Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 48

Ngoài thành Lâm An, một đoàn người ngựa đột mũ lông chồn lót nỉ, thân mang võ bào dị tộc đi lên, đang hộ tống đoàn người Kim đến Lâm An cầu thân.

Bây giờ đang là mùa thu, khí trời vẫn còn chút khô nóng, đám người Kim này dường như mệt rồi, liền xuống ngựa đi đến bên bờ sông nghỉ ngơi uống nước. Bọn họ đều mang mũ lót nỉ dày, để lộ ra một đầu bím tóc, hi ha cười đùa nói chuyện, ai cũng không chú ý đến trên sơn cốc mười trượng bên ngoài, có một đội người ngựa khác đang mai phục ở đó.

Vèo một tiếng, một cây tiễn lông vũ phá không bay đến, đâm vào dưới chân một người Kim đang cúi người uống nước.

Người Kim đó cả kinh, hét lên một tiếng rồi rút đau mù mịt nhìn xung quanh.

Những người khác cũng bị kinh động, đều nhất loạn rút đao ra đứng vây thành một vòng, vây quanh một nam nhân ăn mặc sang trọng.

Nam nhân đó chỉ khoảng ba mươi, thoạt nhìn da béo thịt dày có chút hung hãn, nhưng ăn mặc lại rất hoa lệ, chính là Nhị Vương tử Hoàn Nhan Thuật. Hắn trừng con mắt như chuông đồng, dùng tiếng Hán hét vào sơn cốc: "Người nào!"

Người trên sơn cốc không trả lời, lại tiếp tục bắn ra mười mấy mũi tên.

Đám người Kim kia vừa trốn vừa quát: "Người nào gan chó cũng thật lớn, dám hành thích Nhị vương tử của Đại Kim ta."

Bọn họ vừa quát lên như thế, mưa tên ngược lại càng trở nên giày đặc hơn, bắn xiêng vẹo mù trời, hiển nhiên không phải là thích khách chuyên nghiệp gì.

Cục diện đang loạn, đột nhiên có một chiếc xe ngựa từ đằng xa đi đến, tiếp đó hai người cưỡi ngựa theo sau. Đám người Kim kia thấy thế nhất thời hô to cứu mạng.

Hai người trên lưng ngựa kia đều một thân võ bào màu sẫm, một người còn trẻ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt. Người còn lại cơ thể gầy ốm, dùng vải bố che nửa gương mặt, trên lưng đeo một cây cung lớn, không rõ giới tính, đôi mắt thoạt nhìn rất lạnh lùng.

Thấy người Kim cầu cứu, hai người không nói lời nào nhất tề giương cung cài tên, mấy mũi tên cùng lúc bắn lên người đang ẩn núp trên sơn cốc, chỉ ngghe thấy vài tiếng kêu thảm thất thanh vang lên từ sơn cốc, lúc này đám cung tên loạn xạ mới dừng lại.

Người Kim lòng còn sợ hãi, đợi một lát sau mới dám chắc đám thích khách kia đã bị đánh rút lui mới thu đao lại. Mấy người lính Kim chụm lại một đống châu đầu ghé tai, không ngừng giơ tay chỉ vào hai người trên lưng ngựa kia.

Không bao lâu, cuộc thảo luận của họ cũng có kết quả, trong đó có một nam nhân hơi lớn tuổi bước đến, tay phải đặt lên ngực, hành lễ với hai người, rồi mới dùng tiếng Hán nói: "Chủ nhân của chúng tôi là Nhị vương tử Hoàn Nhan Thuật của vương triều Đại Kim, xin hỏi quý danh của ân nhân."

Hai người trên lưng ngựa nhìn nhau, trong đó hắc y nhân đeo cung lớn cười nhẹ một tiếng, dùng giọng nói cao thấp khó phân biệt được nam hay nữ nói: "Người cứu các ngươi là An Khang đế cơ, chúng ta là tùy thân thị trong bên người đế cơ."

Nghe vậy, Nhi vương tử Hoàn Nhan Thuật kia liền đẩy đoàn người ra bước đến, dùng tiếng Hán không trôi chảy hỏi: "À? Ân nhân là công chúa người Hán? Chỉ là, Công chúa cơ thể ngàn vàng, sao lại đến vùng hoang sơn dã lĩnh này vào lúc này?"

Lời còn chưa dứt, tấm màn che trên xe ngựa bị người đẩy ra một khe nhỏ, mơ hồ lộ ra một thân ảnh mang xiêm y vàng nhạt hoàng cung. Hoàng sa trong xe khẽ bay, xuyên qua tấm màn mỏng mờ mịt, Hoàn Nhan Thuật căng mắt ra nhìn.

"Hôm nay là ngày giỗ mẫu hậu ta, ta đến Hoàng Lăng cúng bà ấy, lúc trở về thấy Vương tử gặp nạn liền gọi thủ hạ ra tay giúp một trận."

Âm thanh trong xe giòn rụm, rất hay, chắc là một cô nương còn nhỏ tuổi.

Hoàn Nhan Thuật híp mắt, để lộ ra thần sắc hăng hái, hắn quay đầu, ghé vào bên tai trung niên nam tử bên cạnh nói vài câu.

Trung niên nam tử kia hiểu ý, thấp giọng nói: "Vương tử, Hoàng đế Trung Nguyên đúng là có một con gái được phong hiệu An Khang, vẫn là một cô nương mười sáu tuổi, mẫu thân nàng bị bệnh qua đời bốn năm trước, ngày giỗ cũng đúng là hôm nay."

Nghi ngờ trong lòng Hoàn Nhan Thuật tiêu tan, kìm lòng không đậu bước đến bên xe ngựa, cư nhiên muốn vén rèm nhìn dung nhan đối phương.

"To gan!" Thị tòng đeo cung lớn để lộ ra thần sắc đề phòng.

"Không được vô lễ với Nhị vương tử." Trong xe ngựa, công chúa nhẹ giọng ngăn lại, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua tấm màn truyền đến: "Nghe nói, Nhị Hoàng tử đến Trung Nguyên cầu thân?"

"Đúng vậy." Hoàn Nhan Thuật đứng vững trước cửa xe ngựa, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn qua màn xe đánh giá dáng người xinh đẹp mông lung bên trong: "Nghe nói, nữ nhân Trung Nguyên đều rất xinh đẹp, cơ thể mềm như nước. Công chúa là con gái cao quý của Hoàng đế, chắc là so với đám nữ nhân tầm thường còn phải trên một bậc?"

Dứt lời, đội thị vệ của Hoàn Nhan Thuật khinh bạc cười vang.

Hắn nói những lời này thực sự rất mạo phạm, nếu như nữ nhân bình thường chắc chắn đã nổi giận, nhưng An Khang đang ở trong xe lại không như vậy, ngược lại còn kiều mị cười, từ khe hở trong cửa sổ vươn ra một bàn tay nhỏ nhắn non mịn, đưa ra một chiếc khăn tay: "Trên tay Vương tử có chút bụi, dùng cái này lau đi."

Đám người xung quanh lại ồn ào, Hoàn Nhan Thuật sửng sốt, cũng không khách khí nhận lấy khăn tay: "Công chúa đây là có ý gì, bổn vương nghe nói, khăn tay trên người nữ nhân Trung Nguyên không thể tùy tiện tặng người khác. Nếu muốn tặng, cũng chỉ có thể đưa cho người trong lòng. Chẳng lẽ..."

Hoàn Nhan Thuật cười dữ tợn mà thô bỉ, nhưng An Khang lại nhẹ nhàng thu tay lại, cười thấp: "Vương tử đoán xem."

Cho đến lúc xe ngựa chạy đi, biến mất trong con đường đất không thấy đầu, Hoàn Nhan Thuật lúc này mới hồi thần, ngửi hương thơm trên chiếc khăn tay một cái, cười lộ ra hàm trắng: "Vị Công chúa Trung Nguyên này thật thú vị."

Quân Kim phát ra một tràn cười thô bỉ, còn không quên nịnh nọt nói: "Điện hạ như mãnh hổ chim ưng, tư thế hào hùng, đến công chúa trong thâm cung gặp rồi cũng phải bị Điện hạ cảm phục."

Hàn Nhan Thuật được khen đến có chút đắc ý, trong đôi mắt chim ưng phát ra một tia sáng tham lam: "Chính là nàng, dù sao cũng tìm một vật hy sinh, ta muốn nếm tử mùi vị con gái của Trung Nguyên Hoàng đế xem như thế nào."

Cùng lúc đó, cách hẻm núi không quá trăm trượng, chừng hai mươi tên thổ phỉ mày ủ mặt mặt ê đang ngồi dưới đất, năm cây cung cũ nát thấp giọng nói: "Lão đại, ngươi nói hai tên hắc y nhân kia có lai lịch gì, đánh vào hang ổ của chúng ta không nói, còn ép chúng ta phải phối hợp với bọn họ diễn kịch..."

"Mẹ nó ai mà biết!"

"Hừ! Đừng nói nữa, tên Diêm vương gia kia đến rồi!"

Thấy hắc y vệ sĩ cầm cung đến rồi, đám thổ phỉ mặt đầy những vết thương xanh tím kia đều lộ vẻ sợ hãi, co rúm lại một lúc lâu mới có một tên dẫn đầu đeo mặt nạ một mắt lấy hết dũng khí bước lên, lắp bắp nói: ""Thiếu hiệp, huynh đệ chúng tôi đều làm theo lời ngươi rồi, này... ngươi xem, ngươi thả chúng ta về núi đi."

Hắc y nhân kia híp mắt lại, tựa tiếu phi tiếu, đưa tay luồn vào trong vạt áo.

Tên thổ phỉ kia tưởng rằng nàng muốn gϊếŧ người diệt khẩu, sợ đến quỳ xuống đất: "Thiếu hiệp tha mạng! Chúng ta về sau sẽ tự kiếm việc làm, sẽ không giở thủ đoạn bắt người cướp của nữa!"

Hắc y nhân kia nhẹ cười một tiếng, chậm rãi rút tay từ trong vạt áo móc ra không phải là thứ ám khí gì, mà là một túi tiền.

Hắc y nhân ném tiền tới trước mặt thổ phỉ: "Cầm lấy ngân lượng, tìm một công việc đứng đắn mà sinh sống. Nếu như các ngươi còn muốn gϊếŧ người cướp của, đống ngân lượng này sẽ trở thành phí mua quan tài cho các ngươi, hiểu chưa?"

"Hiểu, hiểu rồi!" Đám thổ phỉ gật đầu như giả tỏi.

"Cút đi."

Hắc y nhân xoay người, đúng lúc thấy xe ngựa chạy đến, nàng tung người xuống ngựa, vén lên màn xe liền thấy một nha đầu ốm yếu mang áo vàng ngồi bên trong đang vén tay áo sống chết lau cổ tay, giống như trên cổ tay có thứ gì đó giơ bẩn chui vào trong da thịt nàng, nhăn mặt ghét bỏ nói: ""A, phu nhân! Người không nhìn thấy tên Kim tặc kia sờ tay em chiếm tiện nghi sao! Tởm chết đi được!"

Hắc y nhân cười nhẹ, ném cây cung vào trong sông ở ngoại thành, rồi lại kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra gương mặt trắng đến trong suốt, chính là Lâm Tư Niệm.

Nàng nâng tay cởi dây buộc tóc, tóc đen dày mượt như tuyết liền buông xuống, cách nói chuyện đã khôi phục giọng nữ nhân: "Nha đầu diễn không tồi, không uổng công ta phí công lao lực tìm cho ngươi bộ xiêm y quý giá như vậy."

"Gia trang công chúa không vui chút nào, còn phải bị tên Kim tặc dê xồm kia ăn đậu hủ, đến bây giờ em còn cảm thấy trên mu bàn tay còn lưu lại dấu tay đầy mỡ của hắn!"

Nha đầu ghê tởm run rẩy, đột nhiên cởi bỏ xiêm y quý giá, mang lại bộ váy áo ngày thường, miệng còn lầu bầu nói: "Cũng không biết vị đế cơ nào xui xẻo bị gả cho tên bẩn thỉu như vậy."

Tên câm trên lưng ngựa nhảy xuống, trừng đôi mắt không có tiêu cự nhìn nha đầu, gương mặt người chết kia dịch ra sẽ là: Ngươi ngốc sao?

Lâm Tư Niệm cũng hừ lạnh một tiếng, nghiêng con mắt hẹp dài nhìn nàng cười.

Nha đầu nhất thời run rẩy, lắp bắp nói: "Không, không phải chứ. Chẳng lẽ là An..." Lời còn chưa nói xong, nha đầu đã thấy ánh mắt Lâm Tư Niệm lạnh xuống, liền hoảng loạn bụm miệng lại, không dám nhiều lời nữa.

Nhưng Lâm Tư Niệm chỉ cười không nói.

Lâm Tư Niệm mang bộ xiêm y trong xe cuốn lại rồi nhét vào tảng đá, cùng với bộ hắc y nàng vừa thay nhấn chìm xuống sông. Nha đầu nghi hoặc nhìn bóng lưng Lâm Tư Niệm, thâm nghĩ phu nhân nhà nàng với An Khang có thù lớn như thế nào, không quản đường xa chạy đến đây đào ra một cái hố khiến người sống không bằng chết này.

"Không cần đoán mò." Như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng nha đầu, Lâm Tư Niệm phất tay đứng dậy, cong ngón tay búng tên gáy nha đầu: "Phu nhân nhà ngươi chính là nữ nhân xấu xa vậy đó."

Nha đầu đau đến kêu lên một tiếng, bưng gáy ủy khuất nói: "Em có nói người đâu."

"Bỏ đi, tóm lại phải đa tạ sự giúp đỡ của các ngươi." Lâm Tư Niệm cười, đưa ánh mắt về phía thiếu niên như tượng đá bên cạnh: "Nha đầu thì được rồi, ta không ngờ đến cả ngươi cũng đồng ý giúp ta."

Dứt lời, nàng chen người tới một bước, híp đôi mắt hẹp dài, khóe miệng câu lên một độ cong: "Hoa Lệ đối xử với ngươi tệ như vậy, hay là, ngươi đi theo ta đi."

Thiếu niêm làm một động tác, rất thẳng thắn từ chối: Không.

Lâm Tư Niệm không cho là đúng: "Tên không lương tâm. Đi thôi, vào thành trước đã."

Lâm Tư Niệm cười lơ đễnh, thậm chí còn có vài phần tiêu sái, nhưng thiếu niên lại mẫn cảm bắt được một tia lo lắng ẩn sâu trong mắt nàng, giống như một giọt nước đắng chôn sâu dưới đáy, nếu không chú ý sẽ tràn lệ.

Trên đời này, có lẽ không có nữ nhân nào trời sinh liền đã cứng rắn, đều là do cuộc sống ép buộc. Hắn không biết nữ nhân trước mặt trông có vẻ kiên cường này đã trải qua sự hủy diệt và trùng sinh như thế nào mới có thể bất chấp đẩy mình vào trong mưa gió, nghênh đón lưỡi đao của thế gian.

Nỗi đau gãy xương, đến loại người chịu đau đến quen như hắn, khi thấy cũng sẽ nhịn không được mà run lên, nhưng một mình nàng có thể chịu được.

Thời gian Lâm Tư Niệm hôn mê, thiếu niên thỉnh thoảng sẽ nghe được nàng nói gì đó.

Nàng gọi một cái tên, một cái tên của nam nhân.

Thiếu Ly ca ca.

Bốn chữ này hình như có một ma lực thần kỳ, mỗi lần thiếu niên cho rằng nàng sẽ đau mà chết thì nàng sẽ nuốt huyết lệ mà gọi cái tên này, dần dần tỉnh lại...

Thiếu niên chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng chạm lên chiếc mặt nạ màu đen kia, lần đầu tiên trong đời hắn có hứng thú ngoài việc ăn uống và gϊếŧ người:

Nàng nói gương mặt của mình có vài nét giống người kia...

Người đó là ai? Là Thiếu Ly ca ca xuất hiện trong giấc mơ của nàng sao?

Hắn đang suy nghĩ, Lâm Tư Niệm phía trước lại đột nhiên quay đầu lại: "Hôm nay là tết trung thu, ta muốn đi dạo một mình. Các ngươi vào thành tìm một khách trạm nghỉ ngơi một chút, không cần đợi ta."

Dứt lời, nàng xoay người cầm lấy sa lạp màu đen đội lên, che đi gương mặt trắng nõn diễm lệ rồi chắp tay đi vào thành.

Lâm Tư Niệm đứng ở chổ rẽ gần Lâm phủ đợi rất lâu, từ lúc đèn mới lên cho đến trời tối đen mới thấy vài tiếng ngựa từ đằng xa vọng lại.

Mà người đi đầu kia, chính là phu quân nàng mong nhớ đã lâu.

Lại là một năm trâm hoa ngự yến, Tạ Thiếu Ly một thân võ bào huyền thanh (xanh đen), đóa hoa mẫu đơn kim tơ trên tóc ánh lên ngọn đèn trong thành, vẫn như ngày trước, công tử mày ngọc tuấn lãng vô song, kinh diễm chói mắt.

Chỉ có một điều không giống là, sắc mặt Tạ Thiếu Ly trầm ổn lạnh lùng hơn rất nhiều, không còn ấm áp như ngày này năm ngoái, nhưng lại cứng rắn hơn.

Tim Lâm Tư Niệm đập thình thịch, nhịn không được muốn thở dài.

Nhưng Tạ Thiếu Ly thúc ngựa phía trước giống như cảm nhận được sự tồn tại của nàng, mạnh mẽ ghìm ngựa lại, tầm mắt lạnh như sương hướng về nơi bóng dáng Lâm Tư Niệm ẩn nấp, hô lên: "Ai?"

Lâm Tư Niệm không trả lời.

Có lẽ là phu thê tình thâm, có thần giao cách cảm, Tạ Thiếu Ly hô hấp liền cứng lại, đột nhiên xoay người xuống ngựa, giọng nói trong trẻo run rẫy: "Phi Phi, là muội sao?"