Editor: tiểu mao
Sáng sớm Văn Dụ tỉnh lại có chút mê mang.
Cảnh trong mộng nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác đau nhức khó chịu trong tim vẫn còn.anh
day day huyệt thái dương mới thấy dễ chịu hơn
một
chút, lúc này mới vén chăn rời giường.
Hôm nay là ngày bắt đầu
đi
làm
đi
học, ai cũng uể oải suy sụp, đến cả giảng viên giảng bài cũng
khôngcó tinh thần.
Văn Dụ còn tốt, mấy ngày nghỉ
anh
đều ở cùng
một
chỗ với Văn Quốc An,
một
đám người già ở
trênđảo dưỡng sinh làm hại
anh
ngày ngày
đi
theo tập luyện dưỡng sinh.
Hôm qua đưa Kỷ An Ninh về nhà xong cũng
đi
ngủ sớm, hôm nay coi như cũng có tinh thần.
Trần Hạo cả người đều suy sụp, cả buổi đều nằm bẹp
trên
bàn. Tới trưa lúc tan học, Văn Dụ đá
hắn: “Ăn cơm!”
hắn
mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Mày làm sao thế? Muốn tinh tẫn thân vong luôn rồi? Tối qua làm gì thế?” Văn Dụ xách cổ áo
hắn
lên,không
nhịn được mà hỏi.
Trần Hạo ngáp mấy cái: “Mấy hôm nghỉ đều chơi game, phè phỡn.”
“Nhìn lại bộ dạng của mày
đi,” Văn Dụ thấy cạn lời, “Nhìn cứ như thằng nghiện.”
Sáng thứ ba, hai tiết cuối, lớp bọn họ với Kỷ An Ninh học cùng
một
tòa nhà, tuy rằng biết
rõ
Kỷ An Ninhđã
về sớm nhưng vẫn
không
nhịn được mà
đi
tới phòng học của
cô
liếc
một
cái.
một
đám thanh niên đô con
đang
đói khát nhanh chóng chạy ra từ phòng học ùa vào hành lang, Văn Dụ vừa dừng bước chân
đã
bị người ta đυ.ng
một
cái.
Nam sinh đâm phải Văn Dụ lùn hơn
anh
một
khúc, thân thể mỏng manh,
đi
nhanh quá nên mới đυ.ng phải, vội vàng
nói
“Xin lỗi” liền nhanh chóng chạy
đi, thời gian này cái gì cũng
không
quan trọng bằng việc tranh thủ
đi
ăn cơm.
“Chú ý chút chứ.” Trần Hạo lẩm bẩm.
hắn
vừa quay đầu
đã
thấy ánh mắt Văn Dụ trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm vào bóng nam sinh kia.
“đi
thôi.” Trần Hạo gọi, “Nhanh lên, đợi chút nữa phải xếp hàng đấy.”
Văn Dụ giữ chặt
hắn
hỏi: “Mày biết tên kia
không?”
“Hả? Ai?” Trần Hạo
không
hiểu.
“Người vừa nãy đυ.ng phải tao.” Văn Dụ nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi: “Chúng ta trước kia từng gặp tên đó chưa?”
Trần Hạo nghĩ mãi cũng
không
nhớ nổi tên kia trông thế nào.
không
phải là em
gái
xinh đẹp, là
một
nam sinh, chắc là tướng mạo của người qua đường thôi, vội như thế ai mà nhớ nổi mặt.
Rất hợp logic. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng lúc Văn Dụ mặt cứ luôn
âm
trầm.
“Sao thế? Ai nợ tiền mày à?” Trần Hạo
không
nhịn được hỏi.
Hỏi Văn Dụ
không
thèm trả lời, quanh người là áp suất thấp.
Ăn xong Trần Hạo
nói
muốn về kí túc xá, Văn Dụ
nói: “Mày về trước
đi, lát nữa tao về.”
Trần Hạo biết
anh
phải đợi Kỷ An Ninh nên
một
mình về trước.
Văn Dụ vẫn luôn ngồi bên bàn
không
nhúc nhích.
Nam sinh đυ.ng phải
anh
đi
từ phòng học của Kỷ An Ninh, chắc là cùng lớp với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ vô cùng vô cùng chắc chắn,
anh
chưa từng gặp nam sinh này trước đó. Nhưng trong nháy mắt khi
anh
nhìn thấy nam sinh kia, hình ảnh trong mộng đêm qua đột nhiên
hiện
ra.
Đáng giá chứ. Nếu tôi có tiền, ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc là tôi
không
có tiền.
Giấc mộng kia vốn
đã
trở nên mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy nam sinh kia bỗng nhiên
rõ
ràng.
hắn
ta chính là nam sinh ở trong phòng học cùng Tôn Nhã Nhàn kẻ xướng người họa.
Chuyện này là sao,
rõ
ràng đó chỉ là
một
giấc mộng.
Văn Dụ cảm thấy hoang mang. Ngoài hoang mang sâu đậm này còn có
sự
tức giận bị đè nén trong lòng. Thậm chí nếu so sánh, chút hoang mang này
không
quan trọng bằng.
Vừa ngước mắt lên liền thấy Kỷ An Ninh ở cửa nhà ăn
đang
đi
vào.
Kỷ An Ninh
không
nhìn thấy Văn Dụ,
cô
trực tiếp
đi
mua cơm luôn. Theo thói quen muốn lấy
một
món, dì Lý hỏi: “Muốn thêm cái khác
không?”
Kỷ An Ninh vuốt phiếu ăn, dừng
một
chút.
cô
muốn thay đổi.
Kiếp này nhất định phải thay đổi!
Từ chuyện khắt khe, bắt đầu từ chuyện khắt khe với bản thân
đi!
Kỷ An Ninh hít
một
hơi,
nói: “Cho cháu thêm
một
phần kia.”
Dì Lý vừa xúc đồ ăn vừa nhắc nhở: “Đúng rồi, mỗi bữa chỉ ăn
một
món sao được. Dinh dưỡng
khôngđầy đủ, nhìn cháu gầy gò chưa kìa.
cô
nói
với cháu này, thân thể là tiền vốn cách mạng, nếu để mình đói chết
thì
còn đòi làm chuyện lớn gì chứ? Đạo lý này cũng
không
hiểu,
cô
nhìn mấy đứa học nhiều đến ngốc luôn rồi.”
Kỷ An Ninh nhận xuất ăn, gật đầu: “Dì
nói
đúng lắm ạ.”
Dì Lý cảm thấy rất hài lòng. Phụ nữ trung niên rất thích mấy đứa trẻ nghe lời.
Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống ăn được hai miếng, Văn Dụ
đã
đi
tới.
“Ái chà, hôm nay có tiến bộ, gọi hai món luôn.”
anh
trêu chọc.
Kỷ An Ninh liếc mắt nhìn
anh
nói: “anh
cũng
đã
mượn danh nghĩa phúc lợi của câu lạc bộ nạp
một
ngàn tệ vào thẻ cho em rồi còn gì, em cũng đâu phải kẻ thích tự ngược đãi bản thân.”
Văn Dụ cười, cảm thấy Kỷ An Ninh cũng
không
quá tự tôn.
anh
thích
cô
hiểu chuyện như thế này.
Như vậy mới tốt, ra vẻ làm cái gì.
Là
một
người thích tiến công, Kỷ An Ninh chỉ cần lui
một
bước, Văn Dụ liền muốn tiến thêm
một
bước.anh
nói: “Dừng việc mua cơm thay người ta
đi. Bản thân phải chịu đói
thì
không
nói, còn trễ giờ lên lớp. Kiểu này chẳng khác nào công nhân bốc vác, về cơ bản
không
kiếm được nhiều tiền, em chẳng nhẽ muốn vì cái này mà sinh bệnh, bị loét dạ dày gì đó à, tính ra
thì
mất nhiều hơn được.
không
bằng mỗi ngày thành
thật
ăn cơm đầy đủ đúng giờ.”
Văn Dụ
đã
bất mãn chuyện này từ lâu. Tiền kiếm chẳng được mấy đồng, còn chậm trễ việc
anh
và Kỷ An Ninh cũng nhau ăn cơm.
Văn Dụ vốn cho rằng Kỷ An Ninh chắc chắn
sẽ
từ chối, hoặc chí ít hai người cũng phải tranh luận
mộtphen.
Ai biết Kỷ An Ninh vậy mà dừng đũa suy nghĩ hai giây, rũ mắt
nói: “…
anh
nói
đúng.”
“…” Văn Dụ thấy
không
thích ứng cho lắm.
“Em
không
bị sao chứ?”
anh
đưa tay sờ trán Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh đánh tay
anh, trừng mắt: “anh
làm gì đấy?”
“Hôm nay em tự dưng phát sốt đấy à? Sao dễ
nói
chuyện thế?” Văn Dụ chậc chậc
nói.
Kỷ An Ninh do dự
một
chút hỏi: “Em…
không
dễ
nói
chuyện lắm à?”
“Em đấy, người
thì
nhỏ
nhỏ
xinh xinh nhưng lại làm người ta cảm thấy,” Văn Dụ nghĩ chút rồi
nói, “Có chút ưng bướng phản loạn.”
anh
bỗng nhiên phản ứng được, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh hỏi: “Em đối với ai cũng như vậy hay chỉ nhắm vào
anh?”
“Chắc là chỉ nhắm vào mỗi
anh.” Kỷ An Ninh thở dài, “Nếu có người
không
ỷ vào việc mình giàu có
thìem
sẽ
cam tâm tình nguyện làm bạn
gái
hắn.”
Văn Dụ nhìn
đi
chỗ khác, giả bộ như mình
không
nghe thấy gì cả.
Kỷ An Ninh thấy cái đức hạnh này của
anh
cũng mặc kệ
anh
luôn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Văn Dụ bỗng mở miệng hỏi: “Nữ sinh kia cùng lớp với em à?”
Kỷ An Ninh ngẩn ra rồi ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của
anh: “Ai cơ?” Vừa
nói
xong liền thấy Tôn Nhã Nhàn.
“Người kia kìa, người gầy da trắng, gọi là tôn gì đó?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh: “… … Tôn Nhã Nhàn?”
Văn Dụ
nói: “Đúng vậy, chính là người đó.”
Kỷ An Ninh im lặng mất
một
giây, hỏi lại: “anh
hỏi
cô
ấy làm gì?”
Văn Dụ nghe giọng
cô
không
đúng lắm, quay đầu nhìn
cô
một
cái, con mắt sáng rực: “Hừm, ghen rồi?”
Kỷ An Ninh lườm
anh
một
cái, cúi đầu dùng đũa đâm thức ăn: “cô
ấy từng gặp
anh
đúng
không? Có phải từng tới câu lạc bộ kickboxing
không?”
“cô
ta quá phiền phức nên
anh
không
nhận.” Văn Dụ nhíu mày, “Quan hệ của em và
cô
ấy
không
được tốt.”
Kỷ An Ninh “Ừ”
một
tiếng, thừa nhận
nói: “cô
ấy quay về lớp
nói
rằng câu lạc bộ kickboxing
không
nhận con
gái,
nói
em đeo bám
anh, chơi đùa mập mờ với
anh, lợi dụng
anh.”
Văn Dụ “A”
một
tiếng: “Người có thể lợi dụng được
anh, chắc còn chưa ra đời đâu.”
Người này đúng là kẻ tự luyến tự đại.
Nhưng Văn Dụ nheo mắt nhìn Tôn Nhã Nhàn
đang
ở phía xa, nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
“Có cần
anh
xả giận giúp em
không?”
anh
hỏi.
“không
cần.” Kỷ An Ninh nhếch miệng cười, “Em
đã
đánh trả rồi.”
Con mắt
cô
cũng bắt đầu cong theo, trong mắt còn có chút giảo hoạt.
Văn Dụ cười theo.
Kỷ An Ninh nhìn qua
thì
luôn yên lặng dễ bắt nạt, nhưng
anh
đã
thấy cảnh
cô
đối phó với mấy tên háo sắc. Lúc
cô
đánh trả rất ác độc,
không
cho đối phương lối thoát, rất hợp khẩu vị của Văn Dụ.
sự
ác độc này cũng làm cho Kỷ An Ninh
trên
người tràn đầy sức sống. Cùng với người trong mộng, chỉ đứng ngoài cửa, nghe bạn học
không
chút kiêng kị chửi bới mình, biểu cảm lạnh lùng đúng là rất khác biệt.
Nghĩ tới Kỷ An Ninh trong mộng, trái tim
anh
lại nổi lên cảm giác đau nhức nhàn nhạt.
Mặc dù Văn Dụ luôn nhắc mình đây chỉ là mộng, chỉ là mộng mà thôi, nhưng
anh
nhìn ở phía xa kia, trong mắt vẫn dần
hiện
lên lệ khí.
Kỷ An Ninh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, vừa ngước lên
đã
thấy đôi mắt Văn Dụ trở nên đen tối như vực sâu
Trong lòng
cô
run lên, gọi Văn Dụ
một
tiếng, nhìn chằm chằm
anh
hỏi: “anh
sao thế?”
Văn Dụ hơi kinh ngạc, Kỷ An Ninh vậy mà có thể phát
hiện
ra cảm xúc
anh
đang
dao động.
anh
tự nhận bản thân là người biết kiềm chế cảm xúc, chẳng nhẽ vì
đang
ở trong trường nên
anh
mới thả lỏng?
Đúng là ở trong trường
anh
không
hề kiềm chế, tính tình khá tùy tiện.
“không
có chuyện gì?” Văn Dụ cười lấy lệ.
Kỷ An Ninh nhìn qua Tôn Nhã Nhàn
đang
đứng bên kia,
nói
với Văn Dụ: “Chuyện của em,
anh
khôngcần lo, tự em có thể giải quyết được.”
một
kiếp này, từ lúc bắt đầu
cô
đã
chiếm được tiên cơ, có thể khống chế dư luận xung quanh mình.
Dư luận
thật
ra là gì.
Kiếp này Kỷ An Ninh
đã
cảm nhận được, đó mà lực lượng
không
có ý thức, tùy ngươi dùng sức ra sao, dẫn nó theo hướng nào mà điều khiển nó.
một
kiếp này những người trào phúng Tôn Nhã Nhàn
thật
ra đều là những người kiếp trước từng chửi bới
cô. Nhưng lần này, bọn họ đều đứng về phía
cô.
Kỳ
thật
cho dù là kiếp trước
thì
ai cũng
không
có thù với
cô, ai cũng
không
mang đầy lòng ác độc mà chửi bới
cô. Nhưng mà trà dư tửu lậu, ngươi
một
câu ta
một
câu.
một
câu dài bao nhiêu? Năm giây? Mười giây? Hay hai mươi giây?
không
cần tới nửa phút. Cơ bản cũng chẳng cần đầu óc, ném ra
mộtcâu, cúi đầu tiếp tục chép bài, đọc sách, học tập.
Thế là mỗi người như thế liền góp lại thành “Dư luận”.
Mà kiếp này, Kỷ An Ninh muốn ra tay trước, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dư luận thay đổi phương hướng.
cô
có thể tự làm được,
cô
không
cần Văn Dụ nhúng tay vào việc này.
Trong mắt Kỷ An Ninh tràn đầy sức sống cùng ý chí chiến đấu, so với
cô
gái
trong mộng hoàn toàn khác biệt. Văn Dụ nhìn
cô
chắm chú, cảm thấy chút bực bội cũng lệ khí trong lòng đột nhiên lắng xuống.
“Nhìn em chắc làm được
không.”
anh
cười
cô.
Văn Dụ chú ý tới Tôn Nhã Nhàn bên cạnh Kỷ An Ninh
thì
Kỷ An Ninh lại nghĩ tới Dương Bác bên cạnh Văn Dụ.
Mấy ngày nay
thật
ra
cô
vẫn luôn nghĩ tới Dương Bác, nhưng bây giờ
cô
không
cách nào đề cập với Văn Dụ về người này.
Môi
cô
khẽ nhúc nhích,
không
biết làm sao đề cập Dương Bác với Văn Dụ.
Xem ra phải làm quen với Văn Dụ hơn, tiếp xúc nhiều hơn
thì
mới có cơ hội biết được tin tức về Dương Bác,
cô
rũ mắt nghĩ ngợi.
Mà ở chỗ kia, Tôn Nhã Nhàn
đang
nhìn về bên này, tức giận
nói
với bạn cùng phòng: “Mấy cậu nhìn kìa, ngoài miệng
thì
tỏ vẻ thanh cao lắm,
không
phải cũng lợi dụng người ta à?
đang
cùng nhau ăn cơm kia kìa!”
Đám bạn cùng phòng nhìn nhau,
một
người lên tiếng: “không
phải đâu, lúc nãy tớ thấy Kỷ An Ninh giao xong đồ ăn rồi mới tới đây tự
đi
mua cơm, sau đó Văn Dụ mới tới ngồi cùng.”
Đây là Văn Dụ
đang
theo đuổi Kỷ An Ninh, rất
rõ
ràng mà.
Mà Văn Dụ kia, đẹp trai
thật
đấy, nghe
nói
còn rất giàu?
Trời ạ, được học trưởng như thế này theo đuổi, Kỷ An Ninh đúng là hạnh phúc chết luôn.
không
trách Tôn Nhã Nhàn lại chủ động xuất kích, nếu mấy
cô
xinh đẹp chắc cũng động tâm. Đáng tiếc là
không
có.
Cấp bậc soái ca như thế này, con
gái
mà
không
có cấp bậc nhan sắc cỡ như Kỷ An Ninh hay Tôn Nhã Nhàn, chắc
không
dám
đi
thể
hiện
tình cảm đâu?
Nhưng mà cũng phải
nói, nhìn từ xa ngược lại thấy Văn Dụ và Kỷ An Ninh… Rất xứng đôi đấy.
“Mặc kệ cậu ấy
đi, dù sao khí chất hai người cũng
không
hợp.” Bạn cùng phòng
nói.
Trong lớp có hai đại mỹ nữ, đúng là
không
có cách nào.
thật
ra Kỷ An Ninh cũng
không
giống thích
đitranh nổi bật, nhưng Tôn Nhã Nhàn lại cứ thích kiếm chuyện. Dù sao Tôn Nhã Nhàn cũng là bạn cùng phòng với bọn họ, suốt ngày ở chung với nhau, bọn họ cũng
không
thể ngang nhiên mà
nói
giúp Kỷ An Ninh, chỉ có thể khinh thường trong lòng.
một
người khác liền chuyển đề tài
nói: “Hôm nay cậu mặc đồ đẹp đấy.”
“Hả,
thật
sao?” Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn tốt lên, “Tớ cũng cảm thấy rất đẹp.”
Nhiệt độ trong phòng ăn cao, Tôn Nhã Nhàn cởϊ áσ ngoài, bên trong chỉ mặc cái áo mỏng. Cái áo mỏng kia co dãn, bó sát vào người, so với phong cách thường ngày của Tôn Nhã Nhàn
thì
lộ ra mấy phần gợi cảm.
Đám bạn cùng phòng đều cười cười, bất động thanh sắc cùng trao đổi ánh mắt.
Phong cách mặc đồ này…
đang
bắt chước Kỷ An Ninh à?