Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu ngất đi không lâu sau liền tỉnh lại, canh giữ bên giường anh vẫn là Lý Tinh Trạch. Thấy anh tỉnh, Lý Tinh Trạch vội gọi: “Bác sĩ Quý!”
Tạ Chu Nghiêu nhắm mắt, đầu óc vẫn còn chưa phản ứng lại được, đã thấy bác sĩ Quý vội vàng đi tới, nói với anh: “Tạ tiên sinh, cậu có thấy khó chịu hoặc đau ở đâu không?”
Tạ Chu Nghiêu chậm chạp lắc đầu, một lát sau mới chợt nhớ ra gì đó, tầm mắt cuối cùng cùng có tiêu điểm: “Tôi bị thương thế nào?”
Bác sĩ Quý mỉm cười trấn an anh: “Đừng lo, tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Tạ Chu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, muốn hỏi một vấn đề khác, dư quang khóe mắt liếc về phía Lý Tinh Trạch đang lo lắng mà nhìn mình, lại dừng lại. Nói với Lý Tinh Trạch: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Lý Tinh Trạch nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi.
“Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi bác sĩ Quý.” Giờ trong lòng anh rất sốt ruột, không kiên nhẫn để từ từ giải thích với Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch chỉ đành đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Tạ Chu Nghiêu mới hỏi: “Bác sĩ Quý, mong bác hãy nói thật cho tôi biết, thật sự là không sao sao?”
Ánh mắt của bác sĩ Quý vô cùng bình thản: “Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, dù sao vị trí va chạm cũng là bộ phận đặc thù. Nhưng thật sự không có vấn đề gì lớn cả, tôi đã kiểm tra rồi, không có triệu chứng ra máu. Chỉ cần mấy ngày nay uống thuốc điều dưỡng tốt là không có chuyện gì cả.”
“Ý tôi không phải vậy.”
Tạ Chu Nghiêu nắm chặt chăn trên người. Nỗi băn khoăn ấy là tâm tư của riêng anh, tuyệt đối không muốn để Lý Tinh Trạch biết. Nhưng trước mắt đang ở trên tàu, ngoài vị bác sĩ trước mắt này ra thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bác sĩ Quý điềm đạm nói: “Tạ tiên sinh, nếu cậu tin tưởng tôi có thể nói ra là cậu đang băn khoăn điều. Tôi là bác sĩ, sẽ tôn trọng tất cả chuyện riêng tư của bệnh nhân.
Bác sĩ người ta cũng đã nói nhưu vậy, Tạ Chu Nghiêu cũng không tiện lần lựa nữa, chỉ đành nói ra: “Vào kỳ phát tình… có thể đã có một đứa nhỏ.”
Bác sĩ Quý ngạc nhiên mà nhìn anh: “Lý tiên sinh có tìm tôi lấy thuốc tránh thai khẩn cấp, cậu đã uống chưa?”
Tạ Chu Nghiêu lắc đầu. Anh không biết Lý Tinh Trạch có thứ đó, sau khi tỉnh lại cũng chỉ uống một viên thuốc ức chế.
Bác sĩ Quý đã hiểu, nói: “Vậy cậu muốn có đứa bé này?”
Anh gật đầu.
“Được rồi, vậy tôi giúp cậu kiểm tra một lần xem.” Bác sĩ Quý nói một cách quyết đoán, đeo khẩu trang và gang tay y tế lên, ấn nhẹ lên bụng của anh, bảo anh phối hợp hít thở sâu, nếu thấy đau phải nói ra ngay.
Tạ Chu Nghiêu cố gắng thả lỏng eo, trong lòng cần có chút căng thẳng. Ban đầu không thấy đau, nhưng lúc bác sĩ Quý ấn vào nơi anh bị va chạm, sắc mặt anh liền thay đổi, vội vàng nắm bắt lấy tay bác sĩ Quý.
Bác sĩ Quý thả nhẹ lực: “Đau kiểu gì? Đau nhức hay là đau như kim châm?”
Anh cắn răng cảm nhận một chút rồi nói: “Đau nhức.”
Bác sĩ Quý thu tay lại, an ủi anh, nói: “Những triệu chứng đau khác nhau có thể phản ánh mức độ của thương thế. Mặc dù trên tàu không có dụng cụ để có thể kiểm tra một cách tỉ mỉ, nhưng cậu không có vấn đề gì lớn cả. Có điều một tuần tới tốt nhất cậu nên nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, chớ đi lại. Còn nữa, ghi nhớ kỹ sự thay đổi trong tâm tạng, phải uống thuốc đúng giờ.”
Bác sĩ Quý vừa tháo găng tay vừa căn dặn: “Tôi sẽ kê thuốc thúc thai và thuốc ổn định cho cậu, lúc ăn uống cậu cũng phải chú ý cân bằng dinh dưỡng.”
Lời nói này khiến trái tim thấp thỏm mãi của Tạ Chu Nghiêu thả lỏng, tay anh đặt trên bụng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy đứa bé này có bao nhiêu phần trăm là có thể có?”
Bác sĩ Quý nói: “Theo nhưng gì cậu giải thích trước đó thì cơ bản là 90%. Nhưng cậu lại bị thương vào đúng lúc này, vậy nên cụ thể thì phải xem tình trạng sau này.”
Ông lấy ra hai lọ thuốc trong hò. thuốc đặt lên tủ đầu giường: “Bình thường lúc tắm rửa nhất định phải cẩn thận, còn phải chú ý xem có tình trạng xuất huyết hay không, chỉ có một giọt máu thôi cũng phải liên lạc ngay cho tôi.”
Tạ Chu Nghiêu gật đầu, bác sĩ Quý nói tiếp: “Thuốc thúc thai và thuốc ổn định tôi phải về kho thuốc lấy. Giờ muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, sáng dậy rồi uống.”
“Vâng, cảm ơn bác.” Tạ Chu Nghiêu cảm kích nhìn ông, lúc ông thu dọn xong chuẩn bị đi lại nói: “Bác sĩ Quý, chuyện này mong bác có thể hoàn toàn giữ bí mật, tôi không muốn để bất kỳ ai biết.”
Bác sĩ Quý dừng lại một chút: “Tất cả mọi người mà cậu nói cũng bao gồm cả Lý tiên sinh?”
====
Lý Tinh Trạch đi đi lại lại bên ngoài, khó lắm mới chờ được bác sĩ Quý đi ra, kết quả người ta chỉ trả lời một cách mơ hồ. Chỉ nói Tạ Chu Nghiêu không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thật tốt rồi đi luôn.
Hắn chỉ đành đẩy cửa đi vào. Tạ Chu Nghiêu nằm trên giường, sau khi hắn đi vào cũng không mở mắt, rõ ràng là không muốn để ý đến hắn.
Nghĩ tới dáng vẻ đau đến ngất đi của Tạ Chu Nghiêu, hắn vừa đau lòng vừa ân hận, đi tới mép giường nói: “Chu Nghiêu, em xin lỗi.”
Tạ Chu Nghiêu khẽ nhíu mày, đêm nay không biết đã nghe ba chữ này bao nhiêu lần rồi, anh thật sự không còn tinh lực để cãi nhau với Lý Tinh Trạch nữa.
Nhưng bây giờ hai người họ đều đã bình tĩnh cả rồi, mặc dù bác sĩ Quý dặn anh phải giữ tâm trạng ổn định, nhưng có một chuyện khác lại đang ở ngay trước mặt. Nếu bây giờ không nói rõ, cũng không biết được sau khi trời sáng Lý Tinh Trạch sẽ gây ra phiền toái lớn thế nào cho anh.
Anh mở đôi mắt đau xót ra nhìn Lý Tinh Trạch, nói: “Cậu biết bao nhiêu rồi?”
Anh đột nhiên quay lại chủ đề đó, áy náy trong lòng Lý Tinh Trạch liền tựa như một dòng nước lũ xông, đâu đâu cũng có, đến cổ họng cũng nghẹn lại vừa đau chát: “Chuyện mấy năm anh ở Singapore… em đều biết cả rồi.”
“Vậy cậu có biết tôi tới đó như thế nào không?” Tạ Chu Nghiêu bình tĩnh hỏi.
Cuối cùng cũng thể nói ra quãng đời tuyệt vọng nhất trước mặt Lý Tinh Trạch, anh lại không sụp đổ và đau khổ như dự đoán, ngược lại lại lạnh lùng như đang nói về chuyện của người khác vậy.
Lý Tinh Trạch cúi đầu, móng tay ở hai tay cào vào lòng bàn tay, hồi lâu sau mới buông ra. Nhìn đấu móng tay in đỏ trong lòng bàn tay, nói: “Chưa tra ra được, nhưng em biết chắc chắn là ba em ép anh đi.”
Quá khứ vẫn cứ chầm chậm không chịu nổi lên tựa như một con dao sắc chắn giữa hai người họ. Chỉ cần hắn đi về phía Tạ Chu Nghiêu, sẽ bị sự thật này đâm xuyên, máu chảy đầu rơi, không thể tiếp tục chống đỡ nổi nữa.
Nếu như đổi thành người khác, hắn chắc chắn sẽ vì sợ đau mà dừng lại.
Nhưng người này không phải ai khác, là người yêu mà hắn đã dành toàn bộ sức mình để yêu, là người mà hắn phải tốn mất sáu năm liền mới chờ được người quay về.
Ở một nơi mà hắn không biết, Tạ Chu Nghiêu thay hắn chịu toàn bộ những gì tệ hại nhất, con của hai người cũng chết đi bằng phương thức thê thảm nhất. Khi Giang Tự Lam nói cho hắn biết, hắn gần như không kiềm chế được kích động muốn gϊếŧ chết Ôn Thành Khôn.
Nhưng chút lý trí còn sót lại lại nhắc nhớ hắn, hắn từ lâu đã không còn cơ hội nữa rồi, Ôn Thành Khôn đã chết rồi.
Vậy hắn có thể trách ai đây?
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt nghiêm khắc không chút lưu tình, đó là người từ nhỏ tới lớn chưa từng trao cho hắn tình thương yêu của một người cha cũng như một gia đình ấm áp.
Đúng vậy, sao trước kia hắn lại không nghĩ ra chứ? Lý Hằng Sinh đối xử với con ruột như hắn còn máu lạnh như vậy, nói chi là đối xử với một người ngoài như Tạ Chu Nghiêu.
Vừa nghĩ tới việc là do Lý Hằng Sinh dẫn tới tất cả mọi chuyện, hắn hận lúc này không thể đến trươc mặt Lý Hằng Sinh, nắm cổ áo người kia mà chất vấn, tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Tại sao lại dùng cách thức độc ác như vậy để tổn thương Tạ Chu Nghiêu vô tội?!
Lý Tinh Trạch vò tóc, dùng hết sức mình để kiềm chết kích động muốn hủy hoại tất cả, trái tim cũng dùng phương thức đau đớn nhất nhắc nhở hắn phải bĩnh tĩnh lại. Nhưng càng nghĩ hắn lại càng khó chịu, dần dần đến cả hô hấp cũng cảm nhận được sự được sự đau đớn giằng xé.
Hắn không ngồi yên được.
Tạ Chu Nghiêu không biết chuyện hắn bị bệnh tim, nếu cứ tiếp tục ở đây, hắn sẽ dọa Tạ Chu Nghiêu mất, hắn phải về phòng uống thuốc.
Hắn chống mép giường đứng dậy, không nói một lời liền xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là lúc hắn đi người đã bắt đầu siêu vẹo, Tạ Chu Nghiêu nhìn thấy có điều không ổn, gọi hắn hai tiếng, nhưng càng gọi hắn càng đi. Nhưng lúc mở cửa hắn dừng lại mất một lúc, đứng chống vách tường mấy giây mới sải bước rời đi.
Tạ Chu Nghiêu thật sự không biết hắn bị bệnh tim, dù sao năm ấy khi hai người ở bên nhau Lý Tinh Trạch rất khỏe mạnh. Vậy nên sau khi cửa đóng lại, Tạ Chu Nghiêu không đuổi theo ngay.
Một là vì bác sĩ Quý dặn dò anh phải nằm yên trên giường ít đi lại, hai là vì bầu không khí vừa rồi giữa hai người rõ ràng là không vui vẻ gì, Lý Tinh Trạch rời đi, hắn muốn một mình yên tĩnh một lúc.
Tạ Chu Nghiêu nằm trên giường, đối mặt với căn phòng yên tĩnh, lại không có cách nào bình tĩnh lại được.
Vừa rồi tâm trạng Lý Tinh Trạch cực kì không ổn định, anh ở bên cạnh cứ nhìn mãi.
Nghĩ tới chuyện Lý Tinh Trạch yêu mình nhiều thế nào, anh có thể hiểu những đau đớn xảy ra trên người anh đối với Lý Tinh Trạch mà nói hối hận và bất lực đến nhường nào.
Anh ngây người nhìn trần nhà mười mấy phút, cuối cùng vẫn vén chăn lên xuống giường.
Anh lấy áo khoác trong tủ quần áo ra khoác thêm vào, quyết định đi tới phòng Lý Tinh Trạch xem thế nào.
Anh chỉ là có chút không yên tâm, nhưng không ngờ lúc anh đi đến, cửa phòng lại mở toang hoang. Trong phòng vô cùng lộn xộn, khắp nơi đều là đồ bị đập vỡ. Mà người khiến anh không yên tâm lại đang nằm trên giường, bên cạnh là một lọ thuốc vẫn mở, mười mấy viên thuốc trắng ngổn ngang rơi ra ga giường.
Tạ Chu Nghiêu cầm lọ thuốc lên xem, đó là thuốc chữa rối loạn nhịp xoang. Tạ Chu Nghiêu bỗng hoảng sợ, vội kéo người đang vùi mặt không nhúc nhích ra.
Nhưng khó lắm anh mới lật được Lý Tinh Trạch ra, Lý Tinh Trạch lại không tái phát bệnh như anh lo lắng hoặc có triệu chứng ngất, chỉ mặt đầy nước mắt mà nhìn anh.
Tim Tạ Chu Nghiêu cũng bị dọa cho ngừng đập, tức giận muốn đứng dậy bỏ đi, lại bị Lý Tinh Trạch kéo lại, ngã về giường.
Lần này lo cho đứa bé nên anh không giãy giụa. Mặc cho Lý Tinh Trạch ôm chặt, nói ở bên tai: “Chu Nghiêu, anh nói cho em biết đi mà, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới quay về bên em?”
Đây là câu hỏi không có cậu tả lời, dù cho Lý Tinh Trạch có hỏi anh bao nhiêu lần đi chăng nữa anh đều không thể trả lời hắn. Lý Tinh Trạch cọ mặt vào vòng chống cắn trên cổ anh, nức nở nói: “Tối qua lúc chúng ta làm em thật sự muốn đánh dấu anh, có như vậy thì anh sẽ mãi mãi không rời khỏi em. Nhưng em ép bản thân không được làm như vậy, em không thể khiến anh hận em hơn.”
“Chu Nghiêu, anh cho em chút thời gian, em sẽ cho anh một cậu trả lời mà.”
Nhìn ngọn đèn rực rỡ trên đỉnh đầu, Tạ Chu Nghiêu như là đang tự trừng phạt mình, mãi đến khi mắt đau nhức chảy nước mắt mới nhắm lại.
Anh không so đo xem những lời đó có tác dụng hay không nữa, chỉ đưa tay lên ngực trái của Lý Tinh Trạch, đến khi lòng bàn tay chuyền tới tiếng tim đập yếu ớt có quy luật, mới mở mắt ra nhìn người kia.
“Em mắc bệnh tim từ bao giờ?”