Ta Tu Tiên Trong Trò Chơi

Chương 8: Trận Pháp Sư

Editor: Lam Phi Ngư

"Meo~" Mèo đen sống lại, móng vuốt đang cuộn lại giãn ra, lộ ra đệm chân mềm mại.

Hình ảnh thực tế ảo trong《Cửu Trọng Thiên》thiết kế rất đẹp, chỉ hình ảnh nhân vật tử vong cũng đẹp vô cùng. Nhân vật nữ Nhân tộc sẽ xoay một vòng đẹp đẽ mới ngã xuống mặt đất, làn váy tản ra, góc áo nhiễm lên từng vệt máu như hoa hồng máu nở rộ, trên mặt nhân vật không nhiễm bụi trần, lẳng lặng nhắm hai mắt lại, khóe mắt vấn vương một giọt nước mắt, giống như đang mơ một giấc mơ bi thương không thể nào tỉnh lại.

Hình ảnh tử vong của nhân vật nam thì ít đi một phần duy mỹ, lại thêm một phần oanh liệt.

Còn nếu không phải Nhân tộc, ví như con mèo trước mặt này, sau khi tử vong tứ chi co quắp, thân hình cuộn lại, còn có một luồng ánh sáng mặt trời hiệu ứng đặc biệt không biết từ đâu (ban đêm sẽ là ánh trăng hoặc ánh sao) chiếu lên thân thể nho nhỏ của cậu ta, khi nhìn mèo đen sẽ cảm thấy có chút an tường, lại có chút bi thương.

"Rớt hai cấp..." Mèo đen kiểm tra cấp bậc của mình, hai mắt tỏa sáng, "Hấp thu một NPC Nhân tộc tăng được bốn cấp, đánh chết một lần rớt mới có hai cấp, vụ mua bán này lời rồi! Với lại tôi có thể tìm nơi nào đó cách xa chùa Đàn Nghiệp, vậy thì nhanh thôi tôi sẽ có thể trở thành người chơi đứng đầu bảng xếp hạng rồi, ha ha ha ha ha ha!"

Cậu ta nhún nhảy cười điên cuồng, đạp lên bả vai Khinh Nguyệt Ngạo Thiên chạy về hướng cách xa chùa Đàn Nghiệp, ngay lúc lướt qua Độc Cô Trác lại một lần nữa bị người này xách lấy phần da sau gáy.

Độc Cô Trác mở miệng chỉ điểm cho mèo đen là để nghiệm chứng mối quan hệ giữa thế giới ban đầu và thế giới trò chơi, hắn cũng không định bồi dưỡng một con Yêu tộc đi khắp nơi để hút tinh khí của Nhân tộc.

"Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!" Mèo đen giương nanh múa vuốt tấn công Độc Cô Trác, tiếc rằng móng vuốt quá ngắn, vị trí Độc Cô Trác xách lại quá mức xảo diệu, vừa khéo là góc chết của mèo đen, cậu ta căn bản không thể nào đυ.ng được Độc Cô Trác.

"Con đường càng dễ dàng thì đại giới* càng lớn." Độc Cô Trác thản nhiên nói.

(Đại giới: trả giá)

Hút tinh khí của những sinh linh khác để tu luyện quả thật so với tu hành Bái Nguyệt* thì dễ dàng hơn, nhưng lúc gặp được lôi kiếp thì sẽ vô cùng có khả năng vạn kiếp bất phục. Huống chi, nếu mèo đen tùy ý làm bậy ở nhân gian, đến lúc gặp phải đám người môn phái chính đạo thì không phải sẽ chết à? Thậm chí không cần chờ đến lôi kiếp, mèo đen sẽ bị môn phái chính đạo vây quét đến chết rồi.

(*Bái nguyệt: lạy trăng, phương thức tu luyện của Yêu tộc)

Độc Cô Trác không giải thích những chuyện này với mèo đen, dù sao hắn cũng chưa xác định được qui tắc của trò chơi có giống thế giới ban đầu hay không. Hắn chỉ không hi vọng những NPC kia vì lời đề nghị của mình mà bị hại, việc này sẽ gia tăng tội nghiệt của hắn, chẳng biết lúc nào sẽ gặp phải quả báo.

"Đại giới gì chứ, tôi chỉ cần rời xa chùa Đàn Nghiệp là được, thả tôi ra, còn xách tôi nữa là tôi không khách sáo đâu!"

Mèo đen thấy công kích vật lí không có hiệu quả liền bắt đầu nghiên cứu phương thức công kích khác.

Sau khi sử dụng kĩ năng mị hoặc một lần rồi, đằng sau kĩ năng liền xuất hiện một đoạn giới thiệu kĩ năng, sau khi mèo đen ấn mở phát hiện tác dụng của kĩ năng thiên phú mị hoặc vậy mà chẳng phân biệt NPC, người chơi hay Boss, chỉ chú ý việc chênh lệch cấp bậc.

Chỉ cần đối phương là Nhân tộc, trong khoảng chênh lệch mười cấp thì có thể không phân biệt mà mị hoặc đối thủ, trừ khi đối phương là Phật tu ý chí kiên định hoặc là sử dụng Thanh Tâm Chú để chống cự.

Cấp bậc cao nhất hiện tại cũng chỉ mới cấp 16, cái người trước mặt đang bắt lấy mình này xác suất vượt qua mình mười cấp không lớn, mèo đen nhanh chóng quyết định, thi triển "mị hoặc", đuôi mèo đen vểnh lên, "meo" một tiếng với Độc Cô Trác, đôi mắt to vừa đáng thương vừa đáng yêu, cái đuôi dài quét qua cổ tay Độc Cô Trác.

"Mị hoặc" là kĩ năng quần công, người chơi trong phạm vi 1 mét đều sẽ bị ảnh hưởng, khoảng cách càng gần thì ảnh hưởng càng lớn, theo cấp bậc tăng lên thì phạm vi kĩ năng cũng sẽ mở rộng tương ứng.

Mèo đen khẽ "meo" một tiếng, Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên đang vây xem bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, Khinh Nguyệt vốn đã thích mèo nên bị ảnh hưởng rất mạnh, cô lập tức bắt lấy cánh tay Độc Cô Trác nói: "Sao anh lại tổn thương mèo con, mèo con dễ thương đến vậy mà!"

Long @ Ngạo Thiên cũng như mất hồn mở quạt giấy ra, bày ra tư thế tấn công với Độc Cô Trác: "Thả con mèo kia xuống!"

Mèo đen thấy hiệu quả rất tốt, lập tức đổ dầu vào lửa lại kêu thêm một tiếng: "Meo~"

Hóa ra còn có thể dùng cách này để người chơi khác bảo vệ mình, mình chọn Yêu tộc đúng là chính xác mà!

Thấy bộ dạng này của mèo đen, Độc Cô Trác cười lạnh một tiếng.

Kiếm tu muốn nhân kiếm hợp nhất thì tâm chí phải kiên định sắc bén như lưỡi dao, bằng không thì không thể nào thu phục được tiên kiếm.

Chứ đừng nói tới việc tâm cảnh của hắn còn vượt xa con yêu tộc nhỏ bé vẫn chưa hóa hình này, cho dù có là Yêu tiên đến mê hoặc hắn, những Yêu tộc ỏng à ỏng ẹo kia trong mắt Độc Cô Trác còn không xứng xách giày cho Dạ Chu.

Cánh tay dài của Độc Cô Trác duỗi ra, tước đi quạt giấy của Long @ Ngạo Thiên, Long @ Ngạo Thiên đang trong trạng thái bị khống chế, toàn bộ tốc độ và sức mạnh đều bị giảm phân nửa, vũ khí dễ dàng bị đoạt đi.

Quạt giấy "pặc pặc" hai cái đập vào trán Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên, tinh thần hai người chấn động, Khinh Nguyệt xoa cái trán đỏ bừng nói: "Ồ? Vừa rồi hình như tôi bị mất quyền khống chế tài khoản!"

"Cậu cứ muốn thăng cấp thế này đúng không?" Độc Cô Trác nói với mèo đen, "Để tôi giúp cậu."

"Meo? Sao anh lại không bị khống chế?" Mèo đen hô lớn, "Anh thật là Nhân tộc à? Anh muốn làm gì!"

Độc Cô Trác mang mèo đen đi vào chùa Đàn Nghiệp, xách cậu ta vào trong truyền tống trận tiến vào rừng Nghiệp Chướng, ném mèo vào trong đám yêu thú: "Nơi này thích hợp cho người chơi từ cấp 10 trở xuống đấy, cậu cứ từ từ mà chơi."

"Đây là chỗ nào? Sao mấy quái nhỏ này lớn lên đáng sợ vậy?"

Mèo đen thấy một con yêu thú đang nhào tới, giơ móng vuốt phản kháng, một vuốt chụp trúng trán của yêu thú, chỉ thấy trên đầu yêu thú xuất hiện một thanh máu thật dài, hiện -1.

Yêu tộc chủng loài khác nhau thì lực công kích mới bắt đầu cũng khác nhau. Nếu như ngẫu nhiên thành mấy loài như hùng yêu* hay hổ yêu, thì sẽ không có kĩ năng thiên phú mị hoặc nhưng lực công kích cực cao. Mà con mèo này trước mặt bầy yêu thú chẳng đáng nhắc tới.

(*hùng yêu: là loài gấu nhé mn)

Dưới sự vây đánh của yêu thú, mèo đen bắt đầu mất máu.

Hiện tại tất cả mọi người đều là người chơi cấp thấp, vẫn chưa ra khỏi tân thủ thôn, cũng chưa mở khóa được bản đồ khác, dù sống lại cũng chỉ có thể lựa chọn sống dậy ngay chỗ cũ, sau khi logout rồi vào lại cũng vẫn ở yên chỗ đó.

Độc Cô Trác đá ngã mấy cây trúc, bày xuống Mê Tung Trận, người không quen thuộc rất khó để thoát khỏi trận pháp, trong trận pháp sẽ xuất hiện hiện tượng "quỷ đánh tường", cứ đi qua đi lại chỗ ban đầu.

"Nơi này có rất nhiều yêu thú, đủ để cậu lên tới cấp 10 rồi." Độc Cô Trác dùng tay ra hiệu "mời" với mèo đen, sau đó đi khỏi rừng Nghiệp Chướng.

Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên: "..."

Bọn họ nghe thấy tiếng "Meoooooooo" thảm thiết của mèo đen, nhìn cậu ta dưới sự vây đánh của đám yêu thú biến thành trạng thái tàn máu*.

(*tàn máu: là còn chút xíu máu sắp chết)

"Có phải hơi tàn nhẫn không?" Ra khỏi rừng Nghiệp Chướng, Khinh Nguyệt đồng cảm nói, "Dù logout thì cũng online ngay chỗ cũ, hồi sinh cũng không có điểm phục sinh nào khác, mị hoặc lại không có hiệu lực với quái nhỏ, đến khi nào cậu ta mới có thể ra khỏi khu rừng này chứ?"

"Đến tối là ra được rồi." Độc Cô Trác ngẩng đầu nhìn trời, dùng vị trí của mặt trời để xác định thời gian, "Bây giờ là giờ dậu canh ba, đợi đến giờ hợi trăng treo ngọn cây, Yêu tộc hấp thu linh khí thì công lực sẽ tăng mạnh."

Khinh Nguyệt: "...giờ hợi là mấy giờ?"

Giờ dậu canh ba thì bọn họ biết, dưới góc bên phải trong bảng điều khiển trò chơi của ngọc giản có hiện thời gian, thời gian trong hiện thực hiện tại là 18:30, thời gian trong game là giờ dậu canh ba.

"Tí sửu dần mão..." Trái lại, Ngạo Thiên có chút hiểu biết nền tảng về thiên can chi*, cậu đếm đầu ngón tay tính giờ, "Đại khái là chín giờ tối, hai tiếng rưỡi nữa."

(*thiên can chi: mười hai con giáp)

"Hi vọng cậu ta không giận đến mức không online cả đêm, nếu không thì thật sự không ra được rồi." Khinh Nguyệt đồng cảm nói.

Khinh Nguyệt tuy đồng cảm nhưng không có ý định đi cứu mèo đen, dù sao cũng là mèo đen mị hoặc bọn họ trước. Nếu không phải Độc Cô Trác không bị khống chế thì hiện tại ba người bọn họ có lẽ đã đánh nhau rồi, trừng phạt thế này cũng không nhằm nhò gì. Suy cho cùng mèo đen vẫn chiếm lời, Độc Cô Trác còn nói cho cậu ta biết chỗ luyện cấp tốt, chết mấy lần cũng có sao đâu.

"Sao anh lại dùng phương pháp tính thời gian theo mười hai canh giờ vậy? Tôi tính rất lâu mới được đó!" Long @ Ngạo Thiên nói.

Lúc đầu Độc Cô Trác còn lo bọn họ sẽ nghi ngờ thân phận của mình, nhưng sau khi quan sát những hành động kì quái của mấy người chơi thì hắn bình tĩnh lại, Độc Cô Trác vô cùng tùy ý nói: "Như vậy không phù hợp với trò chơi à?"

"Ngược lại là cực kì phù hợp với hoàn cảnh này, anh cũng rất có phong cách đó." Ngạo Thiên rất tự nhiên tiếp thu lời giải thích của Độc Cô Trác.

Độc Cô Trác nói: "Thật ra cậu cũng biết tính thời gian đấy chứ, vậy tôi đố cậu thử nhé, chín giờ sáng là canh giờ nào?"

Long @ Ngạo Thiên bấm ngón tay tính toán: "Cuối giờ thìn, đầu giờ tỵ."

"Mười hai giờ trưa."

"Giờ ngọ canh hai."

"Ba giờ chiều."

"Cuối giờ mùi, đầu giờ thân."

"Sáu giờ tối."

"Giờ dậu canh hai!"

"Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa..." Ngạo Thiên giơ hai tay xin tha, "Tính nữa tôi chết mất."

Độc Cô Trác đã nắm được thời gian online cụ thể của Diệp Chu, căn cứ vào câu trả lời của Long @ Ngạo Thiên, hắn đã đối chiếu được bảy tám phần thời khóa biểu thời gian hiện đại liền không tra tấn Long @ Ngạo Thiên nữa.

"Tôi cảm thấy anh biết rất nhiều thứ, rõ ràng chúng ta đều là người chơi cấp thấp như nhau, sao anh biết được nhiều vậy?" Khinh Nguyệt hiếu kỳ nói.

Độc Cô Trác nhớ lại dáng vẻ Diệp Chu dựa vào game bàn phím để phỏng đoán quy tắc của game thực tế ảo, bèn nói: "Tôi cũng là dựa vào game bàn phím để đoán thôi."

Độc Cô Trác muốn đến trấn nhỏ vùng lân cận chùa Đàn Nghiệp để quan sát, nghe ngóng càng nhiều sự việc hơn về trò chơi này, hắn vừa đi được vài bước thì nhận được nhắc nhở của hệ thống ---

【Ting! Ngài vì dân trừ hại, giá trị chính nghĩa +1 】

【Ting! Ngài tự nghĩ ra trận pháp, hệ thống khen thưởng một khối ngọc giản trống, đã được bỏ vào pháp bảo trữ vật. Mời ngài đặt tên cho trận pháp và dựa theo nhắc nhở để chế tạo thành ngọc giản chuyển giao công ty game chờ xét duyệt, sau khi xét duyệt thành công có thể dùng hình thức giao dịch trận pháp để truyền thụ cho người chơi khác. 】

Độc Cô Trác dừng bước, bắt đầu phân tích hai tin báo nhắc nhở của hệ thống.

Lúc chém yêu thú trước đó, hệ thống nhắc nhở là "trảm yêu trừ ma", các loại vật phẩm khen thưởng nhận được đều là linh thạch, kinh nghiệm, dược thảo và bộ kiếm quyết không sử dụng được. Nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện nhắc nhở "vì dân trừ hại" và giá trị chính nghĩa, không giống với lúc trước.

Hơn nữa hiện tại hắn không làm chuyện gì cả, chỉ đi đường bình thường, sao có thể nhận được khen thưởng?

Trừ khi...

Độc Cô Trác nhìn về phía rừng Nghiệp Chướng, con mèo kia hẳn là bị yêu thú cắn chết một lần rồi.

"Sao dừng lại vậy? Đúng rồi, anh muốn đi đâu đó? Long @ Ngạo Thiên hỏi.

"Giá trị chính nghĩa là cái gì?" Độc Cô Trác không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Tôi không biết, game bàn phím trước đây không có cách nói giá trị chính nghĩa này." Long @ Ngạo Thiên trả lời.

Mèo yêu hấp thu tinh khí của NPC Nhân tộc, xem như là gây hại cho "dân" trong trò chơi. Độc Cô Trác ném cậu ta vào rừng Nghiệp Chướng chờ chết, coi như là vì dân trừ hại, do đó đạt được 1 điểm giá trị chính nghĩa.

Về phần giá trị chính nghĩa có tác dụng gì, hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Độc Cô Trác tạm nén lại lòng nghi ngờ, lấy từ trong pháp bảo trữ vật ra một khối ngọc giản trống, hắn không xem nhắc nhở của hệ thống mà chỉ dùng phương thức mình hiểu rõ, dùng thần niệm khắc phương pháp bày Mê Tung Trận vào trong ngọc giản.

Một tia sáng lóe lên, trong hư không bay ra nút "chuyển giao", Độc Cô Trác ấn vào "chuyển giao", chờ công ty game xét duyệt.

Độc Cô Trác mang theo hai người bám đuôi Khinh Nguyệt Ngạo Thiên ra khỏi phạm vi của chùa Đàn Nghiệp, đi vào trong một trấn nhỏ nhộn nhịp, bọn họ đi thẳng tới biên giới của trấn nhỏ, thấy được một quán trà rất quen thuộc, không khác gì mấy so với quán trà đắt đỏ dưới chân dãy núi Thương Lan.

Độc Cô Trác đang đi về hướng quán trà, trên bầu trời vang lên một âm thanh ---

"Thông báo: Độc Cô Trác tự nghĩ ra《 Mê Tung Trận 》, hệ thống đã thông qua xét duyệt, đạt được danh hiệu "Trận Pháp Sư"."

Hết chương 8.