Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 26: Phản kích mạnh mẽ

Editor: tiểu mao

Lúc Kỷ An Ninh bước vào phòng học liền cảmm giác

không

khí trong lớp

không

đúng lắm. Có vài người nhìn



đầy ý tứ, nhất là nam sinh, hình như còn hơi thất vọng.

Kỷ An Ninh dừng bước

một

chút.

Ánh mắt này



rất quen thuộc.



nhìn lướt qua, thấy Mạnh Hân Vũ vẫy tay với mình.



đi

qua hỏi: “Mọi người sao thế? Nhìn là lạ?”

Mạnh Hân Vũ

nhỏ

giọng, tức giận

nói: “Tôn Nhã Nhàn

nói

xấu cậu!”

Đáp án này giống với suy đoán của Kỷ An Ninh.

Tôn Nhã Nhàn

đã

bắt đầu hãm hại

cô.

Lúc này mới chỉ là gió

nhẹ

mưa phùn, chỉ có thấy chút rét lạnh, sau này mới là mưa rơi sét đánh,

khôngthể tránh né.

Mạnh Hân Vũ còn

đang

thấy tức giận

nói: “Tớ vừa cãi nhau với cậu ta

một

trận. Cậu ấy

nói

chuyện

rõkhó nghe, làm cho người ta tức chết

đi

được! Ơ, cậu cười cái gì thế?”

Ánh mắt Kỷ An Ninh dịu dàng,

đang

mỉm cười nhìn Mạnh Hân Vũ.

Trong trường này,



ấy có lẽ là người duy nhất

đi

bênh vực

cô.

Kiếp trước







ấy

không

thân quen,

không

nói

với nhau được mấy câu thế mà lúc người ta

nói

quá về

cô, Mạnh Hân Vũ lại ra mặt quát lớn: “Tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, miệng chừa chút đức hạnh

đi! Mấy người tận mắt thấy à, có chứng cứ à? Có chứng cứ

không! Khinh thường người chết

không

thể

nóià?

không

thấy cắn rứt lương tâm à?”



ấy

đang

lau bảng liền đập

một

cái lên bàn giảng viên, áp chế cả lớp. Sau này bạn học mới dần dầnkhông

nhắc tới



nữa.

Kiếp này, hai người coi như thành bạn bè,

không

nghĩ tới lúc này



ấy lại ra mặt vì

cô.

Kỷ An Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp,

sự

ấm áp này hòa tan

sự

băng giá ở kiếp trước nơi đáy lòng.



không

gấp cũng chẳng tức, chỉ hỏi: “Cậu ta

đã

nói

gì?”

“Ăn

nói

khó nghe, đầu tiên là chế giễu tình cảnh nhà cậu,” Mạnh Hân Vũ

nói, “Sau đó

thì

tìm đủ cách ám chỉ,

nói

cậu

đang

cùng

một

chàng nhà giàu mập mờ, ám chỉ cậu…”

“Hám giàu?” Kỷ An Ninh hỏi.

Mạnh Hân Vũ tức giận gật đầu: “Ừm!”

Mạnh Hân Vũ biết Kỷ An Ninh kiếm tiền vất vả thế nào. Chính bản thân



cũng muốn phụ thêm cho gia đình, vì vậy dễ sinh ra đồng cảm với Kỷ An Ninh.

Nếu đặt mình vào vị trí đó chắc chắn bị Tôn Nhã Nhàn làm cho tức chết.

“Đừng nóng giận.” Kỷ An Ninh ngược lại

đi

an ủi lại



ấy,



thoáng nhìn qua Tôn Nhã Nhàn, lạnh lùngnói: “Tớ

đi

nói

chuyện với cậu ta.”

“Hả?”

Kỷ An Ninh

nói

xong liền đứng lên, từng bước

đi

tới chỗ Tôn Nhã Nhàn.

Trong nhà chỉ có

một

bà lão và

một



gái, vì tránh những phiền phức

không

cần thiết, đa số thời điểm con

gái

đều chọn dàn xếp ổn thỏa, im lặng nhẫn nhịn.

Nhưng im lặng

không

phải là yếu đuối.

Trải qua

một

kiếp,



đã

hiểu



im lặng phải chịu hậu quả gì, kiếp này



không

muốn tiếp tục im lặng nữa.

“Tôn Nhã Nhàn.” Kỷ An Ninh đứng trước mặt Tôn Nhã Nhàn, dáng vẻ duyên dáng

yêu

kiều, vẻ đẹp trong trẻo

không

chút diêm dúa, làm người ta hai mắt sáng ngời.

Tôn Nhã Nhàn cũng là

một

người đẹp, hai người cùng đứng chung với nhau lại càng đẹp mắt. Quan trọng là trước khi Kỷ An Ninh đến, Tôn Nhã Nhàn vừa

nói

xấu Kỷ An Ninh, bây giờ Kỷ An Ninh bỗng nhiên tìm tới Tôn Nhã Nhàn, lập tức làm cả lớp chú ý.

“Hả? Có chuyện gì à?” Tôn Nhã Nhàn

không

nghĩ là Kỷ An Ninh bỗng nhiên tới đây, trong lòng hơi kinh ngạc, lập tức thẳng lưng lên, lúc

nói

chuyện luôn nở nụ cười, giọng điệu rất thân thiết. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng mấy bạn học đều nghe thấy



ta

nói

xấu sau lưng Kỷ An Ninh, lại thấy



ta giờ

đang

tỏ vẻ tươi cười, lập tức hiểu ra

không

khỏi

nói

thầm trong lòng, cảm thấy Tôn Nhã Nhàn là người… Thôi vẫnkhông

nên thân thiết với



ta

thì

hơn.

Kỷ An Ninh

không

thèm vòng vo,

nói

thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe

nói

lúc tôi

không

có ở đây, cậu

nói

xấu sau lưng tôi? Cậu có gì bất mãn với tôi

thì

cứ

nói

trước mặt tôi.”

Trong lớp trở nên yên tĩnh, vang lên rất nhiều tiếng hít khí lạnh. Bầu

không

khí đột nhiên trở nên kì lạ.

Mọi người đều líu lưỡi. Kỷ An Ninh này



ràng luôn rất yên tĩnh,

không

nghĩ tới…

nói

chuyện thẳng thắng như thế? Vừa tới liền vào thẳng vấn đề?

Tôn Nhã Nhàn cũng bị

sự

thẳng thắn của Kỷ An Ninh làm cho nghẹn họng.



ta cảm thấy

không

tự nhiên liền cười lớn chống chế: “Cậu nghe ai

nói

vậy, đừng có

nói

mò, tớ

không

hề…”

Kỷ An Ninh đánh gãy lời



ta: “Đừng

nói

mấy lời vô nghĩa, cậu

nói

cái gì tôi

đã

biết rồi, tôi chỉ muốn hỏi cậu,

thật

ra cậu

không

vừa mắt tôi ở điểm gì? Là

không

thích nhìn bộ dạng nghèo đói của tôi? Hay làkhông

thích có người theo đuổi tôi?”

Đối với Tôn Nhã Nhàn

thì

câu trả lời chính xác là “Cả hai”. Nhưng Tôn Nhã Nhàn đâu phải đồ ngu,

nóixem thường bạn cùng lớp nghèo đói? Đây là

sự

thiếu chuẩn xác! Cho dù trong lòng có nghĩ như thế cũng

không

thể

nói

ra.

Nếu

không



ta làm sao có thể tiếp tục chụp cái mũ “Hám giàu” chứ?

Con trai ghét nhất mấy đứa con

gái

hám giàu!

Tôn Nhã Nhàn đem mặt kéo căng, nhíu mày giả bộ nghiêm túc

nói: “Nếu cậu

đã

hỏi

thì

tớ

nói

thẳng, đúng vậy, tớ

không

thích nhìn cảnh cậu cứ bám lấy người khác.”

“ ‘Người khác’ là ai? Cậu từ chỗ nào biết được tôi có quan hệ với ‘Người khác’? Làm sao cậu biết tôi bám lấy người ta?” Kỷ An Ninh hỏi liên tục ba câu.

Buổi trưa mấy bạn học

đã

nghe Tôn Nhã Nhàn ám chỉ



ràng, ban đầu có chút ấn tượng

không

tốt với Kỷ An Ninh, lúc này Kỷ An Ninh hỏi ba câu liên tiếp, lập tức phá vỡ ấn tượng này.

Đúng vậy, Kỷ An Ninh

không

thân quen với mấy người trong lớp, có vẻ cũng

không

thân thiết với Tôn Nhã Nhàn, Tôn Nhã Nhàn từ đâu biết được mấy việc của Kỷ An Ninh?

Tôn Nhã Nhàn trong lòng thấy hơi bối rối.

Kỷ An Ninh ở trong lớp luôn rất yên lặng, luôn luôn làm người ta có ảo giác là người mềm yếu dễ bắt nạt. Tôn Nhã Nhàn lúc này mới nhớ tới, hôm thứ hai lúc Kỷ An Ninh

nói

chuyện với



ta miệng lưỡi rất bén nhọn.



ta

không

phải người lương thiện gì, sao mình lại nghĩ



ta là người dễ bị bắt nạt chứ?

“Khụ, tớ chỉ trùng hợp nhìn thấy…?” Tôn Nhã Nhàn

nói.

Kỷ An Ninh hỏi: “Thời gian? Địa điểm? Cậu nhìn thấy ai? Tôi cùng người ta

đang

làm gì?”



hùng hổ dọa người, thay đổi hoàn toàn ấn tượng của mấy bạn trong lớp với

cô. Trước kia mọi người đều cho rằng



giống như

một

bức tranh yên tĩnh,

không

ngờ lại lợi hại như vậy.

“Chắc là thứ hai…” Tôn Nhã Nhàn

nói

không

chắc chắn.

“Thứ hai?” Kỷ An Ninh hỏi, “Vậy “người ta” mà cậu

nói

là Văn Dụ năm ba đúng

không?”



nhấn



từng chữ: “Thứ hai cậu

đi

cùng mấy người nhóm Hân Vũ, thấy tôi và sư huynh Văn Dụ

đangnói

chuyện ở cổng trường, sau đó tôi

đi

cùng với mấy cậu vào trường, bởi vì cậu hỏi nên tôi

nói

cho cậu, sư huynh Văn Dụ đúng là

đang

theo đuổi tôi, nhưng bởi vì tôi cảm thấy

không

hợp, thêm nữa tôi có nhiều việc làm thêm ở ngoài, phải chăm sóc bà ngoại nên

không

có thời gian

nói

chuyện

yêu

đương, vì vậy tôi

đã

từ chối

anh

ấy.”

Các bạn học xì xào bàn tán: “Văn Dụ, là người học năm ba lái xe Hummer

đi

học, vị sư huynh rất đẹp trai kia à?”

Kỷ An Ninh

không

cho Tôn Nhã Nhàn có cơ hội mở miệng mà tiếp tục

nói: “Tôi

nói

cho cậu sau đó cậu liền cười nhạo tôi, hỏi tôi có biết nhà Văn Dụ rất giàu

không, nếu tôi làm bạn

gái

anh

ấy còn cần gì

đilàm thêm, đúng

không? Lúc đấy mấy người Hân Vũ đều ở đó, tôi vì câu này của cậu mà ầm ĩ mấy câu, cuối cùng vẫn là Hân Vũ đứng ra can ngăn.”

Mạnh Hân Vũ kịp thời xen vào: “Đúng, lúc ấy cậu đúng là

nói

như vậy, bộ dạng rất hâm mộ.”

Ánh mắt các bạn học cũng thay đổi.

thật

ra

không

cần Mạnh Hân Vũ thêm vào

thì

mọi người cũng nghe ra mấy lời Kỷ An Ninh thuật lại của Tôn Nhã Nhàn lộ ra

sự

chua xót hâm mộ.

Buổi trưa, Tôn Nhã Nhàn dùng từ

không



“Nghe

nói”, “Nghe

nói” này ám chỉ Kỷ An Ninh ham giàu, kết quả…

Tôn Nhã Nhàn

không

giữ được bình tĩnh, đứng bật dậy, giọng cũng cao lên mấy phần: “Tôi chỉ đùa

mộtchút, ai lại xem là

thật

chứ!”

Kỷ An Ninh cười lạnh: “Cùng

một

việc, lúc

thì

cậu lôi ra

nói

đùa, lúc lại dùng để phê phán tôi? Tiêu chuẩn của cậu cùng thay nhanh quá đấy?”

Tôn Nhã Nhàn nghẹn họng, thẹn quá hóa giận, cao giọng

nói: “Tôi đúng là

không

nhìn cậu quen mắt! Chính cậu

đã

nói

cậu

đã

từ chối Văn Dụ, sau đó cậu lại chạy tới mập mờ

không

ngừng với người ta, cậukhông

phải là

đang

bám lấy người khác sao? Đúng là thất đức!”

“Cậu

nói

tôi mập mờ

không

ngừng,” Kỷ An Ninh tỉnh táo hỏi lại, “Là vào thứ ba lúc tôi

nói

cho cậu biết tôi cùng câu lạc bộ với Văn Dụ à?”

“Đúng!” Tôn Nhã Nhãn cảm thấy mình

đã

bắt được thóp của Kỷ An Ninh, lập tức tăng dũng khí, “Cậu

nóicậu

đã

từ chối Văn Dụ đúng

không? Vậy cậu còn vào câu lạc bộ của

anh

ấy làm gì?”

Kỷ An Ninh bật cười: “Cậu xuyên từ triều Thanh tới à? Nếu lớp chúng ta có bạn nam theo đuổi tôi, tôi từ chối, có phải sau này tôi

không

thể học chung

một

lớp với các cậu nữa? Tôi

không

biết bây giờ còn

sựphân biệt nam nữ đấy?”

Cái này đúng là đòn phản kích rất mạnh đấy, mấy người ủng hộ Kỷ An Ninh cảm thấy hơi lung lay.

Nhưng Kỷ An Ninh

không

chút hoảng loạn.

Thần sắc



trầm tĩnh,

âm

điệu

nhẹ

nhàng

nói: “Cậu chắc

không



tình huống của tôi. Tôi

đã

làm thêm từ lúc học cao trung rồi.”

Mấy bạn học đều biết, dù sao đây là việc

đã

được công khai. Nhưng những gì Kỷ An Ninh

nói

sau đó bọn họ đều

không

biết.

“Chắc do dáng dấp tôi tạm được, tóm lại lúc tôi

đi

làm thêm thi thoảng gặp

một

vài người xấu, mấy chuyện

không

tốt. Tôi chỉ là

một



gái

trẻ tuổi, bên ngoài

không

dựa được vào ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”

“Cho nên tôi muốn học

một

ít kỹ xảo vật lộn thực dụng hoặc mấy chiêu phòng thân.

không

phải mấy chiêu thức đẹp mắt ngoài kia, mà là mấy chiêu thức vào lúc nguy hiểm có thể cứu mạng tôi.”

“Nếu cậu điều tra qua

thì

biết, mặc dù trong trường có mấy câu lạc bộ võ thuật, nhưng thực tế chỉ có thể xem như tập luyện thể dục. Văn Dụ là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing, trình độ khá cao, rất chuyên nghiệp. Quan trọng nhất là cái này rất thực dụng, có thể dùng để đánh nhau, phòng thân.”

“Cho nên dù tôi phải làm thêm rất bận rộn, vẫn quyết dành chút thời gian để học mấy chiêu phòng thân. Văn Dụ là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing,

anh

ấy biết tình huống của tôi, cho nên phá lệ cho tôi vào.”

Kỷ An Ninh giải thích



ràng. Tình huống của



đúng là rất đặc thù, mọi người đều biết.

Nghe



bình tĩnh

nói

“Gặp được người xấu, mấy chuyện

không

tốt”, rất nhiều bạn học cũng

không

nhịn được mà sinh ra đồng tình.

Từ cao trung

đã

làm thêm, lúc cao trung bọn họ

đang

làm gì nhỉ? Đa phần đều là người lớn

không

cho bọn họ làm gì cả, chỉ cần học tập

thật

giỏi,

một

lòng đậu đại học là được.

Còn Kỷ An Ninh,

một

người phải gánh nhiều như vậy, sinh hoạt, kinh tế và xã hội, ba cái áp lực đè lên người, cuối cùng vẫn thi vào Hoa đại giống bọn họ. Cẩn thận nghĩ lại, liền bắt đầu thấy khâm phục.

Tôn Nhã Nhàn từ

sự

biến hóa ánh mắt đến tiếng xì xào bàn tán của mọi người cảm giác được hướng gió

đang

thay đổi.



ta tức hổn hển

nói: “anh

ấy

không

nhận nữ sinh, lại vì cậu mà phá lệ,

không

phải bởi vì thích cậu à?”

“Tôi đoán là vậy. Nhưng người khác thích tôi hoặc muốn theo đuổi tôi đâu phải điều tôi có thể khống chế.” Kỷ An Ninh

nói, “Tôi cùng sư huynh Văn Dụ đúng là

đã

nói

qua, chúng tôi

không

thích hợp, tôi cũng

không

có thời gian. Đối với chuyện

anh

ấy giúp tôi lần này, tôi cảm thấy rất cảm kích. Cũng

khônggià mồm bởi vì

anh

ấy thích tôi

thì

tôi cự tuyệt

sự

giúp đỡ của

anh

ấy. Bởi vì so ra, an toàn của tôi quan trọng hơn.”

Ánh mắt Tôn Nhã Nhàn nhìn sơ qua, thấy mấy bạn học vì lời

nói

của Kỷ An Ninh mà gật đầu biểu thị đồng ý.

Trong đầu



ta

đang

suy nghĩ làm thế nào để phản bác Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh lại bắt đầu phản công.

“Ngược lại tôi thấy rất hiếu kì

một

chuyện.”



cười, “Tôn Nhã Nhàn, làm sao cậu biết câu lạc bộ kickboxing

không

nhận con

gái?”

“không, đáng ra phải hỏi, sao cậu biết Văn Dụ là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing?”

“rõ

ràng vào hôm thứ ba, lúc cậu hỏi tôi, tôi cơ bản

không

nói

cho cậu biết là cậu lạc bộ nào mà?”