Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 16: Phản đòn

Editor: tiểu mao

Giữa lông mày Kỷ An Ninh đều toát ra ý cười.

“Văn Dụ,

anh

đúng là

một

tên lưu manh!”



nói.

Văn Dụ kinh ngạc, chẳng lẽ Kỷ An Ninh có thuật đọc tâm, biết lúc nãy trong đầu

anh

đang

nghĩ gì?

anh

nhìn kĩ



thấy ánh mắt



trong vắt sáng tỏ,

không

chút mập mờ. Giống như



vừa

nói

một

câu trần thuật vậy.

Làm

anh

có chút nghĩ

không

ra.

Kỷ An Ninh vừa gỡ xuống áp lực nặng nề, cả người đều thoải mái, mặt mày mang ý cười, khuôn mặt như phát sáng,

nói: “Tôi vẫn muốn

nói

câu kia, tôi chỉ muốn làm bạn bè với

anh. Loại chuyện này

khôngthể cưỡng cầu,

anh

không

muốn

thì

thôi.”

Văn Dụ kêu

một

tiếng “Này”,

đang

muốn

nói

chuyện

thì

có người gọi tên Kỷ An Ninh.

Hai người quay đầu, người gọi Kỷ An Ninh là lớp trưởng lớp



Mạnh Hân Vũ.



ấy

đang

cùng mấy người bạn cùng lớp

đi

ra ngoài trở về trường.

Kỷ An Ninh bỏ lại cho Văn Dụ

một

câu: “Bạn học gọi tôi.” Rồi chạy

đi



chạy tới chỗ Mạnh Hân Vũ, hỏi: “đi

dạo phố à?” Có hai nữ sinh

đang

cầm

trên

tay mấy cái túi giấy, giống như

đi

dạo qua mấy cửa hàng

nhỏ

bên ngoài trường học.”

Mạnh Hân Vũ

nói: “Cùng mọi người ra ngoài mua ít đồ.” Trong này, mấy nữ sinh đều

không

quen với Kỷ An Ninh, chỉ có Mạnh Hân Vũ

nói

được hai câu, vừa rồi cũng là



gọi Kỷ An Ninh. Nhưng



ấy

nóixong lại quay sang lườm nữ sinh khác

một

chút.

Nữ sinh kia là người luôn muốn làm hoa khôi lớp, hoa khôi khoa, kiếp trước mấy lời đồn đại về Kỷ An Ninh chủ yếu xuất phát từ Tôn Nhã Nhàn.

Ánh mắt



ta lấp lóe, xen vào hỏi: “Người vừa rồi

nói

chuyện với cậu là Văn Dụ năm ba à?”



ta vừa rồi

đi

về phía này, lập tức chú ý đến Văn Dụ, lại nhìn kĩ, thấy nữ sinh

đang

nói

chuyện với Văn Dụ

khôngphải là Kỷ An Ninh kiêu ngạo lạnh lùng kia à.

Trong lòng



có chút tâm tư, nhưng



ta với Kỷ An Ninh quan hệ

không

tốt lắm,



ta liền thọc Mạnh Hân Vũ

một

chút, khiến Mạnh Hân Vũ gọi Kỷ An Ninh.

Mạnh Hân Vũ quay đầu thấy Kỷ An Ninh,

không

nghĩ nhiều liền gọi. Gọi xong mới nhận ra, Kỷ An Ninhđang

nói

chuyện với

một

soái ca chân dài.



hình như…gọi

không

đúng lúc

thì

phải.

Đầu óc



ấy cũng thông minh, lúc này thấy Tôn Nhã Nhàn mở miệng hỏi soái ca kia, hình như hiểu được mình bị Tôn Nhã Nhàn lợi dụng.

Hai nữ sinh khác tò mò

nói: “Người kia là Văn Dụ à? Đẹp trai

thật

đấy.”

“Cao quá

đi,

anh

ấy cao bao nhiêu vậy?”

Mấy



đã

được Tôn Nhã Nhàn giới thiệu qua về đại danh Văn Dụ, vừa rồi được nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền. Dáng người cao,

không

mặt cứng rắn, bừng bừng khí khái hào hùng. Hơn nữa nhìn qua trông rất thành thục, đúng là năm ba

không

giống với mấy nam sinh ngây thơ trong lớp.

“Tớ cũng

không

biết.”



nghĩ

một

chút,

nói: “Có lẽ là khoảng mét tám?”

“Tớ nghĩ là hơn.”

một

nữ sinh

nói, “Vóc dáng bọn mình cũng tương đương nhau, cậu đứng kém

anh

ấymột

cái đầu, chắc chắn phải hơn mét tám.”

Tôn Nhã Nhàn hỏi: “Lần trước nghe

nói

các cậu có quen biết. Làm thế nào cậu quen với Văn Dụ? Tớ nhớ cậu

không

phải người bản địa.”

Kỷ An Ninh lạnh nhạt trả lời: “Quen nhau ở nhà ăn của trường.”

Mấy nữ sinh yên tĩnh

một

giây, lập tức hưng phấn.

“Oa,

anh

ấy tới bắt chuyện với cậu

thật

à?”

“Có phải muốn theo đuổi cậu

không?”

“Trời ạ, đây là khung cành bên trong đại học mà tớ tưởng tượng!”

Kỷ An Ninh

đang

đợi mấy câu này.

Kỷ An Ninh

không

phải bánh bao, cũng

không

phải

không

biết

nói

chuyện. Chỉ là kiếp trước lời đồn

đãthành, Văn Dụ lại ra vẻ quấn chặt lấy

cô, cho dù



có mười cái miệng cũng vô dụng.

Huống hồ,



một

người mà phải gánh cuộc sống của hai người, phải bôn ba mệt nhọc,

không

thừa sức lực mà dây dưa nhiều nhiều với những bạn học

đã

cho



là đứa con

gái

hám giàu. Chẳng qua chỉ là bốn năm bạn học thôi, đợi đến lúc tốt nghiệp, chẳng ai nhớ ai.

Nhưng



không

nghĩ tới,



không

đợi được đến ngày tốt nghiệp, mà kiếp này, cơ hội lại tới, Kỷ An Ninh cảm thấy có thể tránh được vết xe đổ.

“anh

ấy đúng là có ý đó.” Kỷ An Ninh thẳng thắn thừa nhận. Có nam sinh muốn theo đuổi

cô, cũngkhông

phải việc cần giấu, có gì mà

không

thể

nói.

Mấy người Mạnh Hân Vũ càng kích động, liên tiếp truy hỏi: “Sau đó

thì

sao? Sau đó

thì

sao?”

Kỷ An Ninh mỉm cười sau đó phá vỡ mấy bong bóng màu hồng của mấy



nàng: “Hàn huyên trò chuyện, cảm thấy

không

hợp.”

“A?” Các



gái

vỡ mộng.

Theo các

cô, chỉ cần

không

thấy ghét đối phương, nếu nam sinh đủ cao đủ soái nếu tới tỏ tình

thì

sẽtiếp nhận. Dù cho

không

có cảm giác, cũng có thể

đi

từ bạn bè lên từ từ tìm cảm giác.

“Chủ yếu là do chênh lệch về trình độ kinh tế quá lớn.” Kỷ An Ninh

nói, “Nhà

anh

ấy có điều kiện rất tốt, tiền tiêu thoải mái, tình huống của tớ mấy cậu biết mà,

không

phù hợp lắm. Với cả tớ phải làm thêm rất nhiều,

không

có thời gian

nói

chuyện

yêu

đương. Tớ

đã

nói



với

anh

ấy.”

Lúc



nói

chuyện đầu nghiêng về

một

bên.

Ánh nắng chiếu đôi mắt đen nhánh của



thành màu nâu nhạt, làn da trắng óng ánh

hiện

ra ánh sáng dịu dàng.

Mấy người Mạnh Hân Vũ đều ngơ ngẩn, trong thời khắc đó, trong lòng cùng sinh ra

một

ý nghĩ, Kỷ An Ninh…thật

xinh đẹp.



ràng là cùng tuổi,



ràng đều mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên, nhưng giữa lông mày Kỷ An Ninh lại giống như trưởng thành hơn bọn họ mấy phần. Vẻ xinh đẹp yên tĩnh này

không

phải chỉ ở tướng mạo, mà là khắc ở giữa lông mày, sâu trong đôi mắt.

Cũng

không

lạ tại sao Văn Dụ là

một

người con trai cao ráo đẹp trai như vậy lại muốn bắt chuyện ở nhà ăn.

Mấy nữ sinh nhịn

không

được mà hâm mộ

cô.

Tôn Nhã Nhàn lại phì cười

nói: “Cậu

đang

đùa à?

không

phải cậu biết nhà Văn Dụ có tiền à? Nếu cậu làm bạn

gái

anh

ấy, cậu còn phải

đi

làm thêm làm gì? Tiền

một

tháng cậu kiếm được còn chưa đủ cho người ta đổ xăng ý.”

Cho dù nụ cươi tươi như hoa cũng

không

thể che dấu

sự

ghen ghét trong đáy mắt.

Kiếp trước, Tôn Nhã Nhàn

không

theo đuổi được Văn Dụ, nên sinh ra ghen ghét,



ta giống như rắn độc chạy

đi

khắp nơi rêu rao

nói

xấu Kỷ An Ninh, dội nước bẩn lên người

cô.

So sánh với mấy người ngây thơ như Mạnh Hân Vũ, Kỷ An Ninh



ràng thấy Tôn Nhã Nhàn là loại bên ngoài xinh đẹp bên trong xấu xí.

Ánh mắt



lạnh lùng hỏi: “Cậu

đang

nói

tới chuyện

yêu

đương hay được bao nuôi?”

Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn

không

tốt bắt đầu gây

sự: “Như thế nào? Chẳng nhẽ

không

phải?”

Kỷ An Ninh mỉm cười: “Tớ vừa

nói

là nhà Văn Dụ quá giàu. Khả năng kinh tế của tớ có hạn, nếu như quen với

anh

ấy, tớ chắc

không

có đủ tiền. Cho nên, tớ

đã

cự tuyệt

anh

ấy.”

Tôn Nhã Nhãn tranh luận: “Trai

gái

yêu

đương, nếu điều kiện kinh tế tốt

một

chút

thì

gánh vác chi phí

thìcó sao. Hoặc là cậu để

anh

ta chịu nhiều, mình chịu ít.”

“Có thể. Con trai gánh vác chi phí

yêu

đương, kiểu này tớ cảm giác có thể. Chỉ cần hai bên đều vui lòng là được.” Kỷ An Ninh vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng lại chuyển hướng

nói: “Nhưng tớ vừa

nói

tớ vì phải làm thêm nên

không

có thời gian

yêu

đương. Cậu lại

nói

tới quen biết với con trai có tiền

thì

không

cần làm việc vất vả.”

Kỷ An Ninh bình tĩnh

nói: “Mong cậu hiểu

rõ, tớ làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt với tiền thuốc của bà ngoại, số tiền này

không

phải dùng cho chuyện

yêu

đương. Nếu cậu cảm thấy cậu cùng với người ta ở chung

một

chỗ

thì

bản thân

không

phải kiếm tiền nữa, chẳng lẽ cậu muốn người ta phải bỏ tiền ra nuôi cả nhà cậu à? Nếu cậu nghĩ như vậy,

thì

chắc chẳng phải

yêu

đương gì? Tớ cảm thấy cậu

đang

bán thân đấy,

không

tốt lắm đâu?”

Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn chụp lên đầu



mấy thứ dơ bẩn, kiếp này Kỷ An Ninh vượt lên trước chụp lại lên đầu Tôn Nhã Nhàn.

“Cậu…!” Tôn Nhã Nhàn tức đỏ cả mặt, nhưng

không

phản bác được mấy suy luận của Kỷ An Ninh. Suy luận của Kỷ An Ninh dựa

trên

cơ sở mấy câu



ta vừa

nói

lúc nãy, chẳng qua



chỉ giải nghĩa



hơn chút thôi.

Mà lúc Tôn Nhã Nhàn

nói

mấy câu kia,



ràng toàn vị chua lòm ám chỉ nhà Văn Dụ có tiền, Kỷ An Ninh có thể sống dựa vào Văn Dụ. Chẳng qua là bị Kỷ An Ninh che dấu thôi.

Mạnh Hân Vũ nhìn hai người vài lần, Mạnh Hân Vũ dù sao cũng là lớp trưởng,



ấy kéo cánh tay Kỷ An Ninh

nói: “không

phải

đang

nói

về trai đẹp à, sao lại cãi nhau rồi.”

Tôn Nhã Nhàn nhận lấy bậc thang, muốn

đi

xuống: “Đúng vậy, chỉ đùa chút thôi, nghiêm túc vậy làm gì?”

“Hóa ra là

nói

đùa à, đều là sinh viên, học hành khổ cực nhiều năm như vậy mới đỗ được Hoa đại,không

thể nào suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm bạn trai có tiền, sống dựa vào mấy người giàu có, tớ biết cậu

đang

đùa mà.” Kỷ An Ninh nở nụ cười, “Tớ cũng vậy.”

Dựa vào kim chủ và mấy người giàu có đều là những thứ kiếp trước Tôn Nhã Nhàn dùng để

nói

Kỷ An Ninh. Hôm này cuối cùng Kỷ An Ninh cũng có thể trả lại, cảm thấy như có ngụm khí bẩn được thoát ra ngoài, trong lòng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn khó coi hơn,



ta miễn cưỡng cười

nói: “Tớ

đi

tới mấy hàng quà vặt mua ít đồ, mọi người về lớp học trước

đi.” Liền vội vàng bỏ

đi.

“không

nhìn ra mồm mép cậu lợi hại như thế đấy.” Mạnh Hân Vũ nhe răng cười.

Cánh tay



ấy vẫn

đang

kéo tay Kỷ An Ninh. Nếu nữ sinh như



ấy

đi

căn ngăn

sẽ

tới kéo

một

trong hai người

đang

cãi nhau, đây là hành vi tự nhiên. Nhưng lúc



ấy vươn tay, theo bản năng liền chọn Kỷ An Ninh.

thật

sự

thì, lúc Tôn Nhã Nhàn

nói

câu kia… Cũng

không

phải là ý Kỷ An Ninh

nói

kia.

Mạnh Hân Vũ mặc dù

không

phải sinh viên nghèo khó, nhưng áp lực kinh tế trong nhà cũng rất lớn, đối với Kỷ An Ninh có thể hiểu. Tôn Nhã Nhàn dùng giọng điệu

âm

dương quái khí kia cũng làm



ấy cảm thấy

không

thoải mái.

Kỷ An Ninh mặt

thì

tươi cười nhưng lại

nói



ta tới mức á khẩu

không

trả lời được, trong lòng Mạnh Hân Vũ cũng thấy rất vui sướиɠ.

không

riêng gì



ấy, hai nữ sinh khác cũng

nói: “nói

đùa cũng phải có mức độ chứ,

nói

chuyện chua chát như thế đúng là làm cho người ta khó chịu.”



nàng ấy

đang

nói

đến Tôn Nhã Nhàn.

không

phải ai cũng ngốc.

một



gái

xinh đẹp vừa thừa nhận mình được

một

anh

chàng vừa có tiền vừa đẹp trai theo đuổi,

một

người khác

đã

vội

nói

chuyện châm chọc đủ hướng, tìm cách hạ thấp, ai màkhông

nghe thấy vị chua trong này chứ.

“Đúng vậy. Bình thường thấy cậu ấy xinh đẹp lại tốt tính, rất có mặt mũi,

không

nghĩ là kiểu người như thế.”

một

nữ sinh khác cũng

nói.

Tân sinh năm nhất, vừa tới hoàn cảnh mới, chính là giai đoạn tìm kiếm những người bạn hợp nhau.

Lúc tập huấn quân

sự

là lúc lập lên tình chiến hữu, mọi người nhanh chóng có cảm tình với nhau, nhưng vẫn bị ngăn lại do tính cách khác nhau. Khoảng thời gian trở về trường học, mất

một

khoảng thời gian để các đoàn thể điều chỉnh nội bộ.

Kỷ An Ninh

không

tham gia tập huấn quân

sự, cũng

không

hay

đi

cùng lớp, bỏ lỡ hai cơ hội tốt để thân thiết với mấy bạn trong lớp.

Kiếp trước



từ bỏ việc giải thích cho mình, cũng từ bỏ việc giao lưu với bạn học, để cho mình trở thành cá thể đơn độc bên ngoài quần thể.

một

kiếp này, trong lòng



còn khúc mắc, lúc đầu

không

định thân thiết với mấy bạn cùng lớp, nào ngờ chỉ vì

một

lần tranh cãi với Tôn Nhã Nhàn lại ngoài ý muốn mà đạt được

sự

ủng hộ của ba người Mạnh Hân Vũ.

Vận mệnh của con người, thường vào lúc người ta

không

để ý mà

đi

theo

một

hướng khác.

Ví dụ như Kỷ An Ninh,



chỉ nhất thời xúc động muốn tới câu lạc bộ kickboxing học

một

vài chiêu, nhưng lại tự chui đầu vào lưới, tự mình nhảy vào địa bàn của Văn Dụ.