Ta Tu Tiên Trong Trò Chơi

Chương 15: Độc Cô Trọc

Editor: Lam Phi Ngư

Độc Cô Trác đã trải qua quá nhiều thay đổi bất ngờ trong cuộc đời, hắn nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, hỏi lão hòa thượng: "Đứa nhỏ mà ông nhắc tới đang ở đâu? Chúng tôi làm thế nào để liên hệ với người của Kình Thiên Kiếm Phái?"

"Việc này à.." Lão hòa thượng không biết từ nơi nào lấy ra một con cá gỗ*, bắt đầu gõ "Cộc cộc cộc", "Bần tăng muốn ăn đậu hủ, mùi vị đậu hủ của quả phụ họ Dương ngay cửa thôn là ngon nhất, sáng mai thiếu hiệp có thể mua giúp bần tăng không?"

(*Cá gỗ: Đồ gõ mỏ)

"Không phải chứ! Nước đến chân rồi mà ông còn bắt đầu phát nhiệm vụ thu thập cho chúng tôi hả?" Ngạo Thiên đang nghe nội dung chính tuyến đến hăng say, đột nhiên nhận được nhiệm vụ thu thập liền tiến lên nắm chặt tăng bào của lão hòa thượng.

Cậu ta vừa chạm vào vạt áo lão hòa thượng thì ông gõ nhẹ lên con cá gỗ, một vòng ánh sáng lóe lên từ cá gỗ, bắn Long @ Ngạo Thiên bay ra chỗ khác.

Lão hòa thượng gõ từng cái vào cá gỗ, trong miệng lẩm bẩm kinh văn gì đó, ông trang nghiêm tỏ vẻ 'không có đậu hủ thì các người đừng đến làm phiền ta'.

"Xem ra buổi tối không thể làm nhiệm vụ rồi," Diệp Chu nhìn thời gian, "Cũng gần mười một giờ rồi, tôi phải logout, ngày mai chín giờ chúng ta tập hợp được không mọi người?"

"Tôi cũng nên đi ngủ rồi," Khinh Nguyệt cũng nói, "Thức khuya không tốt cho da, nguyên ngày mai tôi không có lớp, có thể chơi game."

Mấy người khác dồn dập tỏ vẻ sáng ngày mai đều có thể online, sau khi hẹn nhau chín giờ sáng ngày mai gặp thì Diệp Chu liền logout.

Ngạo Thiên và Khinh Nguyệt đi tìm bạn bè Ma tộc và Yêu tộc của bọn họ, xem xem chỗ bọn họ có manh mối nào không nên giải trừ trạng thái tổ đội với Độc Cô Trác rồi rời đi.

Mèo Đen Ô Tất Mặc Hắc đã trở thành mèo để tóc tu hành của Phật môn, có phật châu hộ thân, sau này cậu ta có thể tự do hành động tại tất cả chùa miếu lớn. Cậu quyết định leo lên nóc chùa Đàn Nghiệp hấp thụ ánh trăng tu luyện.

Trong thời gian ngắn mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình Độc Cô Trác, không còn trạng thái tổ đội.

Độc Cô Trác ngồi bên cạnh lão hòa thượng nói: "Đại sư, sao ta lại đến thế giới này?"

Lão hòa thượng gõ cá gỗ "Cộc cộc cộc": "Thiếu hiệp muốn thắp hương thì sau giờ Thìn mỗi ngày có thể xếp hàng tại chùa Đàn Nghiệp để mua nhang."

Độc Cô Trác: "Ông là vị đại sư trị liệu cho bách tính vào ban ngày sao?"

Lão hòa thượng: "Sau núi chùa Đàn Nghiệp có một vị tăng nhân chuyên hái thuốc. Linh tộc muốn trị bệnh cứu người có thể đi tìm tăng nhân hái thuốc này, ông ấy sẽ mang mấy Linh tộc đó đến sạp chữa bệnh từ thiện."

* * * Phần lớn Linh tộc đều sinh ra ở sau núi, chúng có thể đi lại ở nơi đó, rất dễ gặp được tăng nhân hái thuốc.

Độc Cô Trác lại hỏi: "Đứa bé kia.. Tên là Tiểu Bảo đúng không?"

Lão hòa thượng: "Thiếu hiệp mua đậu hủ chưa? Lão nạp đói bụng đến nỗi không còn sức để nói chuyện rồi."

Mặc kệ Độc Cô Trác có hỏi thăm thế nào thì lão hòa thượng cũng chỉ đáp lại ba câu: Hỗ trợ chỉ bảo phương pháp tu luyện cho Nhân tộc và Linh tộc cùng với yêu cầu mua đậu hủ.

Lão hòa thượng này không phải là Đàn Tịch Đại Sư đột nhiên đến trước mặt Độc Cô Trác vào ban ngày mà chỉ là một NPC bình thường.

Độ chân thật của NPC trong《Cửu Trọng Thiên》quá mạnh, nó luôn khiến cho Độc Cô Trác có ảo giác rằng mọi người đều là người thật. Mãi đến lúc này, lão hòa thượng trả lời một cách máy móc và cố định mới làm cho Độc Cô Trác nhận thức được, hắn đang ở trong một thế giới hư ảo.

Bên trong chùa Đàn Nghiệp dường như có vật cách âm, âm thanh từ hậu viện và rừng Nghiệp Chướng không thể truyền vào chính điện, dù tiếng gõ cá gỗ của lão hòa thượng có lớn thế nào thì cũng chỉ quanh quẩn trong điện.

Độc Cô Trác ngửa đầu nhìn tượng phật phía trên, bỗng nhiên nói: "Khi còn bé ta không có tên, mẫu thân vẫn luôn gọi ta Tiểu Bảo."

(Truyện chỉ được đăng tại TruyenHD và s1apihd.com lamphingu)

Hắn thậm chí ngay cả tên mình là gì cũng không biết, mãi đến khi được người dẫn đến Kình Thiên Kiếm Phái mới biết phụ thân họ Độc Cô.

Độc Cô Nhạc đặt tên hắn là Độc Cô Trọc, Trọc trong thanh trọc*, cái tên này dường như đã nói lên hết cuộc đời hắn.

(*Thanh: Khí trong lành; Trọc: Khí bẩn, ô uế)

Lúc đó Độc Cô Trác vẫn chưa biết ý nghĩa của cái tên này, chỉ máy móc đi theo Dạ Chu đến chỗ danh sách ghi tên trong môn phái.

Dạ Chu lấy một giọt máu trên đầu ngón tay hắn, dùng linh bút dính máu viết xuống ba chữ 'Độc Cô Trác' trên danh sách.

Độc Cô Trác mười tuổi dù không biết chữ nhưng hắn vẫn nhìn ra được 'Trọc' và 'Trác'* có hình dạng khác nhau, hắn không lễ phép hô lớn với Dạ Chu: "Tên viết sai rồi, ông là đồ xấu!"

(*Trọc và Trác đều đọc là Zhuó)

Hắn còn muốn mắng thêm gì đó, đứa trẻ lớn lên ở thôn quê, không biết được một chữ nhưng lời thô tục lại học được toàn bộ.

Dạ Chu giơ ngón trỏ lên, đặt bên môi Độc Cô Trác, nói khẽ: "Im lặng."

Ngón tay Dạ Chu lạnh lạnh, Độc Cô Trác từ ngữ thô tục đầy bụng lập tức không nói nên lời. Hắn bất lực nhìn Dạ Chu đặt ngọc giản danh sách viết sai tên bày trước linh vị nhiều đời tổ tiên Kình Thiên Kiếm Phái, y đốt một nén nhang đưa cho Độc Cô Trác.

"Trước mặt liệt tổ liệt tông không được nói bậy, nếu ngươi muốn nói lời hay thì có thể mở miệng nói, còn nếu muốn mắng người thì sau này không cần nói chuyện nữa." Dạ Chu lạnh nhạt nói.

Độc Cô Trác không thể chửi người nữa, hắn cầm nhang dập đầu ba cái trước linh vị tổ sư, sau đó im lặng rời đi.

Từ đó về sau, Độc Cô Trác tròn một năm không thể mở miệng.

Mãi đến khi hắn luyện chữ, học được đạo lí mới hiểu rõ 'Trác' và 'Trọc' khác nhau, từ đó mới biết lúc ấy Dạ Chu đã vì hắn mà chọn cái tên như thế nào.

(*Trác là cao ngất, sáng suốt. Trọc là khí bẩn, ô uế)

"Đa tạ sư phụ." Đó là câu đầu tiên hắn nói với Dạ Chu.

Dạ Chu lại lạnh nhạt nói: "Ta không phải sư phụ của ngươi."

* * * "Dạ Chu nói đúng, y không phải sư phụ của ta. Dù y là người dẫn ta nhập đạo thì y vẫn như cũ không phải là sư phụ của ta." Độc Cô Trác nói với lão hòa thượng cái gì cũng không biết.

"Muốn bái sư phải đợi sau cấp 15 đến nơi làm việc của Phật tu nhận bái thϊếp mới có thể gia nhập Phật môn." Lão hòa thượng dựa vào từ mấu chốt trả lời Độc Cô Trác.

Độc Cô Trác biết lão hòa thượng nghe không hiểu mới tiếp tục nói về chuyện năm xưa.

"Hiện tại Diệp Chu là sư phụ ta, việc này cũng rất tốt." Độc Cô Trác cười khẽ nói, "Trong nháy mắt khi trụ trời sụp đổ, y hồn phi phách tán đi tới thế giới này. Đại sư, ông nói xem sao hồn phách của y lại lạc tới nơi đây? Là do thế giới ban đầu của ta khiến hắn thất vọng rồi sao?"

Nghe thấy hai chữ 'trụ trời', động tác của lão hòa thượng dừng lại, ông thả cá gỗ trong tay xuống, sửng sốt một lát, nhìn cảnh vật xung quanh rồi nói với Độc Cô Trác: "A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng lại nằm mơ sao?"

Độc Cô Trác ngây ra một hồi, hắn nhìn lão hòa thượng: "Đàn Tịch Đại Sư?"

"Đúng là bần tăng." Lão hòa thượng đã biến thành Đàn Tịch Đại Sư nói.

Độc Cô Trác thấy mặt mũi rập khuôn của lão hòa thượng dần dần xảy ra thay đổi, trở thành cao tăng Đàn Tịch mà hắn quen thuộc.

Đúng là ông ấy rồi!

Tuy không biết nguyên nhân do đâu nhưng hắn đã 'kéo' tu giả ở thế giới ban đầu vào trong thế giới game thực tế ảo!

"Trong giấc mơ của bần tăng linh khí rất dồi dào." Lão hòa thượng nhéo bờ vai của mình, "Đây có phải là thế giới mà bần tăng mong đợi không?"

"Đại sư cũng biết đây là nơi nào sao?" Độc Cô Trác nói.

"Là chùa Đàn Nghiệp.." Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn tượng phật ở phía trên, "Tượng phật này và bức tượng bần tăng đặt làm làm giống như đúc đấy."

Đàn Tịch nói liên miên không dứt với Độc Cô Trác. Hóa ra từ lần gặp nhau ở sạp chữa bệnh từ thiện, bên chỗ Đàn Tịch Đại Sư đã trôi qua năm tháng.

Đàn Tịch và đệ tử cùng nhau tu sửa chùa Đàn Nghiệp, tìm thợ thủ công trần tục chế tạo tượng phật, đi khắp nơi hóa duyên để tân trang ngôi chùa, còn thuê bách tính trôi giạt khắp nơi khai khẩn đất quanh chùa Đàn Nghiệp. Chùa Đàn Nghiệp là chùa, Đàn Tịch lại là cao tăng, ông chỉ giữ lại một phần đất cho chùa đủ để các tăng nhân trồng rau tự cung tự cấp. Phần đất còn dư đều tặng cho những người dân khai hoang.

Ông lại thuyết phục những Linh tu vì thiên linh khí quá sung túc mà suýt chút nữa căng cứng tự bạo, hi vọng họ có thể giúp mình chữ bệnh tại sạp chữa bệnh từ thiện.

Cách đây vài năm, Hạ Tam Thiên linh khí thiếu thốn, sáu tộc tranh đoạt linh khí, Linh tu sinh ra đã là thiên tài địa bảo được thiên linh khí yêu mến, là thuốc đại bổ trong mắt những chủng tộc khác. Sau khi trụ trời sụp đỏ, Cửu Trọng Thiên hợp nhất thành Cửu Châu Đại, linh khí trở lại, tùy tiện tu luyện liền có vô số linh khí tràn vào thân thể, đám Linh tu cũng không còn đáng giá như trước.

Bất hạnh cho đám Linh tu không cần tu luyện, họ chỉ cần nằm yên một chỗ thì cũng có linh khí tiến vào cơ thể. Quá nhiều linh khí không thể nào chuyển thành chân nguyên trong cơ thể, mỗi Linh tu đều gặp phải tình trạng ăn quá no.

Đàn Tịch tìm được một cây nhân sâm to như một gốc cây, thấy Đàn Tịch đi đến trước mặt, nó chỉ có thể vụng về chuyển động thân thể, nó đã mất đi tốc độ và sự linh hoạt ban đầu của mình.

Ngay sau đó, sạp chữa bênh từ thiện của Đàn Tịch nhanh chóng bắt đầu khai trương. Năm tháng sau, xung quanh chùa Đàn Nghiệp cũng xuất hiện một trấn nhỏ tấp nập, khác xa với vẻ hoang vắng ban đầu.

"Không phải mọi chuyện điều diễn ra tốt đẹp.." Đàn Tịch nói, "Gần đây trấn nhỏ hấp dẫn một số Yêu tộc tham lam. Yêu tộc thích tinh khí của Nhân tộc, cư dân trấn nhỏ này được Linh tu bồi dưỡng trắng trẻo mập mạp, đúng là món yêu thích của Yêu tộc, đã lạc mất vài thanh niên trai tráng rồi, bần tăng đang phát sầu đây này."

"Đã trôi qua lâu vậy sao?" Độc Cô Trác không tin nổi.

Rõ ràng hắn tìm kiếm mười năm, thời gian trong game bàn phím cũng trôi qua mười năm. Hắn vẫn nghĩ rằng thời gian ở hai thế giới là giống nhau, không ngờ hắn vừa ở nơi này được năm tiếng bên kia đã trôi qua năm tháng rồi.

"Lâu lắm sao?" Đàn Tịch Đại Sư nói.

"Ta ở chỗ này mới qua hai canh giờ rưỡi." Độc Cô Trác tự động đổi thành thời gian mà Đàn Tịch Đại Sư quen thuộc.

Đàn Tịch Đại Sư suy nghĩ một lát rồi nói: "Độc Cô tiên sinh, thời gian trong mơ có thể dài cũng có thể ngắn. Có lúc một cái chớp mắt chính là một đời, đôi khi vài canh giờ trôi qua cũng chỉ là một cái chớp mắt."

"Nếu đại sư dùng giấc mộng để giải thích, vậy chẳng phải thời gian sẽ loạn sao, muốn thay đổi thể nào đi thay đổi thành thế đấy." Độc Cô Trác nói.

"Thế gian nào có thứ đứng yên bất biến, bần tăng luân hồi mười kiếp, xem thấu tang thương nhân gian. Có khi nhân gian trăm năm như một ngày, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, trăm năm không đổi; Có khi chỉ mới một năm đã thay đổi triều đại ba, năm lần; Có khi một ngày lại giống như trải qua cả đời, thời gian không phải là vật khó lường như vậy sao." Đàn Tịch nói.

"Cũng đúng." Độc Cô Trác nói.

Hệ thống sử dụng ý thức của người chơi để xác định thân phận người chơi của hắn và Đàn Tịch Đại Sư sử dụng ý thức của mình để đánh giá thời gian trôi qua không có liên quan gì đến nhau. Mặc dù hắn mới chỉ tham gia thế giới trò chơi được năm giờ, nhưng trải nghiệm dường như lâu hơn cả mười năm qua.

"Về chuyện giữa Yêu tộc và Nhân tộc, Độc Cô tiên sinh có phương pháp nào giải quyết không?" Đàn Tịch Đại Sư nói

"Thế gian có sáu tộc hỗn hợp, thiên đạo lại lấy Nhân tộc làm chủ, chủng tộc khác vốn là đối lập với Nhân tộc, việc này khó, trừ khi.."

"Trừ khi cái gì?" Đàn Tịch Đại Sư truy hỏi.

"Trừ khi có ranh giới riêng, có Nhân giới lấy Nhân tộc làm chủ thì cũng nên có Yêu giới lấy Yêu tộc làm chủ, sáu tộc có ranh giới riêng của mình, không xâm phạm lẫn nhau." Độc Cô Trác nói.

Đàn Tịch lắc đầu: "Việc đó rất khó, bần tăng không có pháp lực lớn chừng ấy."

"Đúng vậy.. ta cũng chỉ nói suông mà thôi." Độc Cô Trác nói.

Đàn Tịch lại nhìn Độc Cô Trác: "Bần tăng không có, nhưng Độc Cô tiên sinh thì chưa hẳn. Trong truyền thuyết Sáng Thế Song Kiếm là Khai Thiên Cự Phủ của Bàn Cổ biến thành, có uy lực phân chia trời đất. Nếu muốn phân ranh giới Cửu Châu, đương thời có lẽ chỉ có Độc Cô tiên sinh ngài có thể làm được thôi."

"Sáng Thế Song Kiếm đã.."

Độc Cô Trác còn chưa dứt lời, Đàn Tịch bỗng nhiên biến mất, lão hòa thượng lại cầm cá gỗ lên gõ khẽ, ngoài điện trời đã sáng, một đêm cứ thế trôi qua.

Độc Cô Trác ra khỏi chùa ngắm nhìn mặt trời, không ngờ đã đến giờ Thìn.

Hắn và Đàn Tịch Đại Sư vừa nãy giống như lại lần nữa tiến vào không gian độc lập bên ngoài hai thế giới, lại giống như tiến vào mộng cảnh.

Chỉ mới trò chuyện một hồi, màn đêm đã qua.

Hết chương 15.