Bạch Bích Vi Hà

Chương 46: Đi tìm thảo dược.

Tống Tích hơi sững sờ, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì hai người kia cũng đã đi xa.

“Bà nhiều chuyện!” Tống Tích đá một cước khiến rất nhiều bụi bặm bay lên.

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Tu Vân dựa nửa người vào cửa, gió ấm đầu hạ thổi đến làm bay những sợi tóc đen trên trán chàng, đôi mắt ôn hòa dịu dàng lộ ra. Hôm nay cả người chàng mặc bộ y phục trắng, tựa như một viên ngọc trắng hoàn mỹ không nhiễm chút bụi trần.

“Ồ, không có gì ạ.” Tống Tích không quên trừng mắt nhìn chằm chằm về hướng họ đi. Mặc dù biết bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn muốn giải tỏa cơn tức giận của mình.

“Không có việc gì thì tới đây đi.” Bùi Tu Vân vẫy tay với nàng.

Tống Tích đi đến trước mặt chàng, phát hiện ra sắc mặt hôm nay của chàng có gì đó không đúng, lòng nhất thời hoảng hốt: “Tiên sinh, người không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Chàng giơ bàn tay lạnh lẽo như thường lên nắm lấy tay nàng. Nghĩ như vậy, hôm qua thân thể chàng nóng lên hơi bất thường.

Bùi Tu Vân dẫn nàng đến dưới giàn hoa. Dây leo màu nâu sẫm cheo leo quấn quanh cây gỗ chữ thập, những chiếc lá xanh tươi tốt và cả những chùm hoa màu tím treo lơ lửng giống như những đám mây màu tím dày đặc.

Hai người đứng đối diện nhau. Chàng cúi đầu, lấy hai mảnh giấy lớn đã được gấp gọn từ trong ngực ra, rồi đưa tới trước mặt Tống Tích.

Tống Tích cầm lấy và mở ra, một trong số đó, phía trên chỉ ghi bốn chữ bằng mực thẳng đứng, “Đã có biện pháp.”

Cô nghi hoặc mở ra một mảnh khác, hình như là một đơn thuốc, nhưng các loại thảo mộc trên cô chưa từng nghe qua bao giờ.

“Xin lỗi, ta vẫn chưa nói với muội.”

Trong lòng Tống Tích căng thẳng nhìn chàng.

“Năm năm trước, ta đã bị trúng độc. Sau khi được điều trị đã không còn gì đáng ngại, chỉ là cơ thể sẽ suy yếu hơn so với người bình thường một chút. Trước khi có thể áp chế độc tính, tâm trạng của ta không thể có bất kỳ kích động nào. Dẫu vậy, ta vẫn không muốn muội phải phó thác nửa đời còn lại của mình cho một người có cơ thể khiếm khuyết. Thế nên sau khi nhận được thư từ chú, ta mới quyết định bắt đầu với muội.” Chàng giơ tay ra, lấy hai ngón tay kẹp tờ giấy mỏng manh kia và tiếp tục nói: “Đây là bức thư ta đã nhận được.”

Tâm trạng Tống Tích thất thường, lúc lên lúc xuống, nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay chàng, hỏi: “Tức là… đã có biện pháp?”

“Ừm.” Chàng gật đầu, “Có hai biện pháp, nhưng đều không dễ dàng. Trái tim của ta đã không thể bình tĩnh được, nếu cứ tiếp tục thì e là ta sống không được bao lâu nữa.”

“Tại sao không thể bình tĩnh?” Tống Tích hỏi. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp sự nặng nề trong đôi mắt đen sâu thẳm của chàng, “Vì người ở bên muội nên mới không sống được lâu nữa ư?”

Thấy chàng im lặng, trong lòng nàng càng nặng nề hơn, ngón tay vò nát mảnh giấy, nước mắt bỗng nhiên trào ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Người không cần muội nữa sao?”

Bùi Tu Vân tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng, “Kết duyên vợ chồng với muội, sao ta lại không cần muội được chứ?”

“Nhưng người ở bên muội, người sẽ chết mất…” Mặt Tống Tích vùi sâu vào trong ngực của chàng.

Bùi Tu Vân nhẹ nhàng cười, giống như nàng đang nói chuyện không liên quan đến sự sống chết.

“Không phải đã có biện pháp rồi sao?”

“Đúng vậy!” Tống Tích vội vàng lau nước mắt, mở ra đơn thuốc đã bị nàng vò nhàu nát trong tay.

Ánh mắt Bùi Tu Vân buồn bã. Đã qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chàng làm việc đều không hổ thẹn với lương tâm, chỉ có một việc đã làm sai. Nếu trước đây, chàng không quá nóng lòng khi nhận được thư của chú, Tống Tích đã không bị cuốn vào việc giải độc đầy rắc rối này.

“Tích Nhi, muội có thích Trường An không?”

“Trường An… tốt không ạ?” Hai khóe mắt của Tống Tích ngấn lệ, ngơ ngác nhìn chàng. Nàng chỉ nhìn thấy Trường An trong sách vở, một nơi phồn hoa thịnh vượng mà nàng không thể tưởng tượng được.

“Chợ bày châu báu. Nhà chật lụa là [1]. Trường An ngàn đèn chiếu Bích Vân, đây là động tiêu tiền, cũng là mồ chôn mỹ nữ. Sự phồn hoa nơi đây biểu hiện ngay bề ngoài, nhưng cái tàn khốc của nó thì khắc sâu tận xương tủy.” Ánh mắt chàng sâu tựa mặt hồ thăm thẳm, ảm đạm chẳng có lấy một tia sáng.

“Vậy thì con chắc chắn không thích nó. Con vẫn thích cuộc sống đơn giản hơn.” Tống Tích suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.

Bùi Tu Vân lấy đi đơn thuốc trong tay nàng, “Nếu như không ở Trường An lâu được, vậy thì chỉ có một cách. Trên này có sáu vị thảo dược, ở sáu nơi khác nhau, cần có người tự mình đi đến tận nơi để tìm. Qua mấy ngày, ta sẽ trở lại Hội Kê một lần nữa, muội hãy liên lạc với thúc bá và nhờ bọn họ sắp xếp người đi lấy sáu vị thảo dược này thay ta.”

Ánh mắt Tống Tích sáng lên, kiễng chân lên, ghé sát vào mặt chàng, hỏi: “Tại sao chúng ta không cùng nhau đi tìm thảo dược chứ?”