Editor: tiểu mao
Kỷ An Ninh quay đầu lại, dịch người vào trong, muốn cách Văn Dụ
một
chút.
Nhưng Văn Dụ đúng là
không
biết xấu hổ mà tiếp tục dán tới.
Kỷ An Ninh quay đầu trừng
anh, Văn Dụ tỏ vẻ vô tội: “Chen lấn như vậy…”
Mọi người đúng là
đang
chen chúc,
không
thể
nói
Văn Dụ được. Kỷ An Ninh hơi bực bội, lại quay đầukhông
thèm nhìn
anh.
Văn Dụ dán vào người Kỷ An Ninh, lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
anh
làm càn mà cúi đầu xuống hônmột
cái lêи đỉиɦ đầu Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh chỉ trong chớp mắt cả người lập tức căng thẳng.
Văn Dụ mỉm cười cúi đầu
nói
bên tai
cô: “Trả lễ.”
anh
đang
nói
tới việc trưa nay.
Kỷ An Ninh
đang
cảm thấy hối hận buổi trưa nhất thời xúc động trêu chọc
anh.
cô
hít sâu, nhịn nào.
Văn Dụ sao có thể dễ dàng thu tay lại,
anh
cũng đâu phải loại người ngốc nghếch để người ta chiếm lợi.
Tóc Kỷ An Ninh rất mềm mượt. Có thể là do
cô
ăn uống thanh đạm, cho dù
cô
chạy toát cả mồ hôi vẫn cho người ta cảm giác thân thể
cô
rất sạch
sẽ.
Lúc Văn Dụ hôn lêи đỉиɦ đầu
cô, giữa đống mùi hỗn tạp trong xe buýt
anh
vẫn có thể ngửi thấy
một
mùi hương tự nhiên nhàn nhạt.
không
phải mùi nước hoa, là mùi tự nhiên của cơ thể, êm ái,
nhẹ
nhàng, sạch
sẽ.
sự
tự nhiên này làm người ta liên tưởng tới hai từ “Thiếu nữ”.
Văn Dụ ỷ vào dáng cao, cúi đầu, cái cằm cọ lêи đỉиɦ đầu Kỷ An Ninh, cảm thấy cực kì thoải mái.
Cả người Kỷ An Ninh đều muốn xù lông.
Kiếp trước, Kỷ An Ninh từng có vài lần đυ.ng chạm thân thể.
cô
vẫn còn nhớ lúc
anh
nắm chặt tay
côdùng sức thế nào, nhớ kĩ lúc
anh
cưỡng hôn
cô, bờ môi cùng đầu lưỡi đều nóng rực.
Nhưng cho tới
hiện
tại bọn họ chưa từng thân mật như bây giờ. Lúc cọ lấy tóc
cô, Văn Dụ giống nhưmột
con mèo
đang
nũng nịu vậy!
Lưng Kỷ An Ninh bắt đầu nổi da gà, tiếp tục lan tới phần gáy và hai bên tai, thân thể
không
nhịn được mà co lại.
cô
theo bản năng buông vòng treo, thân thể ngả về trước, chống lên xà ngang cửa sổ.
Văn Dụ xòe tay ra, bao lại bàn tay của
cô, cùng tay
cô
cầm xà ngang. Kỷ An Ninh thử rút tay ra nhưng lại bị
anh
cầm chặt, hai cái tay giống như dính chung
một
chỗ.
một
người chịu đựng xấu hổ,
một
người cố nín cười, hai người
đang
ở trong xe buýt ồn ào phân cao thấp trong im lặng.
Khi xe buýt xóc nảy, Kỷ An Ninh cảm nhận được l*иg ngực dựa vào mình
đang
chấn động. Cái tên nàyđang
cười! Lấy trêu chọc
cô
làm vui à?
Kỷ An Ninh cắn môi, giơ chân lên dùng sức dẫm lên mu bàn chân Văn Dụ
một
cái.
Kỷ An Ninh càng sử dụng thử đoạn ‘bạo lực”, Văn Dụ càng
không
khách sáo. Tay trái
anh
vừa kéo liền ôm lấy eo Kỷ An Ninh.
Ôm
một
vòng rồi nắm chặt.
Rất
nhỏ.
Trong lòng Văn Dụ nhộn nhạo
một
chút, bỗng nhiên có
một
suy nghĩ nhảy ra:
cô
vẫn luôn ăn ít như vậy à, đơn giản như vậy. Cái này… Chắc là rất đói?
không
biết làm sao, cảm giác đó
anh
thấy rất có khả năng. Mấy tâm tư
không
đứng đắn kia bỗng nhiên biến mất hết.
Trong lòng có cảm giác khác biệt, cánh tay càng ôm chặt hơn.
Mặt Kỷ An Ninh đỏ bừng cả lên. Xe buýt nhiều người nên
cô
không
muốn ầm ĩ với Văn Dụ.
cô
vất vả nắm mới rút được tay phải ra, hai cánh tay cố gắng tách cái tay
đang
ghìm chặt lấy eo mình.
Cánh tay Văn Dụ cứng như sắt,
không
nhúc nhích tí nào.
Kỷ An Ninh hết cách, đành
nhỏ
giọng
nói: “Em muốn xuống xe.”
Giọng
cô
mềm mại, thực ra là thể
hiện
sự
bất lực của mình với Văn Dụ,
cô
đành cúi đầu chịu thua.
Kiếp trước, Kỷ An Ninh và Văn Dụ đều đối với nhau quá kịch liệt, quá mạnh mẽ.
một
người
thì
bướng bỉnh quật cường,
một
người căn bản
không
thèm
nói
đạo lý, hai người luôn cứng đấu cứng.
Văn Dụ thừa lúc nhiều người mà đùa giỡn lưu manh, Kỷ An Ninh còn tưởng
anh
sẽ
giống như kiếp trước
nói
gì cũng vô dụng, cứ làm theo ý mình. Ai ngờ
cô
vừa
nói
xong, Văn Dụ “A”
một
tiếng, có chút tiếc nuối
nói: “Nhanh vậy
đã
tới rồi?”
nói
xong lại ngoan ngoãn nới lỏng tay.
Kỷ An Ninh thở dài
một
cái, đồng thời cũng nhìn ra Văn Dụ
không
có chút kinh nghiệm chen xe buýt.
cô
quay ra đẩy
anh: “đi
ra cửa trước
đi.”
Vừa rồi Văn Dụ
đang
chìm đắm trong thế giới hai người, giờ quay đầu lại thấy
một
mảnh đen nghịt toàn đỉnh đầu mới trở về thực tại, lập tức thấy da đầu tê rần: “đi
thế nào đây?”
Kỷ An Ninh im lặng,
nói
câu “đi
theo em”, liền bắt đầu chen ra ngoài.
Người với người dán sát vào nhau. Văn Dụ lên xe chỉ do nhất thời xúc động, bây giờ cùng
một
đám mấy chú mấy thím cọ qua cọ lại,
anh
đương nhiên
không
quen, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu,
đi
theo Kỷ An Ninh chen ra phía ngoài.
Hiển nhiên là Kỷ An Ninh rất có kinh nghiệm, nhìn chỗ nào có khe hở là
cô
lập tức chen qua. Văn Dụ đuổi sát theo.
Chen được
một
nửa
thì
bất động, Kỷ An Ninh dừng lại. Văn Dụ
đang
đi
theo cũng dừng lại,
anh
cònđang
nghĩ phía trước nhiều người như vậy sao xuống xe đây?
Xe đến trạm dừng,
một
đám người ở gần cửa nháo nhào xuống. Kỷ An Ninh thừa dịp này chen tới chỗ gẫn cửa đứng vững. Cửa xe đóng lại, trạm sau mới là đường Quang Minh.
Văn Dụ: “…”
thì
ra là thế.
Khả năng chen lấn của mấy chú mấy thím đúng là
không
đùa được, Văn Dụ lần đầu tiên được trải nghiệm qua đấy.
anh
theo Kỷ An Ninh tới đường Quang Minh, xuống xe rồi mà vẫn thấy hốt hoảng.
“Mùi gì vậy?”
anh
ngửi người mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Kỷ An Ninh hít hít mũi, bình tĩnh
nói
cho Văn Dụ: “Cá hố.”
Văn Dụ: “…”
“Lúc nãy có
cô
kia xách theo túi cá hố.” Kỷ An Ninh nhún vai.
Nghe xong sắc mặt vị đại thiếu gia này có thể
nói
là tương đối đặc sắc.
Kỷ An Ninhh
không
biết sao tự nhiên thấy buồn cười, con mắt bắt đầu cong cong.
Bình thường thấy
cô
rất ít cười, mỗi
một
lần
cô
cười như thế này Văn Dụ đều cảm thấy tim mình
đangđập thình thịch. Cái gì mà cá hố với cả rau cần, đều
không
quan trọng.
“anh
cùng
đi
làm với em.” Ánh mắt
anh
sáng tỏ
nói.
“không
được.” Kỷ An Ninh cự tuyệt.
Nhìn Văn Dụ còn muốn
nói
tiếp,
cô
nói: “Em phải làm hai việc, buổi tối chắc mười
một
giờ mới về được.anh
đừng có phá nữa, mau về
đi.”
Đối với việc
cô
đi
làm thêm, Văn Dụ luôn thấy rất đau đầu.
cô
nói
“không
có thời gian quen bạn trai” đúng là
không
nói
dối.
Tính tình Kỷ An Ninh quá bướng bỉnh, việc này Văn Dụ cũng
không
vội ép
cô, dự định sau này từ từ khuyên bảo.
anh
nói: “Vậy được rồi,
anh
về trước đây.”
nói
xong bỗng nhiên vươn tay nhéo vành tai Kỷ An Ninh, dặn dò: “Em đừng cố sức quá.”
Vành tai
cô
giống như bị phỏng.
Kỷ An Ninh gỡ tay Văn Dụ, che lại tai mình trừng mắt nhìn
anh.
Văn Dụ mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt.
Kỷ An Ninh chỉ thấy bắt đắc dĩ.
thật
ra
thì
cô
hiểu
rõ, bắt đầu từ cái hôn xúc động vào lúc trưa, mối quan hệ giữa
cô
và Văn Dụ
đã
không
còn giống như trước nữa rồi.
Có
một
vài mối quan hệ,
một
vài người khi
đã
đạt được mục đích trước đó
thì
chỉ có thể
đi
tiếp chứkhông
thể lui. Văn Dụ là người như vậy, trong từ điển của
anh
chỉ có ‘được
một
tấc lại muốn tiến
mộtthước’, chứ chưa từng có ‘không
đánh mà lui’ hay ‘tay
không
mà về’.
Văn Dụ gọi xe rời
đi, Kỷ An Ninh cũng
đi
về phía quán cà phê Thư Thần.
đi
được vài bước đột nhiên có người gọi
cô.
Là người làm cùng ca chiều với
cô
đang
chạy tới, hỏi
cô: “An Ninh, người lúc nãy là bạn trai của cậu à?”
Kỷ An Ninh còn chưa trả lời “không
phải”,
cô
gái
kia
đã
hưng phấn
nói
trước: “Đẹp trai
thật
đấy! Bạn trai cậu đẹp trai quá
đi! Hai người xứng đôi lắm luôn! A a a a a tớ cũng muốn có bạn trai.”
cô
nàng ríu rít hỏi Kỷ An Ninh: “Này, cậu tìm đâu được
anh
bạn trai đẹp trai thế, cùng trường à?”
Cảm xúc của
cô
nàng bỗng tăng vọt, câu “không
phải” kia Kỷ An Ninh đành nuốt vào,
nói
đơn giản: “Ừ,anh
ấy là sinh viên năm ba trường mình.”
cô
nàng lại càng hưng phấn mà hỏi đông hỏi tây, muốn Kỷ An Ninh giới thiệu
một
anh
chàng học Hoa đại cho mình. (Hoa đại ở đây là đại học Thanh Hoa)
Kỷ An Ninh thấy đau đầu: “Tớ
không
trọ trong trường, cũng
không
thân quen với bạn trong lớp…”
Vừa bước vào quán,
cô
nàng liền nhảy cẫng lên
nói
với Thư Thần: “Ông chủ, ông chủ! Lúc nãy em vừa thấy bạn trai của An Ninh! Cực kì đẹp trai luôn!”
Thư Thần bản tính ôn hòa, tính tình lại tốt, dáng người cũng nhã nhặn thuận mắt, mấy
cô
nàng trong quán đều rất quý mến
anh.
anh
nghe vậy, cười hỏi: “Hả, là Văn Dụ à? Sao
không
vào đây ngồi chơi
mộtchút?”
Đây chẳng phải đem Văn Dụ trở thành bạn trai
cô
rồi.
Kỷ An Ninh bỗng nhiên phát
hiện
ra, bản thân
không
cảm thấy khó chịu khi thấy người khác coi Văn Dụ là bạn trai của mình. Trong nội tâm ngược lại có cảm giác…tán thành.
“anh
ấy đưa em tới nhưng có việc nên về trước rồi.”
cô
nói. Gương mặt
không
hiểu sao nóng bừng lên.
Thư Thần
đã
coi Kỷ An Ninh như người có người
yêu, trong lòng
đã
tiếp nhận
sự
thật
này nên tâm tình cũng bình thản, còn trêu ghẹo
cô
hai câu,
nói: “Lần sau bảo cậu ấy tới đây,
anh
mời cậu ấy uống cà phê.”
Kỷ An Ninh đồng ý, chạy vào trong ăn cơm rồi thay quần áo.
Sau khi tan làm ở quán cà phê, tiếp tục tới NL. Mặc dù ngày mai mới là ngày nghỉ, vậy mà hôm nay NLđã
đông đến
không
thở được. Sảnh chính và phòng bao đều kín hết.
Kỷ An Ninh thích điều này, kiểu này kiếm được nhiều tiền hơn so với cuối tuần.
cô
chạy qua chạy lại giữa các bàn, vô cùng bận rộn.
“An Ninh!”
một
cô
gái
lớn tuổi hơn tới giữ chặt tay
cô
“Khách phòng 7 gọi em qua.”
Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Em ạ?”
Nếu so ra
thì
khách trong phòng bỏ tiền còn nhiều hơn, ngoài rượu ra bọn họ còn cho thêm tiền boa. Nhưng kiếp trước Kỷ An Ninh cũng rất ít tới phòng bao.
không
gian bị đóng kín, khách phần lớn là đàn ông, điều này làm Kỷ An Ninh cảm thấy
không
an toàn.
Cũng bởi vì trước giờ
cô
không
cướp mối làm ăn, quan hệ với đồng nghiệp cũng khá tốt, nhân duyên ở NL tốt hơn ở trường học.
Người đàn ông trẻ tuổi kia tiêu xài xa xỉ, vì để
cô
nàng kia gọi Kỷ An Ninh còn cho
cô
nàng tiền boa. Chắc là bạn học của Kỷ An Ninh, cùng có thể là người theo đuổi
cô, bất kể thế này
thì
hôm nay Kỷ An Ninh coi như kiếm được thêm
một
khoản.
cô
nàng kia
nói
như thế, ý nghĩ đầu tiên của Kỷ An Ninh là Văn Dụ.
cô
nhớ lại
một
chút, kiếp trước đúng vào đêm này, Văn Dụ đến NL.
anh
mang theo
một
nhóm mấy người
cô
không
biết mà
anh
quen ở ngoài trường, nhìn tuổi đều lớn hơn
anh, sau đó gọi
cô
tới còn gọi thêm rất nhiều chai rượu đắt tiền.
Lúc
cô
đi
ra phòng chuẩn bị đóng cửa lại liền nghe
một
người bạn của
anh
nói: “cô
nàng này dáng đẹpthật, nghĩ xem…”
Sau đó cửa đóng lại, trong đó
nói
thêm gì hoặc Văn Dụ có phản ứng thế nào,
cô
không
nghe thấy.
Đêm hôm đó, chỉ
một
phòng Văn Dụ thôi cũng giúp
cô
kiếm được
không
ít, nhưng
cô
cũng
không
thấy vui vẻ. Sau khi tan làm,
cô
phát
hiện
Văn Dụ
đang
đợi
cô
ở ven đường muốn đưa
cô
về.
Kỷ An Ninh kiên quyết từ chối.
Kỷ An Ninh
nói: “Được, giờ em
sẽ
đi
qua.”
rõ
ràng
đã
bảo
anh
về nhà, thế mà lại chạy tới. Kỷ An Ninh
thì
thầm trong lòng, cũng
không
để tâm tới kiếp trước Văn Dụ chạy tới đây
cô
chỉ thấy khó chịu.
Tới của phòng 7,
cô
đẩy cửa vào, vốn nghĩ mình
sẽ
bình thản đối diện với Văn Dụ.
không
ngờ bên trong lại là
một
đám người xa lạ,
một
người trẻ tuổi vẫy tay với
cô: “Chào, còn nhớ
anh
không?”
Kỷ An Ninh liền đông cứng cả người.
không
phải Văn Dụ, là Triệu Thần.