Editor: tiểu mao
Tới chiều, quả nhiên Mạnh Hân Vũ hỏi giúp Vu Hà.
“Tớ thấy chắc là cậu ấy làm được.” Chính
cô
nàng cũng
không
nhịn được mà phỉ nhổ bản thân.
Mạnh Hân Vũ
không
từ chối Vu Hà,
một
là Vu Hà lúc ấy vô cùng sốt ruột,
không
nỡ hắt nước lạnh vào mặt,
một
điểm khác là bởi vì mặc dù Vu Hà đúng là đôi lúc có phần quá ‘tích cực’, theo Mạnh Hân Vũ đánh giá là tiêu hoang, nhưng
cô
ta vẫn được Mạnh Hân Vũ coi trọng ở chỗ là tiền
cô
ta tiêu đều là tiền do tự mình kiếm được.
Vu Hà thích trang điểm, cuồng mua sắm.
cô
ta thông thạo việc trang điểm, biết cách trang điểm sao cho đẹp. Kiếp trước từng cười nhạo Mạnh Hân Vũ
không
biết ăn mặc, cũng từng cười nhạo Kỷ An Ninh.
Sau khi cười xong, cũng hào phóng đem thỏi son YSL chia sẻ với Kỷ An Ninh,
không
thèm để ý đến kháng nghị của
cô, trang điểm cho
cô. Còn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt
không
thành thép
nói: “Cậu nhìn cậu xem, đẹp lắm luôn, sao lại
không
biết trang điểm chứ! Nếu mà tớ có thể dậy
thì
thành thế này, chà chà!”
Đối với người
không
có bạn bè như Kỷ An Ninh mà
nói, mặc dù lúc đó Vu Hà rất nhiệt tình
thì
cô
cũng chỉ đáp lại
nhẹ
nhàng. Nhưng trong lòng
cô, trong những người thân cận
cô
gặp năm nhất lúc đó
thì
Vu Hà được xếp cao hơn
một
bậc.
“Tớ
không
biết.” Kỷ An Ninh
nói, “Cái đó là do trang web đăng giúp thôi. Shop hoặc studio nếu nhìn trúng
thì
sẽ
liên lạc với cậu.”
Mạnh Hân Vũ
nói: “Vậy à. Vậy
thì
để tớ bảo cậu ấy tự tìm.”
Kỷ An Ninh
không
đưa ra thêm bất cứ ý kiến gì về Vu Hà.
Kỷ An Ninh nghiêm túc suy nghĩ về ân oán gút mắc liên quan tới kiếp này của
cô
và Vu Hà.
cô
ý thức được, nếu chỉ lấy lực lượng cá nhân của
cô
để trà thù Vu Hà mà
nói
thì
chỉ có thể áp dụng
một
số thủ pháp ti tiện. Ví dụ như trở thành bạn
cô
ta trước,
đi
cùng
cô
ta tới quán bar, bỏ thuốc, để
cô
ta bị người ta ‘đưa
đi’.
Đối với mấy chuyện Vu Hà làm với
cô
ở kiếp trước
thì
đây coi như là ăn miếng trả miếng.
Hoặc là
cô
không
cần phải ra tay,
cô
còn Văn Dụ cơ mà.
cô
có thể bịa ra
một
số chuyện hoặc lý do cho Văn Dụ, để Văn Dụ tin rằng Vu Hà làm tổn thương đến
cô. Lấy tính cách của Văn Dụ,
anh
sẽ
nổi cáu, ra tay
không
lưu tình.
Cách này cũng có thể trả thù Vu Hà, thậm chí thủ đoạn của
anh
còn làm người khác thấy vui vẻ hơn.
Lúc Kỷ An Ninh ngồi học, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
cô
nghĩ tới
một
câu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Lúc ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng
đang
chăm chú nhìn ngươi.
Mặt bàn bị
cô
nhìn chăm chú giống như biến thành
một
cái gương, trong gương có thể thấy
rõ,
một
Kỷ An Ninh xấu xí vặn vẹo.
Cuối cùng
cô
nhắm mắt lại, trong lòng hung hăng mở ra
một
miệng cống, đem nội tâm xấu xí ác độc kia nhốt lại.
Mày sống lại
một
kiếp là để cuộc sống tốt hơn, trở thành
một
người tốt hơn.
không
phải là trở thành kiểu người mà mày vốn căm ghét.
Kỷ An Ninh quyết định tránh xa Vu Hà, kiếp này
không
muốn có bất kì liên quan gì với
cô
ta.
Nhưng đến lúc ra chơi, Mạnh Hân Vũ cầm điện thoại hỏi: “Cái studio cậu ký tên là gì ấy nhỉ?”
“Hảo Dực.” Kỷ An Ninh hỏi, “Sao à?”
Mạnh Hân Vũ gõ điện thoại
nói: “không
có gì, đồng hương tớ hỏi thôi.”
Kỷ An Ninh
nhẹ
nhàng “À”
một
tiếng rồi im.
Mạnh Hân Vũ ngước mắt nhìn
cô
một
cái, bỗng nhiên phát
hiện
Vu Hà
nói
không
sai, Kỷ An Ninh đối với Vu Hà đúng là có chút lạnh lùng.
Nếu như là bình thường, đối với mấy người khác, Kỷ An Ninh
sẽ
đưa ra mấy ý kiến, đề nghị gì đó.
cô
nhìn qua
thì
lạnh lùng nhưng
thật
ra lại rất ôn hòa, tự nguyện chia sẻ cũng vui vẻ giúp đỡ người khác.
Mạnh Hân Vũ thấy hơi kì quái.
Cuối tuần hẹn xong địa điểm chụp ảnh, Mã ca cũng
đang
ở đó.
Quay lại với công việc của Kỷ An Ninh, mặc kệ là studio Hỏa Dực hay là chụp ảnh ngoài trời, Mã ca đều có mặt. Kỷ An Ninh cảm thấy ông chủ này siêu cấp tận tụy, đặc biệt kính nể
hắn.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Mã ca hỏi: “An Ninh, em giới thiệu bạn học cho bọn
anh
à?”
hắn
hỏi đột ngột, suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển nhanh
đã
hiểu chuyện gì
đang
xảy ra.
“không
ạ.”
cô
lặp tức phủ nhận, “Em
không
giới thiệu ai cả.”
Mã ca quay laptop của
hắn
cho
cô
nhìn: “anh
nhận được
một
cái email tự tiến cử,
nói
là do em giới thiệu.”
Quả nhiên giống với Kỷ An Ninh dự đoán, người gửi là Vu Hà.
cô
ta đúng là
một
kẻ biết cách luồn cúi, kiếp trước chỉ gặp thoáng qua
cô
ta có
một
lần,
cô
ta liền gọi
cô
lại, xin
cô
nể tình bạn học,
nói
giúp
một
chút. Thế là
cô
ta được NL nhận vào.
Kiếp này,
cô
ta lên mạng trực tiếp tra được trang chủ của Hỏa Dực, dựa theo phương thức liên lạc phía
trên
mà gửi email vào hòm thư để tự tiến cử mình.
cô
ta ở trong thư
nói
là Kỷ An Ninh giới thiệu.
Mã ca là người hơn ba mươi tuổi,
đã
vào xã hội lâu, cũng
không
phải người ta
nói
gì là tin. Nếu
thật
sự
là do Kỷ An Ninh đề cử
không
chừng
hắn
sẽ
nghĩ chút biện pháp. Nhưng Kỷ An Ninh chưa từng đề cập với
hắn
chuyện này, lấy tình tình trầm ổn của Kỷ An Ninh chắc chắn
không
làm mấy chuyện đường đột thế này.
hắn
vừa nhìn liền biết có gì mờ ám,
cô
ý lôi ra hỏi Kỷ An Ninh.
Quả nhiên Kỷ An Ninh động cũng
không
động
một
cái,
nói: “Bạn học em
nói
bạn ấy có
một
người đồng hương từng hỏi em ký hợp đồng với studio nào. Hình như là họ Vu
thì
phải. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mã ca liền hiểu mọi chuyện. Đều là người
đi
làm,
hắn
cũng
không
quá phản cảm với kiểu quá tích cực làm mấy chuyện
nhỏ
như Vu Hà này,
hắn
nói: “Vậy để
anh
từ chối bé này. Bé này
không
được,
không
đủ tiêu chuẩn.”
Kỷ An Ninh
không
nhịn được nhìn sang lap của Mã ca, thấy ảnh của Vu Hà.
cô
ta mặc dù đáng
yêu, trang điểm cũng tinh xảo nhưng đúng là nhìn bên ngoài
không
đủ điều kiện.
Giống như điểm khiến Mạnh Hân Vũ tán thưởng Vu Hà đó là tự kiếm tự tiêu, điểm này Kỷ An Ninh đồng ý với
cô
nàng, cũng là nguyên nhân quan trọng
cô
nguyện ý để
cô
ta lại gần mình.
Nhưng lúc này Kỷ An Ninh bỗng nghĩ tới, nếu như Vu Hà có dáng vẻ xinh đẹp
thì
sao?
Nếu như
cô
ta lớn lên giống Tôn Nhã Nhàn, liệu
cô
ta nguyện ý cần cù chăm chỉ làm việc
không?
cô
ta cố gắng kiếm tiền là bởi vì so với Kỷ An Ninh
cô
ta tiêu nhiều tiền hơn, gia đình của
cô
ta
không
thể chèo chống được khả năng tiêu xài cá nhân của
cô
ta. Chỉ là kiếp trước ‘tay làm hàm nhai’ quá nổi bật nên che đậy kín ham muốn hưởng thụ vật chất của
cô
ta.
Lúc này Kỷ An Ninh mới hiểu được, Vu Hà
thật
ra là
một
Tôn Nhã Nhàn phiên bản thấp.
Bọn họ đều là những người có ham muốn hưởng thụ vật chất mãnh liệt.
Hôm nay là thứ bảy tuần đầu tiên của tháng mười hai, ngày hôm nay bắt đầu từ rất sớm, bận rộn cả
một
ngày, nhưng thời gian kết thúc lại vừa kịp,
không
ảnh hưởng tới thời gian ăn tối
cô
và Văn Dụ
đã
hẹn trước.
Kỷ An Ninh cảm thấy mình
thật
may mắn.
cô
còn
đang
lo phải để Văn Dụ đợi lâu.
“đi
thôi.” Bước từ phòng thay đồ ra, Kỷ An Ninh
đã
khoác thêm cái áo lông, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Văn Dụ
đã
sắp xếp thời gian và công việc
cô
rất tốt, cho nên tâm trạng cũng rất tốt.
anh
lái xe đưa
cô
tới
một
nhà hàng nhìn
không
tệ.
Kỷ An Ninh dù tiết kiệm, nhưng cũng
không
lấy tiêu chuẩn tiêu xài của bản thân kéo thấp chất lượng sinh hoạt của Văn Dụ. Văn Dụ đưa
cô
tới nhà hàng rất đẹp, làm
một
buổi hẹn hò lãng mạn,
cô
cũng vui sướиɠ tiếp nhận.
Ở trong nhà hàng
cô
vừa cởϊ áσ khoác, hai mắt Văn Dụ liền tỏa sáng.
“Vừa mua quần áo à?”
anh
mỉm cười.
Kỷ An Ninh thấy hơi ngại ngùng.
cô
bình thường vốn đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, bình thường gần như
không
chú trọng cách ăn mặc. Trang phục của
cô
trước chỉ chú trọng vấn đề bền chắc, thấy thoải mái dễ chịu là được.
“Hôm nay chụp nhãn hiệu này.”
cô
nói, “Giờ em mới biết, mấy hàng mẫu có thể được giảm giá.”
Trước kia
cô
không
để ý đến, hôm nay nghe
một
cô
gái
là trợ lý studio
nói
với người của chủ cửa hàng muốn cầm hai bộ quần áo,
cô
mới biết có thể mua lại giá rẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Hôm nay lại là bữa tối
đã
hẹn với
cô
từ vài hôm trước.
thật
ra hôm nay lúc bước ra khỏi cửa
cô
đã
chú ý chọn qua chọn lại quần áo của bản thân, cảm thấy như vậy là ổn rồi.
Nhưng mà trang phục
trên
thị trường lấy giá sỉ, cho dù vô cùng rẻ
thì
cũng
không
thể nào so với đồ hôm nay chụp được.
Kỷ An Ninh do dự
một
chút, quyết định khắc phục chứng bệnh Stockholm nghèo khó này của mình, đương nhiên cũng vì
cô
bây giờ kiếm được nhiều tiền hơn so với trước kia, tóm lại,
cô
cũng chọn lấy
một
bộ, sau khi công việc kết thúc, lúc
đang
thay áo
thì
đổi lại.
cô
vẫn luôn trung thành với phong cách học sinh đơn giản, giản dị, mặc dù mặc cái gì cũng đẹp, nhưng bất chợt tân trang, bình thường vẻ vũ mị xinh đẹp bị che lấp giờ
đã
tỏa hết ra ngoài.
Nhưng điều chân chính là Văn Dụ vui vẻ là,
cô
nàng Kỷ An Ninh luôn keo kiệt với bản thân, vì hẹn hò với
anh, bắt đầu cố ý chi tiền ra để mua
một
bộ đồ mới.
không
phải đều
nói, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm sao?
Như vậy
anh
chính là ‘người mình thích’ của Kỷ An Ninh rồi!
Văn Dụ cười tít mắt
không
thấy tổ quốc đâu, lời khen Kỷ An Ninh xinh đẹp cũng
không
giống ngày thường.
Bình thường khi
anh
nói
mấy lời này, Kỷ An Ninh cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai. Duy chỉ có hôm nay, có lẽ là vì
cô
cố ý trang điểm qua, còn xin chị thợ trang điểm giúp
cô
trang điểm
nhẹ, trong nội tâm
cô
khi nghe
anh
nói
những lời này bỗng gợn sóng.
Chỉ là trước giờ Văn Dụ vẫn luôn mặt dày hay
nói
quá, Kỷ An Ninh bị
anh
khen tới mức
trên
mặt như được nhuộm đỏ.
Dưới
anh
đèn, mắt cũng long lanh, môi cũng non mềm động lòng người, ánh mắt Văn Dụ càng ngày càng nóng rực.
một
người đàn ông như thế mà lại chủ động lôi điện thoại di động ra
yêu
cầu sefile, Kỷ An Ninh nín cười, cùng
anh
chạm đầu, mặc
anh
tanh tách chụp hình cả trăm tấm.
“anh
phải khoe khoang phải khoe.” Văn Dụ chậc chậc
nói, đăng lên vòng bạn bè.
Kỷ An Ninh cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua,
anh
vậy mà lại chèn thêm tus: “Tiểu bảo bối của tôi!”
Trong vòng bạn bè mà cũng nhây như vậy!
Kỷ An Ninh
không
nỡ nhìn thẳng, chỉ có thể bụm miệng cười.
Nhân viên phục viên nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Văn Dụ còn rót chút rượu.
“Em thử nếm cái này
đi.”
anh
nói, “Ăn thịt phải phối với rượu này mới là tuyệt nhất.
anh
không
uống được, chút nữa
anh
còn phải lái xe.”
Nhìn Kỷ An Ninh cẩn thận bưng ly rượu lên nhấp
một
ngụm
nhỏ, Văn Dụ cười
một
tiếng, cũng bưng ly lên uống
một
ngụm nước chanh.
một
tay khác thuận tiện mở điện thoại, nhìn xem mấy đứa bạn hồ bằng cẩu hữu có bình luận gì
không.
Văn Quốc An: [Cháu trai ta hôm nay có thể hợp thành thành công
không?]
Phụt!
Văn Dụ: “Hụ khụ khụ khụ khụ!”
“...” Kỷ An Ninh, “không
sao chứ?”
“không
sao,
không
sao, bị sặc thôi!” Văn Dụ xua tay, quay sang hướng khác vừa ho khan vừa điều chỉnh hơi thở.
anh
suýt chút nữa bị ông cha già mà
không
đứng đắn này làm sặc chết!
không
hổ là người ăn chơi nửa đời người, người đàn ông tới trung niên mới chịu ổn định cưới
một
người vợ xinh đẹp mà!
Văn Quốc An giữ kính lão nhìn màn hình điện thoại, ảnh bên trong là thằng con nhà mình
đang
ôm
một
cô
bé như hoa như ngọc.
Con của mình tự mình biết. Lúc trước có khi nào nó chịu đăng mấy cái hình này trong vòng bạn bè? Cái này tám đến chín phần là
thật
sự
thật
lòng rồi.
Nghĩ đến nguyện vọng ôm cháu của mình
đang
có hi vọng, ông liền lộ ra nụ cười hiền hòa.
Cửa thư phòng bỗng bị mở ra, Trình Liên
không
thèm gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
“Con trai ông hôm nay lại
không
về à?” Bà lạnh lùng
nói, “Thành dạng gì rồi? Ông cũng mặc kệ
không
quản!”
Văn Quốc An
không
chút biến động nào, tháo kính lão xuống, lạnh nhạt
nói: “Sinh hoạt của thanh niên phong phú là chuyện bình thường. Nó
đang
ăn cơm với bạn
gái.”
“Bạn
gái
gì.” Trình Liên xùy
một
tiếng, “một
đám đào mỏ.”
Trình Liên gả cho ông chủ lớn hơn mình mười mấy tuổi, làm bà chủ, cho tới giờ vẫn
không
cảm thấy mình là kẻ ‘đào mỏ’.
Bà tốt nghiệp trường danh tiếng, người lại xinh đẹp, gia cảnh cũng coi là giàu có, thậm chí lúc đó còn có
một
người bạn trai
anh
tuấn học cùng trường.
Là do ông chủ giàu có điên cuồng bỏ tiền theo đuổi, coi bà như công chúa mà nâng niu.
sự
mê hoặc của chuyện vượt qua tầng lớp này làm người ta dao động.
Bố mẹ bà
không
cầm lòng được, cực lực thuyết phục bà.
Bà đung đưa
không
ngừng. Bạn trai bà mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưng
không
những ưu tú mà còn
anh
tuấn, dịu dàng làm người ta mê say.
Lúc đó bà khóc
nói
với bạn trai, bà
không
thể chống lại ý bố mẹ, chỉ có thể phụ
hắn
mà thôi, người con trai
anh
tuấn trẻ tuổi giữ mặt bà dịu dàng hôn lên nước mắt bà: “anh
biết,
anh
hiểu mà. Trình Trình, em là công chúa, em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.
anh
sẽ
không
làm liên lụy đến em.”
Ngày đó bọn họ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.
Từ đó trở
đi, Trình Liên thiếu vắng
hắn, cả đời cũng
không
rõ
người đó ra sao.
Bà nhìn lão già trước mặt, trong lòng vừa phiền não vừa bất an. Bà bị ông ta nắm đằng chuôi, mặc dù bà là mẹ ruột của con trai, ông ta chắc chắn
sẽ
không
làm gì bà công khai, cũng
không
để con trai biết. Nhưng giờ bà
đã
bị thu hồi rất nhiều quyền hạn, mỗi ngày đều thấy cả người khó chịu.
So với ngày càng khó chịu
thì
bà sợ ông ta
sẽ
phát
hiện
thêm lỗ thủng tài chính.
thật
sự
đến lúc đó, bà
không
còn đường lui. Chuyện này làm bà ăn ngủ
không
yên. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“Ông
đi
mà quản nó!” Bà tức giận
nói, “Nhìn thấy tôi cứ như chuột thấy mèo, ở cùng tôi
một
phút cũng
không
nổi. Chẳng nhẽ tôi
không
phải mẹ ruột của nó à?”
nói
xong, quay người bỏ
đi.
Tay Văn Quốc An nắm kính lão, thần sắc hờ hững, ánh mắt lạnh lẽo.