*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: tiểu mao
Sáng sớm thứ bảy, Kỷ An Ninh rời giường, chăm sóc bà ngoại ăn cháo, ăn thêm quả trứng gà, chuẩn bị tốt cơm trưa và cơm tối cho bà.
“Con
sẽ
tranh thủ chiều về sớm.”
cô
nói
với bà, “Sau đó tới quán cà phê.”
cô
thấy
đã
gần tới giờ hẹn, đeo túi xách xuống lầu.
Xuống dưới lầu
cô
theo thói quen tìm chiếc xe Hummer đen của Văn Dụ, kết quả Hummer
thì
không
tìm được, lại thấy
một
cái xe việt dã còn to hơn con Hummer kia, lốp xe to đến dọa người.
Kính xe đều hạ xuống, Văn Dụ ngồi ở trong xe hút thuốc, quay đầu thoáng nhìn
cô, con mắt trong phút chốc liền sáng lên.
Người muốn ăn mặc.
Mặc dù Kỷ An Ninh có thể đem bao tải thành phong cách thời trang, có thể mặc trang phục thiếu niên thành phong cách gợi cảm, nhưng khi
cô
thực
sự
mặc trang phục thời thượng đúng là rất khác biệt.
Tới tận khi
cô
lên xe thắt chặt dây an toàn, mắt Văn Dụ vẫn còn sáng lập lòe.
“Sao thế?” Kỷ An Ninh
không
hiểu.
“không
có gì?” Văn Dụ mỉm cười, tâm tình tốt đẹp, “Ngồi vững,
anh
dẫn em
đi
ăn sáng.”
nói
cái gì mà chỗ ăn sáng rất xa, đều là chuyện ma quỷ gạt người. Văn Dụ chỉ muốn dẫn Kỷ An Ninh
đi
ăn sáng.
một
buổi sáng cuối tuần cùng nhau
đi
ăn sáng, sau đó cùng bạn bè
đi
đánh bóng, hai người cùng ăn trưa với nhau, đúng là
một
ngày hẹn hò hoàn mỹ. Đây chính là lần đầu
anh
và
cô
hẹn hò!
Văn Dụ mang Kỷ An Ninh tới
một
nhà hàng Quảng Đông, hoàn cảnh ưu nhã, điểm tâm tinh xảo, mỹ nhân như họa. Đáng tiếc, mỹ nhân như họa kia lại thất thần, thậm chí có chút
không
muốn ăn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ
không
nhịn được hỏi: “Em sao thế?
không
thoải mái à?”
Giờ trong lòng Kỷ An Ninh
đang
nghĩ đến hôm nay gặp được Dương Bác nên tâm tư
không
để
trên
đồ ăn, qua loa tắc trách
nói: “Sáng sớm
không
có khẩu vị.”
Văn Dụ gắp cho
cô
sủi cảo tôm và bánh bao lưu sa*: “Ăn nhiều
một
chút, chút nữa phải vận động mạnh.”
*Bánh bao nhân trứng muối, vỏ vàng.
Kỷ An Ninh đem những món
anh
gắp vào trong đĩa yên lặng ăn hết, giục
anh: “Khi nào
thì
đi?
không
tới muộn chứ?”
Đúng là sát phong cảnh. Gấp làm gì, Văn Dụ cố ý sắp xếp cho hai người ở riêng với nhau vào sáng sớm, nào có nhanh như vậy
đã
chạy qua.
“Em gấp gáp như vậy làm gì?” Văn Dụ bất mãn hỏi.
Kỷ An Ninh giật mình vì bản thân quá lộ liễu, lấy lệ
nói: “Sợ
anh
vì em mà tới muộn.”
“không
vội, thời gian vừa đủ.” Văn Dụ
nói.
anh
gọi nước ngô nóng, rót cho Kỷ An Ninh
một
cốc: “Nhìn em ăn ít quá, uống cái này
đi, ấm người. Em gầy quá.”
Đây là lần đầu tiên Văn Dụ ghét bỏ con
gái
‘quá gầy’.
thật
ra
anh
thích mấy
cô
gái
gầy
một
chút, dù sao đối với đàn ông mà
nói, gầy vẫn đẹp hơn. Huống hồ, ngực Kỷ An Ninh cũng
không
nhỏ,
cô
là điển hình của eo
nhỏ
ngực to, đây là hình thể đáng mơ ước mà mấy
cô
nàng giảm béo muốn hướng tới.
Nhưng Văn Dụ lại cảm thấy Kỷ An Ninh ‘quá gầy’, lại luôn cảm thấy
cô
gầy như thế là do quá cực khổ, quá mệt mỏi.
anh
liền
không
nhịn được muốn
cô
ăn nhiều
một
chút, thêm chút thịt.
“Gầy sao? Em thấy bình thường mà.” Bản thân Kỷ An Ninh lại
không
cảm thấy điều ấy.
cô
trời sinh có khung xương
nhỏ, cho nên mới mặc vừa đồ sơ trung. Bởi vì khung xương
nhỏ, cho nên nhìn qua
thì
gầy nhưng
cô
cảm thấy vẫn có da có thịt. Chỉ là
cô
phải vất vả lâu ngày, cơ bắp vốn rắn chắc, so với người cùng cân nặng
thì
nhìn gầy
nhỏ
hơn.
“Tập trung huấn luyện cơ bắp kia đúng là rất hiệu quả.”
cô
sờ bụng
nói, “Cảm giác cơ bắp rất bền chắc.”
Văn Dụ mặt
không
đổi sắc
nói: “thật
sao, để
anh
xem thử.”
Con sói háo sắc này
không
biết xấu hổ muốn đưa tay sờ.
Kỷ An Ninh: “…”
Kỷ An Ninh
một
phát bắt lại vuốt sói của
anh, nắm ngón tay bẻ ngược lại.
“Á, á, đừng bẻ! Chút nữa
không
đánh bóng được mất.” Sắc lang xin khoan dung, tự động thu lại vuốt sói, phàn nàn: “Em học chiêu này khi nào thế?”
Kỷ An Ninh uống
một
ngụm nước ngô: “Trước kia lúc làm ở NL, đại ca bảo an chỉ cho.”
Văn Dụ: “Hử… Em thích uống cái này?”
Nước ngô thơm thơm ngọt ngào, nóng hổi, rất thích hợp uống vào mùa này. Kỷ An Ninh
một
ngụm liền
yêu
thích.
Trong dạ dày ấm áp, mới nhận ra buổi sáng mình đúng là quá nóng vội, áp lại ý nghĩ trong lòng, chậm rãi nhấp nháp nước ngô.
Hai người,
một
người khắc chế nhẫn nại,
một
người vui vẻ hưởng thụ. Cùng
một
bàn lớn thế mà tâm tư lại khác biệt.
Văn Dụ hẹn với Lý Hách lúc chín rưỡi.
Chỗ chơi bóng là hội sở gì đó, dù sao lúc lái xe vào, Kỷ An Ninh
không
thấy có quảng cáo bắt mắt. Nhưng trong sân ưu nhã lại thấy chỗ đậu xe rất phong phú. Trong đó đều là xe có hình thù kì quái, cái xe việt dã siêu bự của Văn Dụ đậu ở đó cũng
không
có chói mắt lắm.
Lý Hách tới sớm nhất,
đang
đợi bọn họ ở đường lớn.
Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninh
đi
qua, giới thiệu hai người với nhau.
Lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, tay
anh
vừa nhấc liền ôm lấy bả vai Kỷ An Ninh: “Kỷ An Ninh.”
Ý tuyên cáo rất
rõ
ràng, bảo vệ như sợ người ta ăn mất, Lý Hách đúng là chưa thấy bao giờ.
“Lý Hách.” Lý Hách mỉm cười đưa tay với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh nắm tay
hắn: “Chào
anh.”
Lý Hách cố ý cầm tay Kỷ An Ninh
không
buông: “Hoa đại à?... Cùng khóa với tiểu Dụ à?...
anh
là người nhìn tiểu Dụ lớn lên?”
Văn Dụ
không
khách khí gạt tay
hắn
xuống,
nói
cho Kỷ An Ninh: “Người già và trung niên đều thích lải nhải như vậy, đừng để ý.”
Lý Hách cười mắng: “Gì! Tôi mới hai bảy!”
Hai người họ quen thân với nhau,
nói
cười
không
kiêng kị gì, làm cho Kỷ An Ninh thả lỏng người.
cô
hỏi: “Những người khác chưa tới sao?”
thật
ra từ sáng sớm nay Văn Dụ
đã
phát
hiện
Kỷ An Ninh có chút khẩn trương, Lý Hách chủ định muốn trêu
anh,
anh
cũng cố ý đùa theo. Quả nhiên mặt mày
cô
thoải mái hơn hẳn.
anh
nhìn thời gian: “Vẫn còn sớm.”
Ba người cứ đứng ở đường lớn
nói
chuyện
một
lúc,
không
bao lâu,
một
người bạn khác của bọn họ tới, Dương Bác là người tới cuối cùng.
Trước khi Dương Bác tới, bốn người cùng nhau chuyện trò, Kỷ An Ninh rất an tĩnh.
cô
không
quen với bọn họ, chủ đề bọn họ
đang
nói
cô
cũng
không
chen vào nổi, chỉ đành an tĩnh ngồi
một
bên.
Nhưng ánh mắt
cô
dù vô tình hay cố ý đều hướng về phía cửa ra vào.
cô
biết sau khi đậu xe ở bãi, muốn vào đại sảnh phải
đi
qua cánh cửa kia.
Văn Dụ
đang
nói
chuyện với Lý Hách, bỗng nhiên cảm giác được Kỷ An Ninh căng thẳng.
anh
quay đầu, nhìn theo ánh mắt
cô
liền thấy được Dương Bác.
anh
nhìn Kỷ An Ninh
một
chút, phát
hiện
ánh mắt
cô
đang
dừng lại
trên
Dương Bác
đang
đi
nhanh tới đây, ánh mắt Văn Dụ ngưng lại.
Dương Bác nhanh chân
đi
tới, cười
nói: “Đều tới sớm vậy à?”
hắn
rất thân với Lý Hách, cũng có quen biết với Văn Dụ, lại
không
biết Văn Dụ có người bạn khác là Kỷ An Ninh, thế là lại phải giới thiệu hai bên với nhau.
Lý Hách lớn tuổi, lại xấu xa, lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, trực tiếp
nói
cho Dương Bác: “Đây là An Ninh, bạn
gái
của Văn Dụ.”
Nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa. Lúc này mà phủ nhận, tất cả mọi người
sẽ
mất mặt, Kỷ An Ninh chỉ có thể chấp nhận. Văn Dụ cho Lý Hách
một
ánh mắt “Làm rất tốt”.
Dương Bác nhìn Kỷ An Ninh nhiều hơn
một
chút.
Ngươi
đã
tới đông đủ, mọi người phân chia nam nữ tới phòng thay đồ.
Kỷ An Ninh rời
đi, Lý Hách lúc này mới cười
nói
với Văn Dụ: “không
trách được cậu muốn nghiêm túc phòng thủ mảnh đất Hoa đại này! Tiểu tử, số đào hoa của cậu vượng đấy!”
hắn
lớn tuổi, mắt nhìn tốt,
đã
bất động thanh sắc dò xét Kỷ An Ninh từ sớm.
Có thể để Văn Dụ cắm cờ tuyên bố chủ quyền, nhan sắc của
cô
bé này đúng là
không
cần phải
nói.
Mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên đại học,
không
biết là trời sinh yên tĩnh hay tính cách cũng đủ trầm tĩnh, tóm lại là so với loại con
gái
líu ríu nóng lòng thể
hiện
thì
cô
càng làm Lý Hách có hảo cảm hơn.
Chỉ là
không
biết
sự
nhiệt tình của Văn Dụ kéo dài được bao lâu.
Thay quần áo
đi
vào sân bóng, lại gặp Kỷ An Ninh,
cô
mặc đồ ngắn
nhỏ, lộ ra
một
đoạn eo trắng nõn,
nhỏ
nhắn tinh tế.
Trắng như tuyết, mảnh như liễu.
Mấy nam nhân đều
không
nhịn được nhìn thoáng qua. Cũng
không
phải có ý nghĩ gì với Kỷ An Ninh, bản năng động vật thôi.
Văn Dụ
đi
qua ôm sau lưng
cô, cười hì hì
nói: “cô
ấy chưa từng chơi, tôi dạy
cô
ấy trước.”
nói
xong liền kéo Kỷ An Ninh
đi
tới sân khác.
Lòng Kỷ An Ninh căn bản cũng
không
đặt
trên
việc đánh bóng, nhưng đây là do
cô
lấy cớ muốn
đi
theo,
không
thể từ chối được, chỉ có thể bị Văn Dụ kéo tới sân kia. Cũng may hai sân này sát nhau, mặc dù tường thủy tinh bao xung quanh, nhưng vẫn có thể thấy hành lang bên ngoài. Bàn nghỉ ngơi để
trên
lối
đi.
“Này! Em chuyên tâm chút!” Văn Dụ bất mãn
nói
“Sáng sớm
đã
thất thần. Ăn no quá à?
không
tới mức đó chứ?”
Đừng nhìn Văn Dụ bình thường hay cười đùa tí tửng, thường hay có bộ dạng lỗ mãng, Kỷ An Ninh ở câu lạc bộ kickboxing
đã
được lĩnh giáo qua
sự
nghiêm túc
trên
một
số phương diện của
anh.
Vội vàng thu lại hồn vía, thành
thật
nhận lỗi: “Xin lỗi.”
Thái độ này cũng
không
tệ lắm.
Càng
không
tồi là khi dân chuyên nghiệp là
anh
nắm tay chỉ dạy
cô
chơi bóng, được ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào ngực, đây mới là mục đích chính của Văn Dụ.
Ba người bên kia thay phiên nhau ra trận. Đổi người
thì
người kia ra lối
đi
nhỏ
nghỉ ngơi.
Nhìn thấy tên tiểu tử Văn Dụ ở sát vách mượn danh nghĩa dạy chơi bóng, trắng trợn đem con
gái
nhà người ta ôm vào ngực, người nghỉ ngơi
sẽ
cười
một
tiếng.
Kỷ An Ninh phản ứng nhanh nhẹn, phối hợp cũng
không
tồi, học rất nhanh.
“Có thể cho em thử
một
chút
không?”
cô
hỏi.
Văn Dụ lưu luyến
không
rời buông
cô
ra. Bóng squash bắn rất nhanh, lực đánh mạnh, Kỷ An Ninh chơi
thật
thì
phải chuyên tâm.
Squash xem như vận động mạnh, Văn Dụ mang theo
cô
đánh
một
lúc, rất nhanh
đã
toát mồ hôi.
Đợi đến lúc bắt đầu thở dốc, lại lọt mất
một
quả bóng, Kỷ An Ninh liếc qua, phát
hiện
người nghỉ ngơi bên ngoài
đã
biến thành Dương Bác.
cô
rũ vợt bóng xuống,
nói: “Mệt quá, nghỉ
một
lúc
đi.”
Hai người đẩy cửa thủy tinh ra, cũng ngồi chung bàn với Dương Bác, nhìn Lý Hách và người bạn khác
đang
chơi bóng.
Kỷ An Ninh mới phát
hiện
ra,
cô
suy nghĩ quá đơn giản. Lấy thân phận ‘bạn
gái
Văn Dụ’ để tiếp cận Dương Bác
thật
sự
rất lúng túng. Văn Dụ ở ngay bên cạnh, căn bản
không
thể nào thực
hiện
nhiệm vụ.
cô
chỉ có thể an tĩnh nghe hai người
nói
chuyện phiếm.
Tướng mạo Dương Bác tuấn tú, khí độ thành thục, trong lời
nói
chuyện hàm ý sâu xa, đây là mẫu đàn ông trẻ tuổi rất có sức hấp dẫn. Ánh mắt Kỷ An Ninh mà tập trung
trên
người
hắn
quá lâu, Văn Dụ liền
không
vui.
anh
cầm bình nước suối uống
một
ngụm, buông xuống, tay buông bình nước lập tức bao lại cánh tay
đang
đặt
trên
bàn của Kỷ An Ninh.
Động tác này đủ
rõ
ràng, ánh mắt Dương Bác chuyển
một
vòng
trên
tay hai người, mỉm cười hiểu thấu.
Kỷ An Ninh lại rất bất đắc dĩ, sức ghen của Văn Dụ quá lớn,
cô
dự cảm hôm nay
đi
một
chuyến
không
công. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng mọi chuyện lại vượt quá dự kiến của
cô.
Ở giữa sân bóng, năm người hai sân, thay nhau ra sân, nhưng bất kể là đổi vòng nào Văn Dụ cũng đều mang theo Kỷ An Ninh. Lý Hách muốn kéo
cô
cùng đánh
một
trận đều bị Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt. Trêu tới mức mấy người đều cười ha hả, cười đến lỗ tai Kỷ An Ninh đỏ bừng.
Đánh bóng xong, mọi người
đi
tắm rửa. Kỷ An Ninh sợ mình tắm chậm để người khác phải chờ nên tắm rất nhanh, tóc khô liền
đi
ra.
Kết quả ngoài đại sảnh chỉ có mình Dương Bác,
hắn
ngồi ở chỗ đó, nhìn Kỷ An Ninh
đi
ra, cười đưa tay ra hiệu với
cô.
Kỷ An Ninh
đi
qua hỏi: “Những người khác đâu?”
Dương Bác
nói: “Ở trong kia.”
Hóa ra con trai cũng
không
phải ai cũng tắm nhanh như vậy.
Mãi mới chờ đến lúc chỉ có hai người, nhân cơ hội này Kỷ An Ninh thử thăm dò hỏi: “anh
với Văn Dụ quen nhau lâu chưa?”
“Cũng
không
lâu lắm.” Dương Bác
nói, “Trưởng bối quen lâu hơn.”
Kỷ An Ninh hỏi
hắn
trong nhà làm gì, Dương Bác
nói
mập mờ
không
rõ
ràng, trong câu trả lời mang cảm giác là người láu cá lõi đời ở xã hội.
Kỷ An Ninh nhận ra bản thân
thật
sự
không
có tài làm gián điệp điều tra tình báo, có chút bấc đắc dĩ.
Ngược lại, Dương Bác hỏi
cô
một
vài vấn đề, phần lớn liên quan tới
cô, đơn giản như trường học, chuyên ngành, tuổi tác gì đó. Kỷ An Ninh có chút nản chí, thu lại lòng điều tra, Dương Bác hỏi cái gì,
cô
cân nhắc lễ phép trả lời.
cô
vừa mới vận động, lại tắm nước nóng, gương mặt bị hun nóng đến trắng hồng, đôi mắt đen nhánh, thanh tĩnh sáng tỏ, thanh diễm động lòng người. Ánh mắt Dương Bác lưu luyến
trên
mặt
cô
một
lát, mắt nhìn về phía phòng thay đồ nam, tay lấy ra tấm thẻ mỉm cười đẩy qua.
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, ngước mắt nhìn
hắn.
“Danh thϊếp cá nhân của
anh.” Người đàn ông
anh
tuấn cười vô cùng phong độ, trong mắt như có
sự
mê hoặc, “Phía
trên
có số điện thoại của
anh.”
Cho bạn
gái
của người khác danh thϊếp cá nhân.
Kỷ An Ninh
không
nghĩ tới hướng này. Nhưng chuyện này cũng là
một
cơ hội với
cô,
cô
không
muốn bỏ lỡ.
cô
thu lại tấm danh thϊếp kia, gật đầu
nói: “Khi về em
sẽ
thêm bạn wechat.”
Mới
nói
xong, mấy người Văn Dụ liền nối đuôi
đi
ra.
Nguy hiểm
thật.
1/Sủi cảo tôm2/ Bánh bao lưu sa