Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 58: Chụp ảnh ở Hỏa Dực

Editor: tiểu mao

Chỗ ở chỉ cách trường học

một

đoạn

nhỏ, Kỷ An Ninh vừa cúp điện thoại của Văn Dụ liền chạy tới phòng máy của trường để lên mạng. Tra

một

chút, thấy Hỏa Dực kia có vẻ

không

tồi, có

một

số nhà buôn bán là khách cố định.

Thanh danh cũng khá tốt,



đăng nhập vào wechat bằng máy tính, vào nhóm hỏi, trong nhóm có

một



gái

từng hợp tác với studio này,

nói: “Rất tốt, khá nghiêm khắc, nhưng cũng rất tuyệt,

không

phải là chỗ

không

đứng đắn.”

Xem xét tổng thể

thì

thực lực mạnh hơn so với studio của Đỗ Thanh. Trong lòng Kỷ An Ninh cảm thấy rất chờ mong.

Thứ tư, thầy chủ nhiệm đến phòng học thông báo rằng thời khóa biểu kỳ sau có

sự

điều chỉnh. Lịch chiều thứ năm

sẽ

dời sang sáng thứ sáu vào hai tiết cuối. Như vậy

thì

chiều thứ năm

sẽ

trống lịch, thứ sáu phải học nguyên buổi sáng.

Kỷ An Ninh ghi ghú vào sổ tay, nghĩ tới việc phải

đi

tới nhà ăn bên kia để điều chỉnh lại thời gian trực ban.

Cứ như vậy cho hợp với tình hình, tối thứ tư, bên Hỏa Dực kia vào lúc tối muộn đột nhiên gọi điên cho

cô, hỏi



chiều thứ năm có tới được

không.

Giống như là có tai mắt trong trường vậy, biết chiều thứ năm



không

phải lên lớp.

Kỷ An Ninh đương nhiên đồng ý

không

chút do dự. Trưa thứ năm còn

nói

với Văn Dụ: “Có khi nào được

anh

vượng

không?”

Văn Dụ cười vui vẻ như kẻ trộm: “Cho nên sau này

anh

độ thêm nhiều...ừm, vận may cho em.”

Thiếu chút nữa là

nói

ra từ ‘dương khí’,

trên

bàn vẫn còn người khác,

nói

như thế lại quá trắng trợn. Kỷ An Ninh trừng

anh, đá

anh

hai cước dưới bàn.

Ánh mắt Văn Dụ trôi dạt lên trần nhà. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Ánh mắt lại rơi xuống, phát

hiện

Kỷ An Ninh quay mặt sang phía khác, vô cùng mất tự nhiên, giống như

đang

trốn tránh cái gì.

Văn Dụ khẽ giật mình, quay đầu nhìn về đằng sau.

Cách lối

đi

nhỏ, thấy được Triệu thần cách đó

không

xa vừa ngồi xuống ăn cơm.

Kỷ An Ninh là

đang

tránh né Triệu Thần sao?

Văn Dụ nhíu mày.

Trong trường học này,

nói

lớn

không

lớn,

nói

nhỏ

cũng

không

nhỏ.

Phải muốn chặn ai đó

thì

mỗi ngày mới có thể đυ.ng. Nếu

không

có tâm

thì

một

hai tuần cũng chả gặp được lấy

một

lần. Đương nhiên phần nhiều là do dòng người

đi

sát vai nhau, cả hai bên đều

không

thấy nhau.

Kiếp trước, trước khi Văn Dụ biến mất khỏi trường, Kỷ An Ninh vốn

không

để ý người tên Triệu Thần này. Kiếp này, lúc nào



cũng chú ý tới, mới phát

hiện

thỉnh thoảng vẫn có thể gặp Triệu Thần trong trường, mặc dù

không

thường xuyên lắm.

Kiếp trước



chỉ biết Triệu Thần thường trốn tiết, hình như

hắn

cũng

không

hay ở trong trường,

một

hai ngày

không

gặp cũng là chuyện bình thường.

không

biết tên này sao cuối kỳ

không

bị đuổi học?

Cũng có thể là do tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần?

Văn Dụ

không

thay đổi gì, tiếp tục ăn cơm,

một

lát sau giả bộ như đột nhiên trông thấy,

nói: “Hở? Bên kia là Triệu Thần à”

Người bình thường theo bản năng

sẽ

quay đầu nhìn

một

chút, Kỷ An Ninh lại quay mặt về hướng khác, chỉ “A”

một

tiếng.

Phản ứng này...,



quả nhiên

đang

tránh né Triệu Thần.

“Ai vậy?” Bach Lộ vừa hay nghe thấy, thuận miệng hỏi

một

câu.

“Là người kia.” Trần Hạo chỉ cho



nàng thấy, lại khuyên bảo



nàng

nói, “Cách xa thằng đó

một

chút.”

Bạch Lộ hiếu kì: “Người đó làm sao à?”

Văn Dụ có chút ngạc nhiên: “Cậu cũng biết

hắn?”

Trần Hạo gật đầu: “Chuyện năm ngoái...Nữ sinh kia là đồng hương với tớ.”

Bạch Lộ như có trăm móng vuốt cào tâm, lập tức lên tiếng hỏi: “đã

xảy ra chuyện gì à?”

Trần Hạo hù dọa



nàng: “Cưỡиɠ ɧϊếp!”

Bạch Lộ hãi hùng: “Trong trường á?”

“Nhưng chưa thành.” Trần Hạo lúc này mới

nói

hết đoạn sau, “Người đồng hương kia cũng rất lợi hại,

không

để thằng đấy đạt được, sau đó có báo cảnh sát, nhưng đến cuối chỉ nhận được tiền bồi thường. Trường cũng tới hòa giải với



gái

kia,



gái

kia chuyển chuyên ngành, thằng kia tạm nghỉ học, khai giảng

thì

học tiếp năm hai.”

Bạch Lộ thấy rất khϊếp sợ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)



nàng mới mười tám tuổi, vừa vào đại học, ở độ tuổi này rất khó tưởng tượng được người học cũng trường lại là ‘người xấu”. Lúc này theo nhận thức của đa số sinh viên

thì

trường học là

một

nơi an toàn sạch

sẽ, người xấu đều ở bên ngoài trường học.

“Sao

không

đuổi học

hắn

ta? Người như

hắn

sao có thể cho học tiếp được chứ?”



nàng hỏi có chút kịch liệt.

Văn Dụ nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ An Ninh, phát

hiện

trong quá trình Trần Hạo

nói

chuyện với Bạch Lộ,



chưa từng ngước mắt qua, biểu

hiện

càng là nhạt như nước ốc.

Trần Hạo

nói

tiếp: “Nhà thằng đấy có tiền.

không

thì

em cho là thế nào? Ngay cả đỗ đại học cũng chẳng đỗ nổi, thành tích nát bét,

anh

nghe

nói

thằng đấy chạy tiền mới vào được danh sách, chắc là nghĩ có thể trộn chung mà học ở đây.”

Bách Lộ vẫn còn

đang

thấy tức giận, Kỷ An Ninh

đã

ăn xong,

nói

với mọi người: “Mọi người cứ từ từ ăn, em

đi

trước đây.”

Văn Dụ

nói: “anh

đưa em

đi.”

Kỷ An Ninh đè

anh

lại: “Buổi chiều

anh

phải lên lớp. Em tự

đi

được, có xe bên kia, buổi trưa cũng

không

đông.”

Văn Dụ

nói: “đi

đường cẩn thận.”

Kỷ An Ninh đồng ý.

Kỷ An Ninh

đi

rồi, Văn Dụ

không

muốn ở chỗ này nhìn Trần Hạo và Bạch Lộ

anh

anh

em em thể

hiện

tình cảm. Hai người này

đang

nhanh chóng tiến vào thời kì cuồng nhiệt, bây giờ

đã

phát triển đến mức đút nhau ăn cơm trong nhà ăn rồi. Thường xuyên khiến cho Văn Dụ và Kỷ An Ninh nổi hết cả da gà.

Văn Dụ và Trần Hạo cũng lên tiếng chào rồi đứng dậy rời

đi.

Vào lúc

đi

qua lối

nhỏ,

anh

không

kìm lòng được mà nhìn Triệu Thần

một

phen.

[Em

sẽ

không

nói

cho

anh],



nói



đã

tha thứ cho

hắn.

Người mà



nói

kia, chẳng lẽ... Là Triệu Thần sao?

Nếu như là tên óc chó này... Đáng để tha thứ sao?

không, Văn Dụ cảm thấy hơi hỗn loạn.

anh

có chút ấn tượng với nhà Triệu Thần, sao

anh

lại nhỡ



là nhà Triệu Thần giống

anh, đều là dân bản địa tỉnh lỵ* nhỉ?

Tỉnh lỵlà

trung tâm hành chính của

một

tỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở.

Văn Dụ đứng ở cửa nhà ăn, nhìn bóng Kỷ An Ninh

đang

dần

đi

xa.



không

chịu

nói

cho

anh

biết người kia là ai, điều này cứ luôn ở trong lòng

anh,

không

biết

nói

với ai.

Công việc ở Hỏa Dực rất thuận lợi.

Thợ chụp ảnh là người rất tốt, có

một

người có vẻ là ông chủ, toàn bộ mọi người đều đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm, cảm giác thái độ hết sức nghiêm túc.

Bây giờ Kỷ An Ninh

đã

tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.



không

chỉ nghe theo lời đề nghị của nhóm bạn,

đi

mua nội y an toàn, còn học mẹo thay đồ nhanh chóng. Động tác

hiện

tại của



đã

nhanh hơn trước rất nhiều, hiệu suất càng tăng mạnh.

Nhân viên trong studio cũng rất tốt,

không

biết vì sao thợ chụp ảnh và ông chủ cực kì nghiêm túc, giống như gặp phải đại địch.



ràng lượng công việc

không

lớn, có khi bị người khác cướp việc.

Nhìn bọn họ như thế, Kỹ An Ninh vốn

đang

làm việc kĩ lưỡng lại

không

dám khinh thường, hết sức chăm chú, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.

Nhưng Kỷ An Ninh vẫn bị hù dọa.

Bởi vì vừa vỗ tay kết thúc, vị ‘ông chủ’ kia liền thở mạnh

một

hơi,

trên

mặt mang cười xông tới chỗ

cô. Thợ chụp ảnh cũng giơ máy ảnh lên dùng sức khen

cô. Hai người điên cuồng

không

ngừng tâng bốc

cô, sau đó liền nhiệt tình thậm chí còn cấp thiết... Muốn ký hợp đồng cùng

cô!

Kỷ An Ninh: “...”

thật

không

khéo là, bởi vì Kỷ An Ninh

đã

từng trải qua nhiều chuyện nên lòng đề phòng với người khác vô cùng nặng.



đương nhiên muốn tìm

một

studio đáng tin cậy để kí hợp đồng, làm

một

công việc ổn định. Hỏa Dực đúng là

không

tệ, các phương diện đều đạt chuẩn, chỉ là...nhiệt tình quá mức nên làm người ta thấy nghi ngờ.

Nhìn chung là làm người ta cảm thấy giống như có

âm

mưu gì phía sau.

Kỷ An Ninh thấy trong lòng bồn chồn.



sử dụng lại sách lược với Đỗ Thanh, muốn

một

bản hợp đồng,

nói

muốn trở về suy nghĩ kĩ.

không

biết có phải ảo giác hay

không,



luôn cảm thấy thợ chụp ảnh và ông chủ như tiếc nuối chẹp chẹp miệng,

một

bộ dạng như kiểu ‘miếng ăn tới miệng còn để rớt’.

*gốc là con vịt

đã

đun sôi còn bay mất

Kỷ An Ninh

không

biết lúc



vừa rời

đi, thợ chụp ảnh và ông chủ lập tức chỉ trích lẫn nhau.

“Đệch, lúc nãy cậu cười quá bất hảo, dọa chạy con

gái

nhà người ta luôn rồi!”

“Cái rắm ấy,

không

nhìn lại

anh

nói



đi,

anh

thì

hay lắm, nhìn chẳng khác nào mẹ mìn*! Tôi mà là



bé kia tôi cũng

không

dám kí với

anh!”

*người đàn bà chuyên dụ dỗ, lừa phỉnh và bắt cóc trẻ em đem

đi

bán.

“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, lần sau cùng cố gắng.”

“Được được, ông chủ lớn

đã

nói, trong vòng

một

tháng nếu có thể ký với



bé đó

thì

có thể cầm được số tiền thưởng đặc biệt kia.

Hai người chà chà tay, chỉ đợi ngày tái chiến. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Kỷ An Ninh rời Hỏa Dực, trực tiếp

đi

đến quán cà phê, gặp Thư Thần rồi

nói

với

anh

ta: “Có hơi đáng sợ.”

Thư Thần hơi lo lắng: “không

phải là lừa đảo chứ?”

“Có lẽ

không

phải.” Kỷ An Ninh thấy rối rắm, “Có cảm giác chính quy, chỉ là...hai người kia...”

Trong mắt

hiện

lên tia sáng xanh! Quá đáng sợ!

Thư Thần

nói: “Cho

anh

xem thử hợp đồng.”

Hợp đồng vô cùng đơn giản, hai tờ A4, dù sao cũng chỉ là

một

studio mà thôi, cũng

không

phải công ty lớn gì.

“Hể, có vẻ ổn này?” Thư Thần nhanh chóng nhìn

một

lượt, chỉ vào hợp đồng đọc, “không

chụp hình nude,

không

chụp ảnh hở hang, bao gồm những chỗ nhạy cảm....Ừ ừ, nếu như studio vi phạm hợp đồng, người mẫu được quyền khởi tố hoặc xin trọng tài, được bồi thường tiền, ầy, rất cao này?”

“Đúng vậy, em thấy cũng rất tốt.” Kỷ An Ninh cũng thấy bối rối.

Hợp đồng của studio Đỗ Thanh cũng

không

viết



ràng như thế này.

“Vậy em muốn ký với nhà nào?” Thư Thần hỏi.

“Em vẫn chưa nghĩ ra.” Kỷ An Ninh

nói, “Cái studio lúc trước, em định từ chối.”

Thư Thần hiểu



cười cười, đệm thêm khúc cho Văn Dụ,

nói: “Đúng vậy, nhìn nhiều hơn, cái đầu tiên gặp

không

phải lúc nào cũng tốt nhất, thứ tốt nhất hay nằm ở phía sau.”

Buổi tối, Kỷ An Ninh vẫn gọi điện cho Đỗ Thanh, biểu đạt ý từ chối.

Đỗ Thanh cũng là người thoải mái,

không

dây dưa quá nhiều.

Kỷ An Ninh gọi cho Văn Dụ

nói

về chuyện này, Văn Dụ đương nhiên tán dương đầy miệng đối với lựa chọn của

cô. Kỷ An Ninh vừa thấy buồn cười vừa thấy tức: “Đúng cái gì mà đúng,

anh





không

muốn em gần gũi với Đỗ Thanh.”

“Đó là đương nhiên.” Văn Dụ

nói, “Em nhìn

hắn

ta mà xem, vừa nhìn là biết đây là

một

tên playboy,

anh

nói

cho em biết loại thanh niên văn nghệ như này chuyên

đi

lừa gạt mấy



gái

thôi.”

Lảm nhảm hai câu liền cúp điện thoại của Kỷ An Ninh, Văn Dụ gọi lại cú điện thoại vừa được

anh

giữ kia, vô cùng đau trứng

nói: “Đệch, ông có biết lúc nãy bạn

gái

tôi

nói



không?



ấy

nói

hai mắt ông bốc lên tia sáng xanh. Vô cùng đáng sợ, tôi

nói

này đại ca, ông có làm được

không

vậy, kiểu như ông

không

thể làm

một

người diễn viên giỏi đâu!”

Ông đây ban đầu cũng đâu phải là diễn viên! Người bên kia điện thoại, nội tâm

đang

điên cuồng nhổ nước bọt.

hắn

chính là ‘ông chủ’ mà Kỷ An Ninh

đã

gặp chiều nay.

thật

ra ông ta

đã

từng là ông chủ, nhưng vài ngày trước Hỏa Dực

đã

đổi chủ, ông ta phải đưa

một

chút tiền mặt, bây giờ tiếp tục ở lại studio làm việc cho Văn Dụ.

Mặc dù bị

một

tên thanh niên hơn hai mươi tuổi dạy dỗ nhưng ông chủ này mặt cũng

không

đổi sắc.

Cuộc sống mà, vì miếng cơm, có tiền đều là bố, huống chi ông bố này còn rất có tiền!

Ông chủ ra quân lệnh: “Lần sau nhất định phải ký được với



ấy! Quyết

không

được để



ấy tiếp tục chạy!”

Cái bàn bị vỗ đến rung động rầm rầm, Văn Dụ ở bên này cũng nghe thấy.

P/s: hai chương nữa mai đăng, giờ lười quá.