Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 30: Oan gia ngõ hẹp

Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ lần lượt trở về lớp.

Cô trả lại áo cho Thiệu Hàn Việt. Bây giờ cô đang cầm bát Oden bằng một tay, còn tay kia vô thức cầm vạt áo đồng phục.

“Hàn Việt, trông mày khoa trương quá!” Quý Nguyên Châu đưa cho Thiệu Hàn Việt cái túi bị mất: “Tóc ướt hết rồi…”

Cậu nhận lấy rồi ngồi xuống.

Lệ Dương Vinh: “Chắc chắn lại khổ rồi, có phải dầm mưa về lớp không?”

Thiệu Hàn Việt: “Cút”

Lệ Dương Vinh: “Chắc chắn là đúng rồi! Ơ… Hủ Hủ, cậu cũng nên quản bạn cùng bàn của mình đi, uy hϊếp người như thế là không được.”

Cô không lên tiếng, lẳng lặng cầm bát Oden về chỗ mình, có điều không hề có ý định ăn.

“Hừ, Giản Hòa kia trông thế mà chạy nhanh hơn cả chó. May mắn đi nhờ ô của một đứa về đến lớp, không bị ướt lắm…” Lệ Dương Vinh khẽ cảm thán: “Hủ Hủ ơi, sao cậu không bị ướt vậy?”

Phó Kim Hủ bối rối: “À… Tớ…”

“Có ai ở căn-tin không?” Thiệu Hàn Việt quay ra hỏi, ngắt lời hai người đang nói

Lệ Dương Vinh hỏi lại: “Bây giờ à? Không biết nữa.”

“Hỏi thử xem, bảo mang qua đây mấy cốc nước nóng.”

“OK. Tao gọi điện thoại hỏi thử.”

“Tớ đi cho.” Phó Kim Hủ đột nhiên đứng dậy: “Tớ cầm ô, để tớ đi cho.”

Lệ Dương Vinh cầm điện thoại lên xem: “Sắp vào giờ rồi mà cậu còn muốn đi à?”

“Không sao đâu.”

Thiệu Hàn Việt có vẻ hơi bực bội: “Đi gì mà đi, cậu ngồi xuống.”

“Tớ chưa ăn no, sẵn tiện mua gì đó ăn luôn.” Nói rồi chẳng màng mấy người bạn can ngăn, Phó Kim Hủ xuống cuối lớp lấy ô rồi chạy nhanh ra ngoài.

“…”

Lệ Dương Vinh ngơ ngác: “Hủ Hủ rất hiếm khi chủ động xuống căn-tin đấy nhỉ?”

Quý Nguyên Châu nhìn Thiệu Hàn Việt bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Hay là lo mày bị cảm lạnh?”

Thiệu Hàn Việt thoáng ngạc nhiên, ngoảnh lại, đôi môi thấp thoáng nụ cười: “… Mày bị hâm không?”

Lệ Dương Vinh đập bàn: “Chắc chắn là vậy rồi! Chắc chắn là Hủ Hủ lo Hàn Việt bị ốm thì lại phải đến tận nhà để phụ đạo! Rõ là khổ!”

Nụ cười chợt tắt.

Thiệu Hàn Việt quay sang nhìn Lệ Dương Vinh bằng ánh mắt lạnh tanh.

Lệ Dương Vinh vẫn không hề hay biết, tiếp tục cảm thán: “Hủ Hủ đáng thương quá, ngày ngày đều phải quan tâm thành tích của tên này.”

“Mày không nói không ai bảo mày câm đâu.”

“Hở?”

“Im đi được không hả?”

“… O… OK.”

Phó Kim Hủ chạy xuống căn-tin mua năm cốc trà sữa nóng, tất nhiên chủ yếu mua cho Thiệu Hàn Việt.

Tại mình cậu ấy mới bị ướt như thế, khoan hãy nói đến việc cậu ấy đưa áo khoác cho mình, chỉ riêng việc trời mưa mà cậu ấy vẫn buộc lại dây giày giúp mình thôi…

Phó Kim Hủ giật mình khi nghĩ đến đây. Lúc đó Thiệu Hàn Việt làm rất nhanh và tự nhiên, do đó cô không hề phản ứng kịp.

Đến khi sực tỉnh cậu ấy đã đi được một đoạn rồi.

Thật ra lúc đó cậu ấy chỉ tiện giúp cô thôi, bởi vì hai tay cô đều đang cầm đầy đồ.

Không có gì cả…

Song con tim cô vẫn cứ đập loạn mãi không yên, bởi xưa nay ngoài Điền Thục Hoa ra chưa từng có ai chăm sóc cô như thế.

Phó Kim Hủ cầm túi trà sữa mang về lớp chia cho đám Lệ Dương Vinh, lúc đưa cho Thiệu Hàn Việt cô chỉ nói một câu cảm ơn cậu rồi không nói thêm gì nữa, về chỗ uống trà sữa.

Trời mưa rả rích cho đế hết giờ tự học buổi tối, trên đường về nhà mưa mới dần dần tạnh.

“Hủ Hủ ơi, hôm nay trời lạnh hơn rồi, mẹ lấy cho con thêm cái chăn nhé…” Điền Thục Hoa ôm theo cái chăn lông cừu đi vào nhà.

Phó Kim Hủ đang ngồi học bỗng quay ra, đáp: “Vâng ạ.”

“Hay là con bật điều hòa lên?”

“Không lạnh thế đâu mẹ ơi, chui vào chăn là ấm rồi ạ.”

“Có gì mà làm quá, không cần phải tiết kiệm mà không dùng điều hòa.”

Phó Kim Hủ lắc đầu, an ủi mẹ: “Không phải thật mà mẹ! Con không thích mùi điều hòa cho lắm.”

“Vậy con phải chú ý, đừng để bị cảm.”

“Vâng.”

Điền Thục Hoa đến gần xoa tóc con gái: “Nhớ ngủ sớm nhé, đừng học khuya quá!”

“Con biết rồi ạ!”

Điền Thục Hoa dặn dò xong rồi đi ra, Phó Kim Hủ tiếp tục học bài của mình.

Tối nay, học mà một chữ không vào nổi.

Không hiểu sao trong đầu đầy ắp hình ảnh Thiệu Hàn Việt. Từ khi nhận ra sự khác lạ của bản thân, cô đã hạn chế tiếp xúc với cậu, tuy nhiên sự việc ngày hôm nay đã khiến cảm giác quen thuộc ấy bắt đầu quay trở lại.

Phó Kim Hủ đặt bút xuống bàn, ngả mình xuống giường.

Cô lăn hai vòng trên giường rồi vùi đầu vào gối.

“Phó Kim Hủ, quên đi, đừng ngốc nữa… Mày phải chăm học lên, chăm học lên… Quên đi, nghe không hả…”

**

Sáng hôm sau thức dậy, bên ngoài là một mảnh trắng xóa.

Phó Kim Hủ đang đứng ngẩn người trước cửa sổ.

“Tuyết rời rồi…” Phó Kim Hủ mặc quần áo lao ra khỏi phòng, reo lên: “Mẹ ơi tuyết rơi rồi!”

“Ừ, mẹ biết rồi. Nửa đêm hôm qua tuyết đã bắt đầu rơi.” Điền Thục Hoa cười đáp.

“Oa… dày lắm đó.”

“Trông con vui vẻ quá, nhanh đi rửa mặt rồi còn đi học nữa.”

“Vâng ạ!”

Miền Nam không thể so sánh với miền Bắc, vì thế phản ứng của người miền Nam khi nhìn thấy tuyết cũng rất khác người miền Bắc vậy.

Người miền Bắc nhìn thấy tuyết rơi cũng chỉ thốt lên “Tuyết rơi kìa”; còn người miền Nam lại ngược lại, họ nhìn thấy tuyết rơi nhất định sẽ có hành động phấn khích kiểu như thét lên, lăn lộn, chụp ảnh. Phó Kim Hủ chính là điển hình người phương Nam, cô ra cửa rồi hăm hở cất bước ra bến xe buýt trong tâm trạng rộn ràng.

Tuyết trắng đầy trời, thật tốt nha, tốt đến mức cô đã quên đi vài chuyện.

“Hủ Hủ, chào buổi sáng.”

Đến trường, cô gặp ngay Giản Hòa và Sài An An tại cửa lớp. Cô ngoái đầu chào lại: “Chào buổi sáng.”

Giản Hòa: “Hôm nay tuyết rơi lớn như thế mà trường cũng không cho nghỉ, vô nhân tính quá đi!”

Sài An An: “Đúng đấy! Buổi sáng tớ còn tưởng rằng sẽ nhận được một tin báo nghỉ học cơ!”

Phó Kim Hủ: “Cậu mơ mộng quá rồi…”

Sài An An chóp chép: “Nhưng mà tớ muốn ra ngoài chơi, ném tuyết chơi thích lắm.”

Giản Hòa: “Tớ vừa đi ngang qua công viên nhỏ cạnh trường mình, ở đó tuyết dày cực…”

Có lẽ vì tuyết rơi, buổi sáng mọi người đều có chút xao động.

Giữa trưa sau giờ học, mọi người đều chạy mất dạng.

Giản Hòa kéo Phó Kim Hủ: “Mau mau, bọn mình đến công viên đắp người tuyết đi!”

Lệ Dương Vinh đứng phắt dậy: “Hay quá! Tớ đi cùng nữa!”

Giản Hòa: “Được, chúng ta chơi xong ăn vừa là vừa đẹp.”

Phó Kim Hủ cực kỳ thích tuyết nên lập tức đi theo Giản Hòa đến công viên cạnh trường, cứ nghĩ là ngứa ngáy chân tay. Thế nhưng đến nơi lại phát hiện trong công viên đã có mấy người đang chơi trò ném tuyết sắp chất đống thành hai ba người tuyết rồi.

“Tên kia là Tóc Đỏ phải không?” Giản Hòa hỏi.

Một chấm đỏ giữa biển tuyết trắng xóa không nổi bật mới lạ. Kiểu tóc đúng là gai mắt.

Giản Hòa: “Sao đám Mười ba lại ở đây nhỉ?”

Lệ Dương Vinh: “Ai biết được. Chúng nó giỏi ghê, dám đến tận trường mình để chơi. Việt ơi, làm sao đây?”

Thiệu Hàn Việt nhìn Bành Thiên Hòa: “Không cần để ý.”

Lệ Dương Vinh hừ lạnh: “Được, không cần để ý! Hủ Hủ, đứng đằng sau bọn mình đi!”

Phó Kim Hủ ngây ra như phỗng.

Lệ Dương Vinh nói “Hủ Hủ” rất lớn tiếng, gào to đến độ bên kia đang chơi hăng say cũng nghe thấy mà ngoái đầu nhìn.

Cô ngây ra tập hai.

Tóc Đỏ nheo mắt: “Ê, Lệ Dương Vinh! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!”

Lệ Dương Vinh: “Hẹp mẹ mày, đây là trường tao, chúng mày chạy đến đây làm gì?!”

Tóc Đỏ: “Không phải trường nhà chúng mày. Công viên này là tài sản công, sao nào, bọn tao không đến đây được chắc?”

“Xung quanh trường Mười ba bọn mày không có chỗ chơi à mà phải dùng công viên chùa?”

“Dùng chùa con khỉ!”

Trong lúc hai người cãi nhau, Bành Thiên Hòa chỉ chú ý đến Phó Kim Hủ.

Do gần đây trong nhà cậu xảy ra chút chuyện nên không thể thường xuyên đến Gia Anh gặp Phó Kim Hủ, nhưng trong lòng cậu luôn nhớ tới cô. Trên thực tế, cậu cũng không biết biểu đạt tình càm với Phó Kim Hủ là như thế nào, bởi vốn dĩ cậu rất ghét những đứa học giỏi, song đối với cô lại có hảo cảm.

“Phó Kim Hủ, đã lâu không gặp.” Bành Thiên Hòa đứng gần đó vẫy tay chào.

Phó Kim Hủ khẽ gật đầu thay cho lời chào.

“Cậu tới đây làm gì?”

“Thì… Chơi.”

“Hả?”

Giản Hòa: “Đến đây dĩ nhiên là đắp người tuyết rồi! Lệ Dương Vinh cấm gây sự đấy, còn muốn đắp người tuyết nữa không hả?!”

“Có! Tất nhiên là có rồi! Phải đắp to hơn chúng nó mới được.”

Tóc Đỏ cáu kỉnh: “Vừa rồi bọn tao chỉ đắp chơi chơi thôi, nếu nghiêm túc làm thì còn lâu chúng mày mới bằng bọn tao! Đúng là mơ hão!”

Lệ Dương Vinh nổi cáu: “Thích sao tài phải không?”

“So thì so!”

“Thua thì làm thế nào?”

“Thua... Thua thì bọn tao mời bọn mày ăn gì cũng được!”

“Mày nhớ đấy!”



Không hiểu sao, hai đội thi đắp người tuyết.

Phe Bành Thiên Hòa có bốn người, còn phe Lệ Dương Vinh cũng có bốn người. Bởi vì Thiệu Hàn Việt không tài nào hiểu nổi mạch máu não của những người này nên không muốn tham dự.

Thế là cậu đứng ở chính giữa nhìn mấy đứa miền Nam “quê mùa” như đồ hâm dùng tay đắp người tuyết. Họ không đeo găng tay như không biết lạnh bốc từng nắm tuyết một.

Ấy thế mà một lúc sau một trong những đứa ngốc đó là PhNhưng mà một hồi sau, tên ngốc số một trong đó là Phó Kim Hủ cả bàn tay đã đỏ hết lên.

Thiệu Hàn Việt: “…”

Điên rồi.

Cậu tiến lên, chặn ngang tay vốc tuyết của Phó Kim Hủ.

Phó Kim Hủ đang chơi vui vẻ: “Hử?”

“Không lạnh à?”

Phó Kim Hủ chớp mắt lắc đầu rồi quay sang nhìn bên phía địch. Bên “địch” rõ ràng đắp tuyết nhanh hơn họ, mà Bành Thiên Hòa hình như rất có kinh nghiệm, người tuyết của cậu ta cực kì đáng yêu.

“Giỏi ghê!”

Thiệu Hàn Việt nhìn theo ánh mắt cô, nhướng mày khi thấy Bành Thiên Hòa: “Cũng chỉ là đắp người tuyết mà thôi, có gì mà…”

“Người tuyết bên đó đáng yêu quá!”

Thiệu Hàn Việt câm nín.

Tóc Đỏ tai thính, đi ngang qua nghe thấy thế bèn hỏi to: “Đáng yêu hả? Đó là người tuyết anh Thiên làm cho cậu đó! Nó gọi là “Hủ Hủ.”

Thiệu Hàn Việt sầm mặt, ngước lên nhìn thấy Bành Thiên Hòa cách đó không xa đang nhìn Phó Kim Hủ.

Một thanh niên mét tám lại đỏ mặt ngượng ngùng?

Thiệu Hàn Việt giận không có chỗ xả, nhưng khi nhìn người bên cạnh mình thì càng bực bội… Cậu ấy cũng đỏ mặt??

**

Phó Kim Hủ chơi tuyết đến là vui vẻ, mặt và tay bị đông cứng đến đỏ bừng cũng không quan tâm. Ngay khi cô dự định tiếp tục xẻng xúc tuyết, Thiệu Hàn Việt đột nhiên kéo cô lên: “Tránh ra.”

Phó Kim Hủ ngờ vực, cậu ấm này chỉ đứng nhìn nãy giờ đột nhiên ngồi xuống cạnh mình bắt đầu tập trung đắp tuyết.

Cả đám: “…”

Thiệu Hàn Việt lườm người bên trên vài lần: “Làm gì đấy, tao không thể tự làm được à?”

Quý Nguyên Châu: “Không…”

Lệ Dương Vinh: “Tao biết ngay là mày cũng thích chơi, thế mà mày còn mạnh miệng làm gì cơ chứ?”

Thiệu Hàn Việt lạnh mặt: “Bọn mày đắp xấu như thế nên tao không đành lòng.”

Có Thiệu Hàn Việt nhập bọn bên này đắp tuyết cũng nhanh hơn.

Tốc độ đắp người tuyết của hai bên đều có biến chuyển lớn, kích thước người tuyết đã vượt xa ban đầu, hai bên đều không có ý dừng lại.

Phó Kim Hủ cùng Giản Hòa cùng ngừng, hai người nắm tay đút túi lẳng lặng đứng sang một bên.

Giản Hòa: “Được rồi? Đi ra đi.”

Không ai để ý đến cô nàng.

Giản Hòa bèn lôi kéo Phó Kim Hủ ngồi xuống: “OK, chúng ta đắp là vì yêu thích, bọn họ đắp chính là mạng sống.”

Phó Kim Hủ cũng cảm thấy mấy người kia ngây thơ đến cùng cực, sao đắp tuyết người còn ra kéo bè kéo lũ đánh nhau khí thế nhỉ?

Vài phút sau, Tóc Đỏ và Lệ Dương Vinh với mấy người khác cũng không nhấc tay lên được, mấy người há miệng run rẩy đi tới bên Phó Kim Hủ, mắt to lườm mắt nhỏ không thèm nói chuyện.

Lúc này giữa sân chỉ còn lại Bành Thiên Hòa cùng Thiệu Hàn Việt kiên trì không ngừng sửa chữa người tuyết.

Lệ Dương Vinh thấp thỏm lo âu nhìn Thiệu Hàn Việt vài lần: “Mẹ nó, ông đây cóng tay sắp gãy ra rồi mà… Việt ơi, qua đây nghỉ đê.”

Tóc Đỏ cũng quan tâm đại ca của mình, nhưng vừa mở miệng đã bị Bành Thiên Hòa lườm tái mặt.

Giản Hòa đẩy đẩy Lệ Dương Vinh, khẽ nói: “Lôi người về đi, bọn mình ăn cơm nữa.”

Lệ Dương Vinh nhếch mép lườm Tóc Đỏ: “Mà mau kéo Bành Thiên Hòa đi đi.”

Tóc Đỏ: “Mày đi trước đi.”

Lệ Dương Vinh gằn giọng: “Mày trước.”

“Còn lâu, mày trước đi.”

“Mẹ nhà mày, tao đã nhường trước rồi.”

Tóc Đỏ chống eo: “Đã bảo không rồi! Mày muốn bọn tao nhận thua chứ gì? Muốn bọn tao phải mời ăn phải không? Đừng hòng.”

Lệ Dương Vinh trợn tròn mắt, cố kìm không giơ cái chân lên: “Tao mời! Tao mời mày được chưa? Mau lôi người về! Nhanh lên!”



Lệ Dương Vinh biết Thiệu Hàn Việt dùng cách này thừa nhận mình thua thì đừng hòng có cơ hội, do đó cậu chàng đành ra tay với tay chân của Bành Thiên Hòa.

Sau khi thấy Tóc Đỏ kéo Bành Thiên Hòa đi, cậu mới vội vàng kéo Thiệu Hàn Việt về.

Phó Kim Hủ nhìn tay cậu bị đỏ bừng: “… Cậu có lạnh không?”

Thiệu Hàn Việt giả vờ bình tĩnh, đút tay vào túi áo: “Vẫn ổn.”

“Đẹp không?” Cậu chợt hỏi.

Phó Kim Hủ: “Hả?”

“Người tuyết của tôi với người tuyết của cậu ta, cái nào đẹp hơn?”.

Phó Kim Hủ nhìn cậu, cái tính không chịu thiệt này mà áp dụng vào việc học có phải hay hơn không…

“Cái này cũng không bằng à?” Thiệu Hàn Việt nhăn mặt, hơi thở nguy hiểm dâng cao.

Phó Kim Hủ thấy vậy lập tức đưa ra lựa chọn: “Cậu, cậu… Của cậu đẹp hơn.”

Nhận được câu trả lời, Thiệu Hàn Việt cười tươi tắn, ánh mắt nhìn Bành Thiên Hòa cũng hài hòa hơn: “Vậy là tốt rồi, đi thôi.”

Hết chương 30