Giáo viên ở phía trên giảng bài còn phía dưới lớp học là âm thanh lật sách, song đâu đó vẫn có tiếng nói chuyện thì thầm to nhỏ.
Lứa tuổi này luôn luôn cảm thấy hứng thú với mọi chuyện, nhưng có lẽ điều gây hứng thú nhất chính là chuyện tình cảm ngốc xít tuổi học trò mơ mộng ấy. Mỗi học sinh đều có một người, bạn biết chắc người đó không thuộc về mình, nhưng khi bạn biết người đó có thể thuộc về người khác, trong lòng lại không ngừng ghen tỵ và hâm mộ.
Một bức ảnh không có bằng chứng có lẽ sẽ không gây ra bất cứ náo động nào, nhưng, nếu người trong bức ảnh là người vô cùng nổi tiếng trong trường thì các bạn nữ nhất định sẽ âm thầm bàn tán sau lưng.
Thế nên chuyện này càng lúc càng ồn ào, cho đến khi hết tiết học thứ ba, toàn bộ mọi người trong lớp không ai là không biết.
Phó Kim Hủ cảm giác mình như biến thành con khỉ, ngay cả đi vệ sinh cũng có người nhìn trộm mình. Hành lang thật dài, đi một đoạn mà có cảm giác như mình đang đi thảm đỏ, thiếu mỗi phóng viên đứng xung quanh để chụp hình nữa thôi.
Vì vậy đi vệ sinh được một lần, Phó Kim Hủ quyết định không ra khỏi cửa lớp nữa. Cô biết mọi người đang bàn tán về bức ảnh vừa được lan truyền trên mạng không phải vì cô ngồi cùng bàn với Thiệu Hàn Việt mà là đi cùng cậu ta tới phố ăn vặt.
Dần dần, mọi người sẽ nghĩ rằng hai người có thể thích nhau hoặc đang quen nhau.
Nhưng có trời mới biết cô không hề thích Thiệu Hàn Việt, mà cậu ta càng không thể thích cô.
Chuông tan học đã vang lên từ lâu mà Phó Kim Hủ vẫn ngồi đó, cây bút trên tay vẫn di chuyển thoăn thoắt.
“Đang làm gì đấy?” Thiệu Hàn Việt im lặng cả buổi, cuối cùng không chịu nổi nữa bèn lên tiếng hỏi.
“Hử?”
“Tôi hỏi cậu còn ngồi đây làm gì, không đi ăn cơm à?”
Phó Kim Hủ lập tức lấy năm mươi tệ ra đặt trên bàn cậu: “Tiền của cậu đấy, cậu cầm đi ăn tối đi.”
Thiệu Hàn Việt sững sờ: “Cậu bảo tôi tự đi mua?”
Phó Kim Hủ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ý tớ là cậu tự đi ăn đi, tớ không đi cùng đâu.”
“Cậu nhịn đói à?”
Phó Kim Hủ bất ngờ nói: “Tôi giảm cân”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô chằm chặp, nghe câu cuối xong lập tức nhìn cô từ trên xuống dưới rồi châm chọc: “Cậu thì có bao nhiêu thịt, xu hướng bây giờ da bọc xương mới gọi là đẹp hả?”
“Bề ngoài trông tớ gầy vậy thôi, thật ra bên trong béo lắm.”
Thiệu Hàn Việt: “…”
Phó Kim Hủ: “…”
Lặng thinh thoáng chốc, Thiệu Hàn Việt bỗng dưng bật cười: “Ví dụ?”
Ví dụ ư?
Phó Kim Hủ đỏ mặt tía tai, trợn mắt nhìn cậu: “Không cần cậu lo… Cậu tự đi ăn một mình đi.”
“Đã vậy tôi càng muốn đi cùng cậu.”
“Tớ không phải là đầy tớ của cậu.” Phó Kim Hủ hét lên xong mới sực nhớ ra phương châm ban đầu của mình là “không thể đắc tội hắn”, thế là nhanh chóng bình tĩnh lại, nói bằng giọng nhỏ nhín: “Cậu không biết cả trường đang đồn tớ và cậu đang yêu đương hẹn hò à? Vì thế đừng đi ăn tối chung nữa. Mấy loại tin đồn nhảm này làm người khác khó chịu lắm.”
Cách đây không lâu Thiệu Hàn Việt có nghe Lệ Dương Vinh kể mấy chuyện này, lúc đó cậu chỉ nghĩ bọn này suốt ngày đồn thổi nhảm nhí nhưng không ngờ tin đồn càng ngày càng lan truyền rộng hơn. Ngoài việc cậu cảm thấy mấy người đó hết sức nhàm chán thì hình như cũng có chút khó chịu.
Lúc nghe đến mấy chuyện này, cậu nghĩ Phó Kim Hủ sẽ nghĩ đủ loại câu hỏi như “Tên này thích mình ư?” hay “Tên này có thích hợp không?”.
Song không ngờ câu lại nhận được câu Phó Kim Hủ thật thà thừa nhận hai chữ “khó chịu”
Khó chịu?
Thời gian trước, mỗi khi bị bạn bè đồn với một bạn nữ nào đó cậu cũng chưa từng nghe thấy người ta than phiền khó chịu hay gì, hiện tại bản thân mình là người trong cuộc còn chưa nói gì vậy mà đã nghe thấy cô nàng than ngắn thở dài hết lần này đến lần khác.
Tự hỏi, bị đồn thổi cùng mình khó chịu lắm ư?
Thiệu Hàn Việt bặm môi, duỗi chân đạp mạnh cái ghế trước mặt.
Ghế đổ ầm xuống đất tạo thành âm thanh chói tai làm Phó Kim Hủ giật mình, đến khi ngoái đầu nhìn thì người đã ra khỏi lớp.
Chàng trai mặc đồng phục học sinh cao ráo đẹp trai nổi giận ngút trời, Phó Kim Hủ không dám động vào.
“Muốn dọa chết người à?” Cô lầm bầm một câu rồi gục đầu xuống bàn.
***
Trước giờ tự học buổi tối, Giản Hòa cùng vài cô bạn ngồi đằng trước chụm đầu tám chuyện.
Sài An An nói: “Vậy là do Lệ Dương Vinh gây họa à? Tớ đã bảo rồi mà, làm sao cậu thích Thiệu Hàn Việt được! Người ta là học sinh cá biệt chứ có phải học sinh giỏi đâu.”
Giản Hòa nhìn cô nàng cũng lười nói thêm, rõ ràng trong đám này người thích Thiệu Hàn Việt nhất là Sài An An, chỉ tiếc là một người là học sinh cá biệt, một người là học sinh giỏi, cho nên có chết cũng không thừa nhận.
Sài An An nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, chúng tớ nhất định sẽ giải thích giúp cậu.”
Giản Hòa: “Lệ Dương Vinh cũng đã nói cậu ta có mắt như mù mà.”
Phó Kim Hủ: “À… Vậy thì tốt.”
Giản Hòa: “Thật ra thì chuyện này cũng không có gì, không thể cấm người ta không nói gì được, đám người đó bà tám như vậy. Cậu nhìn Thiệu Hàn Việt đi, chuyện này cậu ta có thèm quan tâm đâu.”
Thật vậy, Thiệu Hàn Việt không nói không rằng, mặt lạnh tanh suốt cả buổi chiều, vì vậy cô càng không thể nóng vội, không thì chẳng khác nào cô có tật giật mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm trạng Phó Kim Hủ tốt hơn hẳn.
Do chưa ăn tối nên sau tiết tự học đầu tiên cô đã đói không chịu nổi. Vốn định hết giờ sẽ đi xuống căn-tin mua ít đồ ăn vặt nào ngờ bị thầy bộ môn Vật lý gọi lên văn phòng bảo muốn đưa đề thi cho cô làm. Phó Kim Hủ lập tức lên văn phòng, nhận đề xong thì cũng là lúc giờ vào họ, cô không kịp mua đồ ăn đành vội vã chạy về lớp.
“Đứng lại.”
Vừa đặt chân lên cầu thang thì đột nhiên có một đám người chặn cô lại.
Ánh sáng ở cầu thang rất sáng, Phó Kim Hủ vừa nhìn đã thấy Hứa Thiến Thiến, cô nàng đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Phó Kim Hủ lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Cậu nói xem.” Hứa Thiến Thiến đi xuống mấy bước rồi khoác tay lên vai cô: “Nghe nói cậu và Thiệu Hàn Việt đang quen nhau à?”
Phó Kim Hủ đã nghe Sài An An kể về mấy người này, Hứa Thiến Thiến là con nhà giàu tính cách tự do phóng khoáng, mạnh dạn, thích cái gì là muốn có cái đó cho bằng được. Cô đã từng đi ngang qua cô nàng vài lần, trên người cậu ấy thật sự rất có khí chất bá đạo, trong trường học ngoại trừ Thiệu Hàn Việt, cậu ấy không hề nhường nhịn ai.
“Tại sao không trả lời? Phó Kim Hủ, vậy chúng ta nói chuyện thêm một lát đi, tớ thấy cậu thú vị lắm đó.”
Phó Kim Hủ nhìn Hứa Thiến Thiến mà thấy khung cảnh này quá quen thuộc đến mức làm người khác nghẹt thở: “Tớ và cậu ta không quen nhau, cậu hiểu lầm rồi. Với lại bây giờ đến giờ vào lớp rồi, muốn nói gì để lần sau đi.”
“Tớ không muốn để lần sau mà ngay bây giờ luôn.” Hứa Thiến Thiến giữ chặt vai cô rồi kéo sang hành lang phía bên kia.
Phía bên này hành lang là đoạn nối giữa hai tòa nhà, một tòa là dãy phòng học thông thường, toà còn lại là dãy phòng máy tính, phòng âm nhạc và các phòng học thực nghiệm khác, bây giờ là giờ tự học buổi tối nên hoàn toàn không có người.
Phó Kim Hủ không muốn đi theo nhưng đám người đi cùng Hứa Thiến Thiến ai cũng dồn sức đẩy cô về phía trước.
“Chúng ta có gì cần trò chuyện à?”
“Tớ thấy chúng ta cần nói chuyện là được! Sao nào, cậu sợ à? Tớ chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu thôi mà.” Hứa Thiến Thiến vừa nói vừa cười to, đám người xung quanh cũng cười theo, rất chói tai.
Tầng vắng người, đến cả đèn cũng không có, chỉ dựa vào ánh sáng phản chiếu từ những phòng học đối diện.
Phó Kim Hủ nhìn đám người vây xung quanh cô, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô giữ im lặng, suy nghĩ về những ngày trước đó thật lâu.
Thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lúc nào cũng như vậy, tại sao luôn có vài người muốn làm gì thì làm, tại sao lại có người không làm sai bất kì một điều gì nhưng cuối cùng lại bị đối xử như những kẻ phạm tội bị lôi đi lôi về.
Tại sao lại như vậy…
Hứa Thiến Thiến thấy cô không trả lời đành lên tiếng: “OK, nếu cậu không có gì muốn nói thì tôi đành phải hỏi cậu hai chuyện vậy. Thứ nhất, cậu thích Thiệu Hàn Việt phải không, thứ hai, cậu cố ý xin ngồi bên cạnh cậu ấy đúng không?”
“Chúng ta không quen nhau, tớ cảm thấy mình không cần phải giải thích những chuyện này với cậu.” Bề ngoài Phó Kim Hủ là một người khôn khéo nhưng bên trong rất kiên cường.
“Con mẹ nó, dĩ nhiên là có liên quan tới tao rồi!” Hứa Thiến Thiến bị thái độ của cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Tao thích cậu ấy, cậu ấy là của tao, mày dám nói không có liên quan tới tao không?”
“Cậu ấy là của cậu? Vậy sao không trực tiếp hỏi cậu ấy đi?”
“Mày…”
“Hứa Thiến Thiến đúng không?” Phó Kim Hủ nói: “OK, để tôi trả lời cậu, tôi không thích cậu ta, ngồi cùng bàn với cậu ta là do sự sắp xếp của thầy, tôi không biết gì hết. Vậy là được rồi chứ, tôi có thể đi rồi đúng không?”
“Mày lừa ai đó!” Một đứa con gái khác đứng bên cạnh ấn cô lên tường: “Thiến Thiến, con này thích ăn đòn rồi, nhìn thái độ của nó đi, chắc chắn là nói dối.”
Mấy đứa khác cũng hùa theo: “Phải đấy phải đấy, ai mà không biết trong lòng con này nghĩ gì.”
Hứa Thiến Thiến nghe bọn họ nói xong, khó chịu lùi về sau: “Phó Kim Hủ, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám ở bên cạnh Thiệu Hàn Việt, tao sẽ không để yên cho mày đâu.”
“OK.”
“…”
“Mày kéo gì đấy hả!” Một đứa con gái đứng bên cạnh thấy ngứa mắt thế là tát một cái lên đầu Phó Kim Hủ, cái tát này mạnh đến nỗi làm đầu cô đập mạnh vào tường.
Phó Kim Hủ bị bất ngờ lập tức trở tay bắt lấy tay đứa con gái đó. Thấy cô phản kháng, cả lũ con gái nhốn nháo cả lên.
Cậu ta vươn tay tới nắm tóc cô… Hai người cùng nắm tóc nhau, Phó Kim Hủ cảm giác mặt nóng rát, hóa ra móng tay nhọn của đối phương cào lên mặt mình.
Cơn đau khiến cho toàn bộ máu trong cơ thể xông hết lên não, Phó Kim Hủ đột nhiên nhớ lại hồi cấp hai.
Hồi đó cô hay bị người khác bắt nạt và về nhà kể với bố mẹ. Người mà cô gọi là “Bố” lúc ấy đưa cô đến trường học, cô vô cùng vui vẻ, nghĩ là ông ta sẽ giúp mình, nhưng không ngờ lại nhìn thấy ông ta vui vẻ bắt tay với phụ huynh của những đứa trẻ đã ức hϊếp mình.
Đó là người nhà họ Hoành vừa có tiền vừa có quyền nên đành cam chịu bị chúng nó bắt nạt.
Từ đó về sau, cô luôn luôn bị người khác bắt nạt cô lập cho đến khi chuyển đi…
Cô không muốn sống những ngày tháng như trước kia nữa, hiện tại có bạn có cuộc sống mới, cô sẽ không để cho bản thân phải chịu đựng những đau khổ đó nữa!
“A a!!! Phó Kim Hủ”
Chẳng biết sức mạnh có ở đâu mà Phó Kim Hủ quật mạnh đứa con gái đang nắm tóc mình xuống đất, lạnh lùng giơ tay bóp cổ đối phương làm con bé đó kêu la giãy giụa thảm thiết, sau đó dần dần không tài nào kêu được nữa.
Giãy giụa giống hệt con cá quẫy đuôi thật mạnh.
Mấy đứa con gái nhìn thấy Phó Kim Hủ hung hãn như thế cũng đều sững sờ đứng như trời trồng, chẳng ai ngờ con bé bị Phó Kim Hủ không chế.
“Mau kéo ra!”
Bỗng nhiên có người hô lên, những người còn lại bừng tỉnh, rốt rít tiến lên kéo người.
Dù sao cũng không thể lấy ít địch nhiều, Phó Kim Hủ bị đám người kéo ra ngoài, cô ngồi bệt xuống đất, ánh mắt tĩnh táo nhìn bạn nữ bị cô bóp cổ.
“Phó Kim Hủ con mẹ mày, dám động vào người của tao!”
Phó Kim Hủ hít sâu một hơi, xoay người nhặt tập đề trên đất: “Cậu có mắt chắc thừa thấy cậu ta ra tay với tôi trước nhỉ!”
Hứa Thiến Thiến: “Mày, mày… Fuck! Nhốt nó lại!”
Đám con gái đưa người tới đây đã có ý đồ sẵn, cầu thang tòa nhà này là ổ khóa ngoài, người ở bên trong không thể mở cửa ra ngoài được.
Phó Kim Hủ không đề phòng bất ngờ bị đẩy vào, một tiếng “ầm” vang lên và cửa đã bị khóa lại.
Đứa con gái bị bóp cổ khóc lóc không ngừng.
Hứa Thiến Thiến giận giữ, hét to về phía cửa: “Mày có giỏi thì đợi ở bên trong đi! Kêu thật to lên đẻ cho toàn trường này biết mày ở trong để cứu mày ra!”
“Thiến Thiến, chỉ vậy thôi sao? A Linh bị bóp cổ vẫn còn đang khóc kìa.”
“Vậy cậu muốn thế nào, tớ chỉ tới để de dọa cậu ta thôi không phải tới để đánh người!”
“Nhưng…”
“Muốn đánh người ta, cuối cùng đánh không được còn bị quật lại, mặt mũi mất sạch rồi còn ngồi đó mà khóc lóc! Khóc gì mà khóc!” Hứa Thiến Thiến giận giữ, không cam lòng bị mất sạch mặt mũi như vậy.
“Vậy cậu ta…”
“Để cho cậu ta ở đây đợi đi!”
***
Tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối đã qua một nửa, Thiệu Hàn Việt nhìn vị trí bên cạnh mình mấy lần mà bất ngờ.
Gan to đấy, dám trốn tiết tự học tối?
Lệ Dương Vinh: “Hủ Hủ đâu rồi, tao có bài tập không làm được.”
Quý Nguyên Châu: “Lúc nãy hết giờ hình như thấy cậu ấy lên văn phòng.”
“Ơ… Vậy sao giờ chưa quay lại, bài tập của tao phải làm sao đây?” Lệ Dương Vinh ném bút về phía người ngồi trước Phó Kim Hủ: “Ê, cậu làm bài tập Vật lý xong chưa, cho tớ mượn xem tí.”
Ngồi trước Phó Kim Hủ là một bạn nam, cậu ta quay đầu lại nhìn Lệ Dương Vinh sợ hãi trả lời: “Chưa… chưa xong.”
“Sặc, với tốc độ này của cậu thì làm sao có thể đại học được!”
“…”
“Sao Hủ Hủ chưa về nhỉ?.”
Bạn nam ngượng ngùng quay lên, lát sau hình như nhớ ra gì đó liền quay đầu lại nói: “Lúc nãy hình như tớ thấy cậu thấy đi chung với mấy bạn nữ lớp 11/8.”
Thiệu Hàn Việt hỏi lại: “Cậu ấy? Đi cùng lớp 11/8?”
“Ừ, lúc nãy hết tiết tớ thấy ở cầu thang bên kia.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Hàn Việt: Sao? Có người dám động vào tùy tùng của mình? Muốn chết phải không??? Dù đang giận dỗi thật, nhưng tôi không cho phép mấy người động vào người hầu của tôi.
Lệ Dương Vinh: Em gái nuôi, anh tới đây!!!
Hết chương 11