Hôn Quân Nhật Thường

Chương 41

Chớp mắt đã đến tháng 12, Trường An nổi tuyết lớn.

Mây đen phủ thành, Đồ Linh Trâm khoác áo nhung trắng đứng trên tầng cao xem Trường An đổ tuyết. Dưới tuyết trắng lộ tường ngói đỏ, dưới mái hiên là màu xanh xanh, từng đợt gió nhẹ cuốn theo tuyết bay bay từng đợt, đẹp đến mê người.

Lý Phù Dao đằng sau lưng ôm lấy nàng, áo lông mềm mại pha lẫn mùi đàn hương nhàn nhạt. Hắn tặng cho nàng một cây cung: “Là đại cung xạ điêu của tổ tiên, tặng nàng.”

Đồ Linh Trâm kéo kéo thử, dây cung chắc chắn, màu xám nổi bật dưới tuyết trắng, nàng tấm tắc: “Cung tốt!”

Lý Phù Dao thỏa mãn, chóp mũi lành lạnh sượt qua má nàng: “Nàng thích là được rồi.”

“Đây là di vật của tổ tiên chàng, đưa cho ta được sao?” Đồ Linh Trâm thích đến không muốn buông, sờ sờ cây cung, ôn thanh nói: “Chàng tặng ta nhiều vật như vậy, không biết đặt đâu mới tốt nữa.”

“Nàng là định thê của ta, đem bảo vật gia truyền tặng nàng có gì là sai? Không chỉ là bảo vật gia truyền, đến thân tâm của là mỗi thứ đều là của nàng hết.”

Hắn thở ra một ngụm khói trắng, ghé sát tai nàng nói: “Nàng bên cạnh ta cũng đã một năm, nếu không tặng nàng cái gì cũng thấy bất an. Nàng cầm lấy đại cung của tổ tiên để lão nhân gia trên trời che chở cho hai chúng ta, một đời một kiếp, bạc đầu giai lão.”

Đồ Linh Trâm lại vuốt ve cây cung, ngơ ngác nghĩ: Hóa ra mình đã trọng sinh được một năm. Một năm máu đỏ nguyệt quang này lại khiến nàng có cảm giác như đang mơ vậy.

Có Lý Phù Dao ở bên, thời gian này những nỗi đau cũng từ từ khép lại, nàng học được từ niềm đau những ngọt ngào. Viền mắt nàng thấm ướt, cảm tạ ông trời để nàng chết đi sống lại, học được những điều mới mẻ.

Xin thần linh che chở, để ta cùng Phù Dao một đời một kiếp, bạc đầu giai lão.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lý Phù Dao nhẹ nhàng nắm tay nàng, đối mặt nhau.

Đồ Linh Trâm duỗi ngón tay nhỏ, ngón tay từng chút một vuốt ve lên mặt hắn, cuối cùng dừng ở khóe miệng hắn. Nàng nói: “Ta đang nghĩ nếu ta chàng không trải qua kiếp sinh tử này, e là ta sẽ thật sự gả cho Vương Thế Lan.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng sẽ gả cho ta, cũng chỉ có thể gả cho ta.”

“Tự tin đến vậy?”

Hắn nhíu mày: “Tự tin đến thế đấy.”

Đồ Linh Trâm cười khúc khích: “Vậy nếu ta không chịu thì sao?”

Lý Phù Dao lúc này mới suy tư rất lâu, mới nghiêm mặt từng câu từng chữ nói: “Ta sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ cần có thể ở cạnh nàng. Vì vậy sư tỷ, nàng không thể rời khỏi ta, nếu không ta sẽ thật sự nổi điên mất.”

Ánh mắt hắn phảng phất bóng tối, dưới tuyết trắng, thâm thúy mà điên cuồng.

Đồ Linh Trâm đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo thâm nhập vào cốt tủy, phút chốc nổi da gà.

Trên khuôn mặt chầm chậm rời đi vẻ đáng sợ, sủng nịch ngập tràn hai mắt hắn. Lý Phù Dao lo lắng ôm lấy nàng: “Lạnh sao?”

Đồ Linh Trâm đăm chiêu lắc đầu.

Lý Phù Dao hỏi: “Mấy ngày nay trong triều vô sự, chẳng mấy khi được thanh nhàn, ta với nàng cùng ra ngoài cung một chuyến?”

Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, vẫn có chút cố cự, liền cự tuyệt: “Không đi, Lý Hoài cuối năm sẽ về Trường An, vụ ở Linh Sơn Tự không thành ta có cảm giác hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, cẩn thận vẫn hơn.”

Lý Phù Dao cười nham hiểm: “Sư tỷ lo lắng cho ta?”

“Ta có lúc nào không lo cho chàng?” Đồ Linh Trâm cười giận, lại thở dài: “Chỉ là nha đầu A Anh không chiun từ bỏ Văn Ngự Sử, mỗi ngày đều đến Linh Sơn Tự, cũng không biết có nguy hiểm hay không?”

“Có Ô Nha đi theo chắc không có chuyện gì đâu, nàng yên tâm.” Lý Phù Dao an ủi: “Huống hồ Lý Hoài dù không phải loại tốt đẹp gì nhưng cũng có chút suy nghĩ, không đến nỗi động thủ với mộ cô gái yếu đuối.”

“Ừm, điểm này hắn mạnh hơn chàng.”

“Sư tỷ…”

Biết nàng đang nói chuyện mình âm thầm lợi dụng Lâu Tâm Nguyệt và Tần Yên, Lý Phù Dao mím mím môi, có chút oan ức nhìn nàng.

“Được rồi, chuyện cũng qua rồi, ta không có ý trách chàng.” Suy nghĩ một chút, nàng nhìn phía xa, thở dài nói: “Ngày ấy ông ngoại ta không đồng ý hôn sự của cha mẹ ta, mẹ không bận tâm đến lời phản đối của người nhà, khó khăn vượt mấy ải mới được gả cho cha ta. Tính cách A Ạnh giống mẹ, ôn nhu mà cứng rắn, không biết nàng còn phải kiên trì bao lâu nữa mới có thể đả động được Văn Hoán Chi đang một lòng hướng Phật đây.”

“Yên tâm đi, không đến một năm đâu.” Lý Phù Dao móc lấy ngón tay nàng, thâm ý nở nụ cười: “Ngày đó hắn đỡ Đồ Anh, sợ đến chảy cả nước mắt. Chuyện tình duyên chưa đứt, khó một lòng hướng phật lắm.”

Đồ Linh Trâm cười cười, mong là như thế.

“Tỷ tỷ còn chưa gả chồng, thân là muội muội như A Anh làm sao dám bước trước.” Lý Phù Dao cúi đầu xuống, trán chạm trán nàng: “Vậy nên là, khi nào nàng mới chịu gả cho ta.”

Đồ Linh Trâm ngẩn người, bật cười nói: “Gả cho chàng thì chính là hoàng hậu, ta còn chưa suy nghĩ kỹ.”

Lý Phù Dao có chút thất vọng: “Là không muốn gả cho ta, hay không muốn làm hoàng hậu?”

Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, ngón tay vô thức ma sát lòng bàn tay hắn, buông mắt xuống nói: “Có lẽ là, không muốn làm hoàng hậu.”

Lý Phù Dao lúc này mới thả lỏng người, trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Có thể cho ta biết tại sao không?”

“Hoàng hậu một nước, trọng trách trên vai quá nặng.” Nàng xoay người nhìn bầu trời xám xụt, đưa tay hứng tuyết, nói: “Ta quen trời cao biển rộng, muốn tung cánh bay cao, không muốn là chim tước trong l*иg vàng.”

“Vậy ta không làm hoàng đế nữa.”

Đồ Linh Trâm kinh ngạc nhìn hắn.

Lý Phù Dao lại lặp lại lần nữa: “Ta không làm hoàng đế nữa là được. Nàng cho ta thời gian, A Trâm.”

Đồ Linh Trâm cạn lời, cảm giác tội ác càng lúc càng sâu, gần như khiến nàng không thở được, Nàng bật cười: “Phù Dao, chàng muốn ta trở thành tội nhân thiên cổ sao?”

Lý Phù Dao nắm chặt tay nàng, đưa lên trên khuôn mặt chính mình, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.

Ánh mắt nàng lộ mấy phần bất lực, nàng sờ sờ khuôn mặt hắn, khổ sở nói: “Chàng tốt như vậy, ta sao có thể để ngươi chịu tủi nhục? Chỗ cao luôn là chỗ khó làm nhất, ta sao có thể để chàng một mình cô đơn gánh vác. Triều đường cũng được, giang hồ cũng tốt, sư tỷ sẽ luôn luôn bên cạnh chàng. Vì thế nên Phù Dao, chàng kiên trì một chút, ta chỉ là chưa chuẩn bị tốt…”

Mắt hắn chớp chớp, không nhịn được lên tiếng: “A Trâm…”

Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng đè môi hắn lại, nói tiếp: “Chàng kiên trì chờ đợi, ta sẽ không để chàng thất vọng. Vì thế, đừng nói những lời thiếu trách nhiệm đó nữa.”

Gió cuốn tuyết bay, hai người im lặng trao nhau nụ hôn.

Một lúc lâu, hắn đỏ mắt kéo áo nàng, lên tiếng nói: “Gió nổi lên rồi, về Lai Nghi điện thôi.”

….

Bên trong Lai Nghi điện, một gian phòng ấm áp hương thơm.

Lý Phù Dao cởϊ áσ khoác đưa cho cùng nữ, thấy Đồ Linh Trâm đang muốn cởϊ áσ khoác liền ngăn nàng lại, lên tiếng nói: “Để ta giúp nàng.”

Nói xong hắn cúi đầu xuống, giúp nàng cởϊ áσ.

Đồ Linh Trâm ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng nói: “Ta tự làm được mà.”

“Chuyện ta có thể giúp nàng tuyệt đối sẽ không để nàng phải tự làm, ai bảo ta là phu quân của nàng chứ.” Nói xong, Lý Phù Dao cởϊ áσ khoác nàng vắt lên trên giá.

Vừa vặn lúc Mộc Hương dâng bánh của ngự thiện phòng lên, Đồ Linh Trâm nhăn mũi ngửi, vị thơm lan tràn, nang chạy về phía bánh ngọt, tấm tắc: “Thơm quá!”

Hắn cười nói: “Ta đút nàng ăn nha!”

Đồ Linh Trâm lắc đầu: “Ta tự mình ăn, quần áo được rồi còn đồ ăn nữa. Phù Dao, chàng xem ta là người tàn tật chắc.”

“Ta đã nói, chuyện ta có thể giúp nàng tuyệt đối không muốn nàng tự tay làm.” Lý Phù Dao cầm bánh ngọt lên, trừng mắt nhìn nàng: “Chính là muốn đối tốt với nàng, muốn sau này mỗi khung cảnh trong ký ức ta, đều có nàng.”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy một miếng bánh, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Môi lưỡi quấn lấy, vị đậu hòa tan, tràn ngập trong miệng, vừa ngọt vừa thơm, làm say lòng người.

Đồ Linh Trâm hít thở, trốn khỏi sự ràng buộc ôn nhu của hắn, sắc mặt ửng đỏ, vờ cả giận nói: “Đây là cách cho ta ăn? Ban ngày ban mặt dám làm mấy trò đồϊ ҍạϊ .”

Lý Phù Dao liếʍ liếʍ môi, lộ nụ cười giảo hoạt: “Ăn ngon không, A Trâm.”

Đồ Linh Trâm cạn lời, đành lắc đầu cười nhẹ. Nàng thực sự quá yêu nam nhân này rồi.

Lý Phù Dao yêu thương vân vê tóc nàng, nhẹ nhàng sượt qua hai má nàng, Đồ Linh Trâm cảm nhận được độ lạnh của tay hắn, vội nắm lấy, nhíu mày hỏi: “Sao lại lạnh thế này? Chàng từng trúng độc, thân thể không khỏe, phải mang nhiều vào.”

Hắn nhìn nàng thật sâu: “Tay ta lạnh, nhưng tim ấm.”

Đồ Linh Trâm nở nụ cười, kéo tay hắn vào trong cổ áo mình, cố gắng dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm hắn.

Ngăn cách bởi một tầng áo mỏng manh, dưới l*иg ngực mềm mại có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của hắn…Lý Phù Dao trong nháy mắt lập tức đỏ mặt, ánh mắt rơi vào cổ áo đang rộng mở của nàng, tay chân bỗng trở nên thừa thãi.

Đồ Linh Trâm nghiêng người tiếng gần hắn, đưa mặt áp vào khoang ngực hắn, chân thành nói; “Cảm ơn chàng, luôn đối tốt với ta.”

Hai tai Lý Phù Dao đỏ lên, chật vật tránh mặt, khàn giọng nói: “Lời này, nàng nợ ta 11 năm rồi.”

Mỗi một khắc ở bên cạnh người, đều yêu người thêm một chút.

Hắn như vậy, nàng cũng như vậy.