Núi cao ở Sơn Phong có thể đến trăm trượng, trong phạm vi từ chân núi ra bên ngoài hơn mười dặm, trên các ngọn núi nhỏ đều có khán đài của tín đồ Diệt hoa cung. Lâm Tư Niệm ngồi bè qua sông, rồi lại đổi ngựa chạy dọc theo sơn đạo đi về phía trước, qua chín cửa kiểm soát liền nhìn thấy trong rừng cây tùng phủ đầy tuyết mơ hồ lộ ra một tòa nhad khổng lồ nguy nga, lầu cao chót vót như thiên cung.
Đây chính là Diệt hoa cung.
Bước vào từ cửa sắc màu xám, liền có thể nhìn thấy một võ đài to lớn, bên trong có vài trăm đến vài ngàn hắc y đệ tử đang luyện công. Nha đầu ốm yếu kia đi theo sau Lâm Tư Niệm, vươn cổ tò mò quan sát xung quanh, tấm tắc cảm thán nói: "Phu nhân, nhà của người thật lớn! Đẹp giống như hoàng cung vậy!"
Lâm Tư Niệm xuyên qua võ đài, lạnh lùng nói: "Đây không phải nhà ta."
Nha đầu mẫn cảm phát hiện mình đã nói sai, khiến Lâm Tư Niệm không vui, liền rụt cổ lại, sợ đến không dám nói chuyện nữa.
Đi qua võ đài, đi lên mười mấy bậc thang, chính là chính điện. Lâm Tư Niệm đẩy cửa bước vào, thấy một người đang nghiêng người tựa ngồi trên ghế gỗ lim hoàng kim trên đài cao đỏ rực như lửa, tóc đen xõa xuống eo, chính là tên Hoa Lệ yêu nghiệt kia.
"Vừa mới chữa khỏi chân gãy cho nàng, chưa đầy ba tháng đã ra ngoài chạy loạn, không cần chân nữa ư?" Hoa Lệ lười biếng ngồi dậy, nghiêng người nhìn Lâm Tư Niệm, vẻ mặt phong lưu diễm lệ: "Nàng cứ chạy loạn như vậy, ta mặc dù có đánh gãy chân nàng mười lần, cũng không thể chữa khỏi gốc tật trên chân của nàng."
"Không cần ngươi quản." Lâm Tư Niệm nhìn cũng không nhìn, tự mình bước đến bên án kỷ rót ly trà.
"Ha, xem ra vết thương của nàng thật đã khỏi rồi, có thể đáp trả lại ta rồi, cũng không biết lúc trước người lúc trước được ta vớt dưới nước lên, nửa sống nửa chết kia là ai?"
Nói xong, Hoa Lệ kéo xiêm y đỏ tươi thêu hoa văn màu đen chậm rãi bước xuống, híp đôi mắt như hồ ly đánh giá nha đầu đằng sau Lâm Tư Niệm, ghét bỏ nói: "Nàng nhặt từ đâu đấy, bẩn chết được!"
Nha đầu lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân xinh đẹp như vậy, lúc đầu còn hơi đỏ mặt, thấy hắn chê mình bẩn, nhất thời gương mặt đang đỏ trở nên trắng bệch, trong khoang mắt trào ra lệ.
Lâm Tư Niệm lười giải thích thêm: "Sau này, nó sẽ hầu hạ ta."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm quay đầu phân phó nha đầu: "Ra ngoài ghẹo phải, thiền điện Lâm Phong lâu là phòng của ta, ngươi đi vào đó đợi trước, đun nước nóng tắm rửa cho sạch sẽ."
Nha đầu thấp giọng vâng một tiếng, cúi đầu ra khỏi cửa, còn suýt nữa vấp cửa ngã.
"Còn thật không xem mình là người ngoài." Hoa Lệ cười một tiếng, giơ hai ngón tay muốn lấy vải đen trên mặt Lâm Tư Niệm xuống: "Ta luyện theo phương pháp của nàng, hôm nay thổ huyết, lục phủ ngũ tạng vô cùng khó chịu, như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma."
Lâm Tư Niệm tránh khỏi ngón tay hắn,lùi về sau một bước, mím môi ồ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Lúc trước ta cũng như vậy, sống qua được giai đoạn này thì tốt rồi. Nếu thực sự rất khó chịu, ta trở về phối một vị thuốc cho ngươi."
Đôi mắt hẹp dài của Hoa Lệ nhìn chằm chằm nàng: "Đưa đơn thuốc cho ta."
Lâm Tư Niệm cười, bắt đầu giả ngu: "Ồ, trên đơn thuốc kia có những loại thuốc gì? Ta quên mất rồi."
Lúc trước Lâm Tư Niệm rơi xuống vựa, được Hoa Lệ cứu về Diệt hoa cung, nàng hận An Khang đến chết, liền dốc hết tất cả những gì mình học dược chế ra một hương thuốc, mùi thơm khi đốt ngào ngạt, nhưng lại mang theo kịch độc. Nàng vốn muốn mang loại hương này đột nhập vào cung, tiễn An Khang nửa sống nửa chết sau khi trúng tiễn xuống hoàng tuyền.
Ai ngờ còn chưa kịp hành động, Hoa Lệ đã an bài một con mắt bên người nàng -- Tên thiếu niên câm kia biết chuyện, liền trộm đi đơn thuốc kia cho Hoa Lệ.
Lúc đó chân Lâm Tư Niệm đã bị đánh gãy, hôn mê một trận, lúc tỉnh lại liền biết Hoa Lệ theo đơn thuốc của nàng làm ra một loại độc hương, hương đã giêt mười mấy tên giang hồ đến đây, còn nói lại độc hương này do nữ đệ tử mới đến Diệt hoa cung của hắn làm ra, từ đó ác danh nữ ma đầu Lâm Phi Phi được truyền đi trên giang hồ...
Lâm Tư Niệm không ngờ bị Hoa Lệ lừa, rõ ràng đến máu người còn chưa từng dính vào nhưng chẳng hiểu sao lại trở thành nữ ma đầu bị người đời phỉ nhổ.
Từ đó về sau, nàng hết sức đề phòng Hoa Lệ, không dám dễ dàng tiết lộ đơn thuốc.
"Quên rồi?" Hoa Lệ nắm lấy cổ tay Lâm Tư Niệm, kéo cả người nàng vào trong lòng, thấp giọng nói bên tai nàng: "Ta gϊếŧ nha đầu nàng vừa mang về kia có lẽ nàng sẽ nhớ lại?"
Lâm Tư Niệm lẳng lặng nhìn lại, nàng giơ tay cởi bỏ miếng vải đen trên đầu, tóc đen liền phủ xuống càng làm toát lên da trắng môi hồng của nàng, giống như yêu nghiệt trong bóng đêm. Nàng không buồn không vui, không sợ không giận, thậm chí khóe miệng còn khẽ câu lên một nụ cười khó đoán: "Ngươi thu tên câm vướng víu kia về, để ta tự do, nói không chừng ta sẽ nhớ lại đơn thuốc, có thể giúp ngươi sớm tuyện thành thần công."
"Lâm Tư Niệm nàng lợi hại lắm, dám giở trò với ta. Đừng quên nếu không có ta, nàng làm sao có được một thân công lực? Muội sớm đã thối rửa trong nước rồi."
"Không dám. Ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng cứu ta một lần, ngươi giúp ta chữa chân, ta giúp ngươi luyện công, chúng ta sớm đã không ai nợ ai nữa, ai cũng đừng hòng ép ai."
Trong chốc lát Hoa Lệ không biết nói gì, vai bỗng nhiên run lên, ha ha cười rộ lên.
Hắn nhìn Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Thú vị đấy, sau này ta nhất định sẽ không nỡ để nàng đi đâu."
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng, phủ tấm vải đen lên đầu Hoa Lệ, vải đen phủ xuống, che khuất ánh mắt sắc bén đầy toan tính của hắn.
Trong Lâm Phong lâu tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. Lúc Lâm Tư Niệm trở về phòng, nha đầu kia đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ là trên người vẫn còn mang y phục rách rưới bẩn thỉu lúc trước. Lâm Tư Niệm nhíu mày, lấy ra một bộ xiêm y cũ từ trong tủ ném cho nha đầu: "Có lẽ hơn rộng, ngươi cứ mang vào đi."
Nha đầu nhận lấy xiêm y, đội ơn một tiếng rồi mới vui mừng vào trong thay quần áo.
Lâm Tư Niệm ở ngoài lang thang một ngày, nàng chỉ nghe nói hoàng cung phái người của Tạ gia đến huyện Bạc Dương trị thủy, không quan tâm vết thương trên chân còn chưa lành liền xuống núi. Ai ngời Tạ gia phái người đến không phải là Tạ Thiếu Ly, nàng không gặp được người mình muốn gặp, ngược lại còn khiến chân đau đến không chịu được.
Trên bàn có rượu, Lâm Tư Niệm vươn tay lấy vò rượu. Nàng ngửa đầu uống một ngụm, khí lạnh trong người mới tan đi một ít.
Ở cửa, thiếu niên cao lớn chân tay thon dài đang khom người ngồi trên bậc thàng, cánh tay và vai không động, dường như đang nghĩ gì.
Lâm Tư Niệm tuy rất bất mãn với người được Hoa Lệ phái đến canh chừng mình, nhưng cũng không khỏi tò mò, lắc lư mang theo bầu rượu, ngồi xếp bằng bên cạnh thiếu niên, nghiêng người nhìn: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Thiếu niên không nói gì, trong tay cầm một thanh chủy thủ, vừa gọt vừa đâm khố gỗ trong tay, Lâm Tư Niệm nhìn ra, đó là hình dáng của một thanh kiếm gỗ.
Nàng thầm cười một tiếng, tên câm này tuổi còn trẻ, thường ngày gϊếŧ người cướp bóc không tội ác nào không làm, nhưng trong lòng cũng có một mặt trẻ con, thích chơi những thứ như chuồn chuồn tre, đao gỗ kiếm gỗ.
"Ai, trời nóng như vậy, người không thể gỡ mặt nạ xuống sao?" Lâm Tư Niệm hơi say, lớn mật hơn ngày thường nhiều, giơ tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống: "Không nóng sao..."
Lời còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm đã ngẩn người.
Nàng còn cho rằng thiếu niên nàng có lẽ là bị hủy dung, mới ngày nào cũng dùng mặt nạ che nửa mặt mình lại, ai ngờ không phải như vậy.
Thiếu niên có một gương mặt cực kỳ thanh tú, mắt mũi đều rất đẹp, dưới cằm còn mang theo chút hơi thở ngây ngô, nếu không phải mắt hắn băng lãnh và đầy sát khí khác hẳn với độ tuổi thì với gương mặt này sau này không biết sẽ làm mê loạn bao nhiều nữ nhân đây.
Mặt nạ đột nhiên bị lấy đi, thiếu niên ngẩn người lập tức nổi giận, con ngươi đen nháy trở nên sâu hoắc, lấy thanh chủy thủ trong tay đâm Lâm Tư Niệm.
Cái tên không có lương tâm này, động một chút là muốn gϊếŧ người!
Lâm Tư Niệm lùi về sau một bước, khó khăn tránh né lưỡi dao của hắn, lập tức vươn tay bắt được cổ tay thiếu niên, đè cả người hắn xuống bậc thầm. Lâm Tư Niệm luyện tà công, lực trên cánh tay rất lơn, thiếu niên không thể tránh thoát, lại không dám ra tay ngoan độc gϊếŧ nàng, chỉ có thể trừng hai con người đen kịt không có tiêu điểm nhìn nàng.
Mắt thiếu niên rất đẹp, nhưng con ngươi đen tan rã, nhìn vào không hề tức giận. Bị hắn dùng ánh mắt đầy đe dọa này nhìn chằm chằm, Lâm Tư Niệm liền có chút hoảng.
"Được rồi, không chọc ngươi nữa. Sau này có gì muốn nói gì cứ nói, đừng động một cái là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa."
Lâm Tư Niệm buông hắn ra, duỗi một chân tìm một tư thế thoải mái, một tay chống ra đằng sau, ngẩng đầu uống một ngụm rượu, rượu thuận thế trượt xuống cái cằm trắng nõn mà tinh tế của nàng, rồi lại bị nàng dùng ống tay áo lau đi.
Nàng liếc mắt nhìn sườn má thiếu niên, thấy hắn hơi cúi đầu, lông mi dài khẽ động, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Trông bộ dạng của ngươi, khiến ta nhớ đến y lúc còn trẻ."
Thiếu niên tự nhiên không trả lời nàng, cũng không có hứng thú tìm hiểu y trong miệng Lâm Tư Niệm là ai, chỉ đoạt lại mặt nạ trong tay nàng đeo lên. Sau đó nhặt thanh chủy thủ và khúc gỗ dưới đất, tiếp tục gọt đẻo kiếm gỗ của mình.
Vụn gỗ mỏng như giấy bay ra, Lâm Tư Niệm híp mắt nhìn bầu trời đỏ rực như lửa, thao thao hỏi: "Hầy, ngươi thực sự không biết nói sao? Một mình ta ở đây đã ba tháng, thực sự rất chán, ngươi nói chuyện với ta đi, ta sợ ta quá cô độc rồi sẽ nhịn không được muốn trở về bên cạnh y."
Thiếu niên chăm chú công việc trên tay như không hề nghe thấy gì.
Lâm Tư Niệm lại hỏi: "Ngươi thật sự bị câm? Chuyện bao giờ, sao lại câm?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nghe thấy câu hỏi này của Lâm Tư Niệm, bàn tay của tên câm này bỗng dừng lại. Đợi đến lúc ánh mắt Lâm Tư Niệm liếc qua, hắn đã lại như không có việc gì mà tiếp tục khắc gỗ.
Lực đạo trên tay hắn rất lớn, khúc gỗ bị hắn vót đến không còn hình dáng cũ.
Lâm Tư Niệm cười, hỏi: "Ngươi đang giận sao?"
Tên câm kéo mặt nạ lên cao một chút, quay mặt dùng đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Lâm Tư Niệm, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên, làm một động tác dùng kim khâu miệng lại, rõ ràng là chê Lâm Tư Niệm quá ồn.
Lâm Tư Niệm không lưu tâm, lắc nửa vò rượu còn lại trước mặt hắn, hỏi: "Uống không?"
Thiếu niên cũng không khách khí, nhận lấy vò rượu rồi ngửa đầu ừng ực uống, để lộ yết hầu nho nhỏ.
Lâm Tư Niệm không nhịn được nâng tay sờ một cái.
Thiếu niên liền cứng đờ, rùng mình một cái, nhảy lên như một con mèo xù lông, thiếu chút nữa đã đổ rượu lên mặt Lâm Tư Niệm, trừng đôi mắt tăm tối, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Không cần khẩn trương, ta chỉ muốn xem yết hầu của ngươi xem có cứu được nữa không." Lâm Tư Niệm thu tay lại, nhàn nhạt nói: "Không có vết thương, chẳng lẽ ngươi từng bị bệnh? Hay trời sinh đã vậy? Cái này có vẻ hơi khó."
Thiếu niên đứng im trong chốc lát, phất tay với Lâm Tư Niệm, làm một tư thế nhiều chuyện.
Không biết tốt xấu!
Lâm Tư Niệm cười nhạt: "Nếu không phải ta thực sự rãnh rỗi buồn chán, ngươi cho rằng ta muốn lo chuyện của ngươi sao? Hoa Lệ là một tên quỷ gϊếŧ người không có nhân tính, người là đồ đệ của y, cũng là một tên không có nhân tính."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt thiếu niên liền tối lại, quanh thân nhất thời tỏa ra sát khí.
Hắn ra dấu: Không được mắng sư phụ ta.
Lâm Tư Niệm cười lạnh, để lộ ra ánh mắt thương xót, cũng không biết là đang thương hại hắn, hay là thương hại bản thân đang bị vây hãm trong tù.