Bạch Bích Vi Hà

Chương 31: Ngoại lệ của chàng.

Thấy nàng đã được một bài học, Bùi Tu Vân thả tay ra. Chàng hơi nghiêng mình ra ngoài thuyền để tìm kiếm, sau đó hái liền mấy đoá sen đang nở rộ, bó lại thành bó rồi đặt vào tay Tống Tích.

“Từ nay muội đừng tuỳ tiện nhận đồ của người khác nữa. Đồ của người dưng ắt phải trả lại.” Bùi Tu Vân sâu xa nói.

“Hiểu rồi ạ.” Tống Tích cúi đầu, vùi mặt trong khóm hoa sen, ngửi lấy mùi hương thanh mát.

Chàng nâng tay lên, ngón tay thon dài câu lấy cành sen, chỉnh lại chiếc mũ lá sen trên đầu Tống Tích.

Khuôn mặt ửng hồng của Tống Tích ngẩng khỏi bó hoa, khuôn mặt cùng sen chiếu rọi lẫn nhau.

Nàng vươn tay nắm một cuống lá dài rồi mạnh mẽ ngắt đứt, sau đó, nàng cầm lá sen lên, vài giọt nước trong veo trượt xuống đất.

Bùi Tu Vân cúi đầu, Tống Tích liền giơ lá sen để che cho chàng. Mái tóc đen như mực của chàng như nâng như đỡ chiếc lá xanh mướt. Dưới bóng lá màu xanh xanh, đôi mắt của chàng sâu tựa ngân hà.

“Cùng đội lá sen đi ạ.” Tống Tích cười hì hì, bảo.

“Được.” Bùi Tu Vân vươn cánh tay ra sau lưng nàng, bàn tay đặt trên bả vai mềm mại, kéo nàng dựa vào lòng mình.

Nước xanh đua trăng tỏ [1], mưa phùn phấp phơi như ngàn sợi bạc sáng lấp lánh.

“Khuya rồi, cùng ta về nhà thôi.” Bùi Tu Vân đỡ nàng đứng dậy.

Lúc này, Bùi Tu Vân không hề nói rằng đưa nàng về nhà, mà thay vào đó là muốn Tống Tích theo chàng về nhà.

Được nửa đường, chàng vòng sang một lối khác và gõ vào một cánh cửa gỗ đang khép chặt.

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đi ra mở cửa, nhìn thấy Bùi Tu Vân liền cười nói: “Tiên sinh đến rồi à? Ta đã chuẩn bị đồ cho người xong rồi.”

Lão quay lưng, từ trong bóng khuất nhặt ra một con gà đã được làm sạch lông.

Bùi Tu Vân xách dây cỏ trên cổ con gà, sau đó lấy mười mấy đồng trong ngực áo, đưa cho lão.

“Cảm ơn tiên sinh!” Người đàn ông trung niên nhận tiền, liên tục nói cảm ơn.

“Đi thôi,” Bùi Tu Vân nắm cổ tay của Tống Tích, nói: “Về tới nhà sẽ nấu cơm cho muội.”

Dọc đường đi, Tống Tích đoán già đoán non đến 108 cách chế biến gà.

“Gà nướng hạt dẻ phải không ạ?” Hạt dẻ có màu nâu vàng, hoà với nước súp đặc quánh sẽ thành màu nâu bóng. Mùi thơm phưng phức, Tống Tích vừa nghĩ thôi đã thèm rồi.

Bùi Tu Vân lắc đầu.

“Súp gà nấm hương?” Thịt gà mềm mềm hoà với mùi vị của nấm Đông Cô, bổ sung lẫn nhau.

Bùi Tu Vẫn lắc đầu.

“Thế gà luộc ạ?” Tống Tích không thích gà luộc lắm, nhưng nếu ăn với nước chấm ngon thì nàng tạm chấp nhận.

Bùi Tu Vân rũ mi mắt, liếc nàng một cái, “Trước khi vào nhà, nếu muội có thể đoán ra thì ta sẽ thưởng cho muội một món quà.”

Tống Tích vân vê cằm mình, lẩm bẩm: “Gà kho hành? Gà hầm xì dầu? Hay mì gà nhỉ?”

Bùi Tu Vân đã bước một chân qua cửa nhưng bị Tống Tích kéo ống tay áo lại, “Đừng đi, chờ con đoán đã.”

“Muội như thế là chơi ăn gian đấy.” Bùi Tu Vân nhấc chân, hai chân đều đã bước qua thềm cửa.

Tống Tích khẽ buông tay, ỉu xìu nói: “Con đoán không ra.”

Bùi Tu Vân cúi xuống, rút lá sen trên đầu của mình, đồng thời rút luôn lá sen trên đầu Tống Tích. Chàng đứng trước mặt nàng, từ tốn bọc lá sen quanh con gà.

Đôi mắt của Tống Tích sáng ngời, “Gà om lá sen?”

Bùi Tu vân gật đầu.

Đồng tử như sao của nàng tức thì ảm đạm, thất vọng nói: “Dù sao người cũng bước vào nhà rồi.”

Đồng nghĩa rằng dù nàng đoán đúng, tiên sinh cũng sẽ không thưởng cho nàng món quà kia.

“Tống Tích này,” Giọng nói của chàng dịu dàng như suối, lại như đôi tay của cầm sư mà gảy lên tiếng lòng của nàng.

Tống Tích bĩu môi, rầu rĩ đá mũi chân vào thềm cửa.

“Sao muội không thử hỏi ta xem?” Chợt nghe lời nói của chàng thấp thoáng ý cười.

“Hỏi gì ạ?” Tống Tích nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với đồng tử trong veo của chàng.

“Hỏi ta rằng, ta có thể phá lệ vì muội hay chăng?”