Tiết trời cuối xuân vẫn chưa dứt hẳn từng đợt khí lạnh vuốt qua da thịt, cùng với màn đêm tĩnh mịch tới mức nghe rõ cả tiếng côn trùng kêu lên từng khúc nhạt nhẽo, nó càng khiến cho cái thứ cảm giác đó của Gahan như được nhân lên gấp bội...
"Buồn ngủ!"
Trong căn phòng tối om chỉ có một góc sáng phát ra từ phía bàn học, Gahan ngồi trước máy tính mà gục lên gục xuống. Cô có một thói quen xấu là ban đầu sẽ làm việc rất chăm chỉ cật lực nhưng cứ đến khi gần xong việc là lại không chịu tập trung và để lay lắt đến hạn chót mới chịu hoàn thành. Như lần làm bài nghiên cứu này, sau 3 đêm liền quên ngủ thì đến hôm nay cô đã ý thức được rằng mình đang rất cần nghỉ ngơi.
"Không được, sắp xong rồi, làm nốt rồi ngủ một thể." Cô vỗ vỗ mặt vừa tự nói với mình vừa mở MV của BTS ra nghe cho tỉnh táo. Nhưng rốt cuộc, "các anh đẹp trai" cũng không thể cứu vãn được tình hình...
Gahan gục xuống bàn, trong giấc mơ, cô thấy mình ở đằng xa đang quan sát đỉnh của một ngọn đồi bao quanh là rừng cây phủ đầy sương mờ, 7 người ngồi quanh chiếc bàn dài phủ khăn trắng đồng loạt đứng dậy nâng ly trên tay lên, vậy nhưng họ không uống mà nhắm mắt miệng lẩm nhẩm điều gì đó, dường như đang thực hiện một nghi lễ, sắc trời với từng mảng màu đỏ tím loang lổ bao trùm phía trên càng khiến cho cảnh tượng trở nên kì dị.
Bỗng nhiên không hiểu tại sao cô lại lặp tức xuất hiện trên bàn của bọn họ, lúc này mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt của những người đó.
7 người kia giật mình nhìn thứ đang nằm trên bàn ngay trước mắt mình...
Gahan đưa mắt nhìn một lượt những người đang đứng quanh mình, đôi mắt sau cặp kính dày cộp dường như chưa bao giờ được mở to đến thế.
"Gahyun, là em sao?" Một trong số họ lên tiếng.
Nhưng cô không hề để ý đến câu hỏi đó mà ánh mắt dừng lại trên một gương mặt. Gương mặt khiến Gahan lập tức bị kích động tới mức cô vội lao ngay tới, dù ngã thêm một cú từ trên bàn suýt hôn chân chân ai đó cũng liền đứng dậy ngay trước mặt người ta, hai tay đưa lên véo má miệng nở nụ cười tươi rói ngay lập tức ôm chầm lấy người ta, ôm chặt tới mức tưởng như người ta sắp không thở được đến nơi, "Min Yoongi, cuối cùng em cũng được gặp anh rồi. Huhuhu, cảm động quá... Ước mơ bấy lâu cũng thành hiện thực rồi. À không, đây là mơ nhưng lần đầu tiên lại chân thật thế này. Vẫn cảm động quá đi mất huhuhu..."
Gahan nhắm mắt cảm nhận hơi ấm người kia truyền cho mình cùng niềm hạnh phúc trào dâng, thần tượng đặc biệt duy nhất và mãi mãi của cô, thật chẳng biết nói sao để diễn tả cảm xúc này nữa.
Yoongi dường như cũng bất động trước biểu cảm của cô gái. Cứ để vậy mà không phản ứng gì cả.
6 người kia chứng kiến cảnh tượng này một lúc lâu cuối cùng cũng có người không chịu được lên tiếng, "Ờ... Ừm... Em có thể buông anh ấy ra được rồi đấy." Jungkook đứng bên cạnh đưa tay lên miệng hắng giọng nhẹ nhàng nói.
"Không, hiếm lắm mới có được giấc mơ như thế này, đã là mơ thì em phải ôm anh ấy đến khi tỉnh lại thì thôi." Gahan vẫn đáp một cách tự nhiên.
Cho đến khi chất giọng trầm trầm của Yoongi vang lên mới làm cô giật mình, "Đây không phải là mơ."
Gahan mở mắt, dường như não bộ đang hoạt động hết công suất. Cô từ từ buông Yoongi ra, nhìn những người còn lại rồi nhìn anh một lượt nữa, ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác hơn, "Anh vừa nói cái gì?"
"Tôi nói cô không mơ." Anh nhấn mạnh lại từng chữ.
Gahan nghe xong từ nhíu mày chuyển sang nhăn trán, khóe mắt cô bắt đầu giật giật, "Vậy tôi...tôi đang ở đâu đây? Còn mấy người là ai?"
"Thế giới Song Tồn. Chúng tôi là pháp sư"
Những từ thốt ra từ miệng Yoongi khiến Gahan cảm thấy mình có tai nghe mà như không, "Anh nói lại lần nữa tôi nghe xem nào?"
Nhưng Yoongi không trả lời cô mà quay sang cậu em mình, "Jungkook, thấy sương ảnh phản chiếu những gì rồi?"
Jungkook liền đáp, "Mất dấu Hắn rồi, cũng không còn thấy dấu hiệu của linh hồn Gahyun. Hơn nữa còn kéo từ Nhân Loại về đây một con người, chính là cô ấy, bản sao của Gahyun." Anh chỉ về phía cô khiến mọi người một lần nữa đồng loạt nhìn.
Gahan, "..."
Thấy Gahan im lặng mọi người còn tưởng cô vẫn đang bị sốc. Taehyung đứng bên cạnh còn ghé vào tai Jungkook thì thầm, "Đáng nhẽ chú nên giải thích kỹ hơn một chút."
"Yên tâm đi tôi hiểu chuyện này." Cô lên tiếng như hiểu suy nghĩ của bọn họ, "...Nhưng có điều bây giờ còn có thể đưa tôi trở về được không?"
"Còn được..." Yoongi lên tiếng
"Thật sao?" Gahan ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn anh.
"...nếu ban nãy cô không ôm tôi lâu như vậy."
"Anh..." Gahan mặt đen kịt gườm gườm nhìn khuôn mặt đang lạnh tanh kia.
"Thôi được rồi, chuyện lớn bây giờ là có khả năng hắn đã trốn sang thế giới loài người và làm sao để tìm được hắn, chúng ta nên quay về Biệt Thự để tìm hiểu thêm thì hơn." Lời nhắc của Namjoon khiến mọi người nghĩ tới tình hình thực tại. Tất cả cùng nhau rời khỏi ngọn đồi.
Ngôi biệt thự rộng lớn nằm kế ngay chân đồi mang phong cách kiến trúc như những bảo tàng Thời kỳ Phục Hưng của các nước châu Âu. Đằng sau cánh cửa gỗ lớn là cả một không gian diễm lệ khiến người ta choáng ngợp. Đại sảnh được đặt đài phun nước nhỏ ở chính giữa, xung quanh ria tường bày các tác phẩm mỹ thuật thoạt nhìn là biết vô cùng giá trị, ngước mắt lên trần nhà là cả một bức tranh được chạm khắc bở vô vàn đường nét hoa văn tinh tế, trông chẳng khác gì bảo tàng Lous của Pháp.
Gahan nhìn một vòng mà hoàn toàn bị choáng ngợp, còn hơn cả cái cảm giác hồi cô mới từ quê lên Seoul học đại học.
"Wow, Blood Sweat and Tears. À không, còn xịn hơn cả trong MV nữa."
"Em nói gì vậy?" Jimin đi đằng trước nghe mà không hiểu.
"À, thì em đang nói mấy anh ở thế giới kia đó, các anh là ca sĩ, có một MV âm nhạc với cảnh quay hệt như ngôi nhà này luôn. Giờ được đến tận nơi chiêm ngưỡng thật sự thấy rất thú vị." Cô híp mắt cười.
Jimin lên tiếng, "Bản sao à, em thật sự không thấy lo lắng gì sao?"
Gahan nghe thấy mình bị gọi như vậy thì ngớ ra rồi mới nhớ rằng mình còn chưa giới thiệu với bọn họ. Cô cau mày tức giận, "Em có tên tuổi hẳn hỏi chứ không phải là bản sao của ai cả nhé. Jimin anh nghe cho rõ đây, tên em là Gahan, Kim Gahan!"
"Gahan? Cái tên đặc biệt đấy*." Namjoon quay ra nói.
"Phải, nhưng tiếc là người không chắc có như tên không." Cô thở dài đáp.
Yoongi lên tiếng, "Muộn rồi, mọi người nên về phòng nghỉ đi. Chuyện ngày hôm nay sẽ dần tính."
"Được, Gahan, đi theo anh, để anh dẫn em về phòng." Jin nói, vẫn là anh cả biết quan tâm.
Yoongi không nói lời nào chỉ đưa mắt nhìn Gahan một cái, trước khi cô kịp nhận ra đã nhanh chóng thu lại ánh mắt quay lưng lên cầu thang trước.
"Em thật sự không thấy lo lắng gì à? Nhìn em bình tĩnh hơn bọn anh tưởng tượng đấy." Jin cùng Gahan đi qua dãy hành lang.
"Lo lắng về điều gì? Nếu là về việc lạc đến đây thì em sớm đã không lạ gì rồi." Gì chứ lại là kiểu xuyên xuyên gì đó trong mấy bộ tiểu thuyết cô hay đọc. Những tình tiết này cô cũng quen rồi, chỉ là không ngờ nó lại ứng vào mình. Vậy thì thà đừng hoang mang mà nên giữ sức sau này đi đánh boss còn hơn.
"Vậy thì tốt rồi."
"Nhưng mà..." Cô nói tiếp, "Ban nãy còn nhiều thứ em chưa hiểu, nếu anh không phiền thì giải thích cho em nhé." Cô nhìn anh kèm theo nụ cười tươi rói...
Trong tòa biệt thự rộng lớn thế này có chính xác bao nhiêu căn phòng Gahan cũng không biết nữa. Chỉ biết căn phòng cô ở nằm trên tầng 2, còn phải đi qua dãy hành lang dài mới tới nơi. Căn phòng khá rộng, tuy không được trang trí quá cầu kỳ nhưng lại rất ngăn nắp và đầy đủ tiện nghi cho thấy đây là nơi dành cho khách ngủ lại qua đêm.
"...Vậy "hắn" mà mọi người nhắc đến chính là Joe - một pháp sư quyền năng sao?"
Theo lời kể của Jin, vũ trụ được chia ra làm hai phe với cổ thần và quỷ dữ là những thế lực dùng sức mạnh của mình để tạo ra các sinh vật phép thuật. Thần và quỷ từ lâu đã có một giao ước là cấm kị đến thế giới sống để hạn chế tầm ảnh hưởng bởi sức mạnh khổng lồ của mình. Thế nhưng Joe vô cùng xảo quyệt, ngày đó đã thỏa hiệp với 7 Chúa tể của địa ngục, và sau đó lật lọng một mình chiếm lĩnh sức mạnh của họ, thân xác vì không chịu được sức mạnh quá lớn mà bị thiêu cháy thành tro, nhưng đổi lại linh hồn lại tồn tại cùng 7 mối tội đầu và mang sức mạnh khủng khϊếp đến thế giới phép thuật để thống trị các sinh vật. Sau cuộc chiến đẫm máu năm đó hắn cuối cùng cùng bị đánh bại, chia ra thành 7 mảnh và bị nhốt vào Ranh Giới, nơi nằm giữa thế giới con người và thế giới phép thuật, hay còn gọi là Nhân Loại và Pháp Giới. Chờ đến ngày Tái Sinh, ngày mà tất cả các vị thần đều giải phóng sức manh cũng một lúc thì sẽ triệu hồi hắn tới để tiêu diệt vĩnh viễn.
"Phải. Bọn anh đã chờ ngày này rất lâu rồi, vậy mà sự cố đã xảy đến..." Jin không giấu được vẻ buồn bã.
"Thế còn chuyện Thế Giới Song Tồn, các anh hình như biết nhiều biết rất nhiều về Nhân Loại trong khi con người chúng em lại không." Gahan tiếp tục thắc mắc.
"Đúng, vì dù hai nơi tồn tại song song nhưng chỉ có từ thế giới này mới có thể biết được sự tồn tại và theo dõi được sang thế giới kia."
Gahan lầm bầm, "Rõ là không công bằng."
Jin cười hiền kiên nhẫn giải thích, "Nghe ông bà anh kể lại, từ rất lâu rồi, con người, phù thủy, pháp sư, ma cà rồng... đã từng chung sống với nhau. Nhưng sự tồn tại và thống trị của những sinh vật phép thuật đó lại khiến con người không cam chịu, với số lượng đông đảo và những vũ khí ngày càng tối tân, họ dần đẩy các sinh vật kia phải lui về ẩn mình trong rừng sâu hoặc dưới hình dạng con người. Ngay đến cả thần linh họ cũng không còn tôn sùng như tổ tiên của mình nữa. Đến khi số lượng đã bị giảm đi rất nhiều, họ quyết tụ họp lại với nhau cùng tạo ra một thế giới mới, dùng thuật phân thân tách mình ra khỏi phép thuật, tới đây sinh sống và phát triển."
Gahan tiếp tục thắc mắc, "Vậy nếu tên ác quỷ kia đến Nhân Loại thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào?"
"Hai thế giới đều có vai trò của riêng mình. Pháp Giới khiến phép thuật tồn tại, giữ cân bằng tự nhiên. Nhưng Nhân Loại suy cho cùng lại là nguồn cội của mọi sự sống. Mỗi một đứa trẻ ở thế giới loài người được sinh ra thì ở đây cũng có thêm một sinh linh. Nếu Nhân Loại bị ảnh hưởng, vạn vật ở Pháp Giới cũng không thể sinh sôi, không ai có thể tưởng tượng được cái chết khi đó sẽ diễn ra như thế nào."
Cô gật gù, "Vậy nên ngoài năng lực thì cả hai bản sao về căn bản đều giống nhau? Mà các anh là pháp sư đúng không?"
"Phải, bọn anh ngoài những kiến thức thi triển phép thuật cơ bản được học ở trường ra thì mỗi người đều có một sở trường riêng mà dù người khác có rày công luyện tập cũng khó mà bằng được. Như anh có thể điều khiển lửa, sức mạnh mà ngay cả thầy cô khi trước dạy anh ở trường học cũng không thể dùng được."
"Ồ, kì diệu thật."
"Thôi muộn rồi, em đi nghỉ đi. Có gì thắc mắc bọn anh sẽ giải thích dần với em sau." Jin đứng dậy vừa hướng ra khỏi phòng vừa nói.
"À được. Cảm ơn anh nhé." Cô tiễn Jin ra để đóng cửa phòng.
"Không có gì đâu. À đúng rồi, căn biệt thự này, em có thể đi bất cứ đâu...".
Gahan dường như đã thuộc kịch bản trong chuyện vội tiếp lời, "Em hiểu rồi, riêng những căn phòng khóa cửa thì tuyệt đối không được vào chứ gì."
Jin nghe vậy thì bật cười, "À ý anh không phải thế, đây là ngôi nhà bình thường, nếu có chỗ khóa thì cũng chỉ là do không sử dụng đến thôi, chỉ là bọn anh thường hay luyện tập thi triển phép thuật trong nhà, nên nếu vào phòng thì em phải gõ cửa, còn nếu ra ngoài thì phải cẩn thận tránh để bị thương. Với lại phòng Yoongi ở ngay bên cạnh, nếu cần gì em cứ gọi cậu ấy nhé. Mặc dù hơi khó ở nhưng cậu ấy vẫn sẵn sàng giúp đỡ đấy."
Gahan phì cười với lời nói xấu em mình của Jin, "Em biết rồi, anh về nghỉ đi."
Gahan đóng cửa phòng, đến bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy toàn là rừng cây đang đắm mình trong màn đêm tĩnh mịch. Cô trùng vai không nén nổi tiếng thở dài, bởi cô hiểu, việc bao giờ mới có thể trở về nhà không phải là vấn đề duy nhất, mà là cuộc sống của cô giờ đã bị đảo lộn hoàn toàn.
-----------------------------
*Gahan: Đọc lái của từ "gamhan" (감한): trong tiếng Hàn quốc là dũng cảm.