật nhìn thấy Phó Kim Hủ đang quay đầu nói chuyện với một cậu con trai, cách quá xa nên không nghe được gì, nhưng nhìn mặt thì thấy rất vui vẻ.
Thiệu Hàn Việt nhíu mày, nhanh như vậy mà đã có bạn mới rồi?
“Uầy ôi, đây không phải là Đinh Tu Quân sao?” Hoắc Kiều nói.
Lệ Dương Vinh: “Đinh Tu Quân là ai?”
“Lớp 11.” Hoắc Kiều nhìn Thiệu Hàn Việt một cách sâu xa: “Hot boy trường anh đấy.”
Lệ Dương Vinh: “Hả? Sao anh bảo chỉ có Thích Cảnh Ngọc mới có thể uy hϊếp được vị trí đẹp trai của anh sao, tại sao lại có một người khác nữa rồi?”
“Xùy, tao nói nó là hot boy, chứ nói nó đẹp trai nhất đâu.” Hoắc Kiều nói một cách đắc ý, “So với tao, nó hay là Thích Cảnh… Xùy, đều kém hơn tao.”
“Oẹ!!!”
Hoắc Kiều liếc cậu ta: “Này, bây giờ chuyện quan trọng là Đinh Tu Quân và báu vật Hàn Việt đang đi chung với nhau, mày ở đó mà nôn cái gì.”
Lệ Dương Vinh: “À cũng đúng. Ê Việt, có xuống không đây?”
Thiệu Hàn Việt không đáp, chỉ thấy Phó Kim Hủ vừa đi vừa nói chuyện với người đó, sau đó đi ra ngoài.
***
Phó Kim Hủ và Đinh Tu Quân tới một quán ăn cạnh trường học, hai người vừa ngồi xuống một lát thì cô thấy đám Thiệu Hàn Việt vào quán.
Hả? Sao họ lại đến đây.
Cô hơi bất ngờ, vừa định giơ tay chào hỏi thì thấy Thiệu Hàn Việt ngồi xuống bàn phía sau Đinh Tu Quân, không thèm nhìn nhau.
“Hủ Hủ, giờ cậu vẫn không ăn cay đúng không?” Đinh Tu Quân hỏi.
Phó Kim Hủ thôi không nhìn nữa, nhìn cậu ta gật đầu một cái.
Bàn phía sau mọi người trố mắt nhìn nhau, chuyện gì vậy, không phải là mới quen mà là bạn cũ sao?
“Tớ gọi xong rồi, cậu nhìn thử xem còn thích gì không, gọi thêm đi.”
Phó Kim Hủ: “ Không cần đâu cứ vậy thôi, nhiều quá hai người chúng ta ăn cũng không hết.”
“Cũng được, nếu lát nữa không đủ thì gọi thêm.” Đinh Tu Quân nói xong, giơ tay lên: “Phục vụ.”
“Đây, tới đây.”
Phục vụ cầm thực đơn đi, sau đó Đinh Tu Quân lại hỏi thăm tinh hình gần đây của Phó Kim Hủ.
Nội dung nói chuyện của hai người rất bình thường, nhưng Phó Kim Hủ luôn cảm thấy không thoải mái, bởi vì cô cảm giác được tầm mắt của người khác một lát lại nhìn sang bên này hết sức khó chịu.
“Chuyện lúc trước thật xin lỗi, người nhà tớ quyết định quá vội vàng, tớ không kịp nói trước với cậu.” Bỗng dưng Đinh Tu Quân nhắc tới chuyện này.
Phó Kim Hủ lấy lại tinh thần: “Hả? Chuyện đó à, không có gì, khi đó mọi người ai cũng không có điện thoại di động, muốn liên lạc cũng không được.”
“Đúng vậy, à đúng rồi, bây giờ cậu có điện thoại không?”
“Có.”
Đinh Tu Quân lấy điện thoại ở trong túi ra: “Cậu cho tớ số điện thoại đi. Sau này có gì cần tớ giúp, cậu cứ nói.”
Phó Kim Hủ không cảm thấy có gì không ổn, với cô Đinh Tu Quân là một người bạn rất thân trong quá khứ.
“Ừ.”
Cô cầm lấy điện thoại di động của cậu, nhanh chóng nhập vào một dãy số.
Rắc.
Bàn phía sau bỗng vang lên âm thanh đũa bị gãy, Phó Kim Hủ hoảng hồn ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với cô là Thiệu Hàn Việt đang cầm hai chiếc đũa bị gãy.
Mẹ ơi… Đại ca cũng thật là bạo lực.
Đám Lệ Dương Vinh lặng lẽ nhìn Thiệu Hàn Việt.
Cậu như mất tập trung, sau đó mới lạnh lùng nói: “… Đũa gì rởm quá vậy.”
Đám người Lệ Dương Vinh: “…”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Phó Kim Hủ và Đinh Tu Quân cùng đứng dậy đi ra ngoài.
“Hủ Hủ, tớ đưa cậu về nhé.”
“Không cần đâu, tớ sẽ bắt xe về.”
“Thôi cứ để tớ đưa về, trời cũng tối rồi.”
“Không cần.”
Lần này không phải là Phó Kim Hủ trả lời, mà là giọng nói từ phía sau.
Đinh Tu Quân sững người, quay đầu lại thấy một thằng con trai đang bước lên, một tay cậu ta choàng lên của Phó Kim Hủ, không thèm nhìn cậu nói: “Cậu ấy đi với tôi.”
Đinh Tu Quân: “Cậu là?”
“Cậu ấy là bạn cùng bàn.” Phó Kim Hủ nhìn vẻ mặt đen thui không hiểu lý do của Thiệu Hàn Việt, giải thích: “Chúng tớ quen biết nhau.”
Ánh mắt Đinh Tu Quân dừng lại trên bàn tay đang đặt trên vai Phó Kim Hủ, hơi kinh ngạc: “Các cậu quen biết nhau thật?”
“Người anh em nói như vậy là có ý gì?” Lệ Dương Vinh từ phía sau đi tới: “Sao vậy, cảm thấy chúng tôi giống những kẻ không đứng đắn, sẽ đi lừa gạt thiếu nữ sao?”
Đinh Tu Quân nhíu mày.
Đúng lúc này, thì Hoắc Kiều từ phía sau đi lên: “Tu Quân, bọn họ đều quen nhau thật, cùng học ở Gia Anh.”
Nãy giờ Đinh Tu Quân đều đặt sự chú ý vào Phó Kim Hủ, cho nên không biết Hoắc Kiều cũng ở trong tiệm, dù cậu và Hoắc Kiều không quá thân thiết, nhưng đều là những người có thành tích đứng đầu trong trường, nên không thể nào không biết nhau.
“Anh cũng ở đây à?”
Hoắc Kiều: “Ừ, đều là bạn của anh, yên tâm đi.”
Nghe Hoắc Kiều nói xong, nghi ngờ trong lòng Đinh Tu Quân mới giảm đi ít nhiều.
“Tu Quân, tớ về trường trước nhé.” Phó Kim Hủ nói.
Đinh Tu Quân thấy vậy, không khăng khăng đưa cô về nữa: “Được, về tới nhà thì báo tớ một tiếng.”
“Ừ.”
Vừa dứt lời, thì Phó Kim Hủ liền bị Thiệu Hàn Việt kéo đi.
Lệ Dương Vinh vội vàng đi theo sau, nhưng lại bị Quý Nguyên Châu kéo lại: “Tao với mày tự bắt xe về đi.”
Lê Dương Vinh khựng lại: “Hả? Duyệt.”
Phó Kim Hủ cũng không thể gọi xe liền, bởi vì cả người cô bị tay Thiệu Hàn Việt kẹp lại, không nhúc nhích được.
“Ê, Thiệu Hàn Việt cậu mau thả tớ ra, cậu làm gì vậy, có về trường hay không?”
“Cậu ta là ai?” Âm thanh của Thiệu Hàn Việt lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu.
“À, bạn, là bạn cấp hai.”
“Bạn cấp hai sao? Có vẻ thân nhỉ?”
“À? Cũng bình thường.”
Thiệu Hàn Việt rũ mắt nhìn cô: “Tớ có thể nhìn ra không phải chỉ bình thường, cậu còn gọi cậu ta thân thiết như vậy, hai chữ?”
“… Có gì lạ đâu.” Cuối cùng Phó Kim Hủ cũng thoát khỏi tay của Thiệu Hàn Việt, chạy trốn ra ngoài.
“Không có gì lạ sao? Tớ chưa bao giờ nghe cậu gọi người khác như vậy.”
“Thật không?” Phó Kim Hủ trừng mắt nhìn, “Giản Hòa?”
“Không tính.”
“… Ồ.”
“Nếu là bạn, sao trước kia không thấy cậu nhắc tới.” Thiệu Hàn Việt đi về phía trước.
Phó Kim Hủ đi theo phía sau cậu, “Nhắc tới cậu ấy với cậu làm gì, bọn tớ đã lâu rồi không liên lạc với nhau, với lại tớ cũng không nghĩ tớ cậu ấy lại học ở trường số hai.”
“Thật không?”
“Đúng vậy, không thèm nói tào lao với cậu, nhanh đón xe, quay về trường.”
Sau khi nghe cô nói xong, trong lòng Thiệu Hàn Việt đã cảm thấy thoải mái hơn.
“Không về, đi uống nước đi.”
Phó Kim Hủ: “Không muốn, tớ muốn về trường.”
“Tớ muốn uống.”
“Tớ không đi.”
Thiệu Hàn Việt không nói nhiều kéo cổ tay cô: “Không được, cậu phải đi với tớ.”
“Này đã nói không đi rồi mà…”
“Phải đi, cậu không phải là người hầu của tớ sao?”
“Tớ không phải nhé.”
“Cậu phải.” Thiệu Hàn Việt kéo cô đi về phía trước, “Cho nên cậu phải đi theo tớ.”
Hết chương 44