Buổi trưa, mưa tạnh được một lát, nhưng khi ngả chiều, trời lại nổi gió, mưa bay lất phất.
Sắc trời nhá nhem, hơi ẩm đầy mặt.
Bùi Tu Vân ngồi dưới mái hiên, lười biếng dựa vào cột nhà. Bên cạnh chàng kê một cái bàn nhỏ, trên bàn là chiếc bếp lò be bé làm bằng đất nung, bốc lên hơi nước trắng xóa.
“Tiên sinh, người chỉ mới đỡ bệnh thôi, hay là chúng ta trở về phòng đi.” Tống Tích ôm một tấm chăn mỏng từ trong nhà ra, đắp lên đùi Bùi Tu Vân rồi ngồi xếp bằng đối diện chàng.
Bùi Tu Vân lắc đầu, “Ngủ cả một buổi sáng, giờ ta váng hết cả đầu rồi, để gió lạnh thổi một lát cho dễ chịu thì hơn.”
Đúng lúc này, nước sôi, một làn hơi trắng xóa trên nắp ấm bốc thẳng lên trời.
Bùi Tu Vân dùng lụa trắng quấn tay cầm bằng tre của ấm trà rồi nhấc nó lên.
Tống Tích nhanh chóng cầm chén trà bên cạnh đưa về phía trước.
Một tay Bùi Tu Vân bao lấy tay nàng, nắm chén trà sứ màu trắng, một tay nghiêng ấm trà, rót nước sôi vào bên trong chén. Nước sôi tráng sạch những lá trà mỏng manh dưới đáy tách trà. Những lá trà xanh biếc phẳng lặng trôi lững lờ trên mặt nước, tựa chiếc thuyền lá con con phiêu bạt giữa dòng nước biếc.
“Chén trà đầu tiên, cho con.” Bùi Tu Vân thả tay, Tống Tích dùng hai tay đón lấy tách trà, kê bên mũi rồi nhẹ ngửi, mùi hương ngọt thanh như thấm đượm lòng người.
Bùi Tu Vân cũng pha cho mình một tách trà nóng, tay này đặt lên tay kia [1], đồng tử đen láy lẳng lặng nhìn Tống Tích qua màn sương trắng.
“Đây là trà Long Tĩnh trước thời nhà Minh ạ?” Tống Tĩnh khẽ thổi mấy lần mới hớp một ngụm trà nóng. Nước trà đọng trên đầu lưỡi, hương thơm tươi mát thoang thoảng tràn ngập trong miệng.
“Xem ra trà này cũng không thất truyền.” Bùi Tu Vân cúi đầu, thở ra hơi nóng, thổi đi hơi nước lượn lờ trên chén trà. Đôi môi ửng đỏ đặt lên thành chén từ từ nếm thử. Nước trà làm ẩm môi chàng, khiến cho đôi môi mềm mại trở nên ánh nước.
“Ta đã dùng nước suối len qua từng kẽ đá trên núi để bỏ vào ấm trà, sau đó từ từ đun bằng than củi để pha được loại trà Long Tĩnh trước thời Minh năm nay.” Bùi Tu Vân từ tốn giải thích.
Tống Tích gật đầu lia lịa, lại nhanh chóng nhấp thêm ngụm nữa, quả thật rất khác với trà Long Tĩnh ở nhà.
“Thôn Vân Kiến sản xuất trà, thôn dân gọi nó là Tây Hồ Long Tĩnh, tuy loại trà được sản xuất bởi các thôn xung quanh cũng gọi là Tây Hồ Long Tĩnh, nhưng sự thật là Tây Hồ Long Tĩnh chỉ được sản xuất ở hồ Tây mà thôi. Trong khi trà Sư Phong Long Tĩnh mới là loại ngon nhất, thứ con đang uống bây giờ chính là Sư Phong Long Tĩnh.” Bùi Tu Vân nhàn nhã dựa vào cột, lại hớp thêm một ngụm trà.
Những lời này dọa đến Tống Tích, nàng vội vàng buông chén trà trong tay xuống: “Con vẫn chưa uống đâu. Uống rồi lại uổng trà.”
Bùi Tu Vân rũ mắt nhìn nàng một cái, sau đó chống người ngồi dậy, cánh tay dài vòng qua bàn trà nhỏ, cầm lấy chén trà mà nàng vừa đặt xuống, rồi lại nhét vào tay nàng.
“Uống đi, con đáng giá, trà không đáng giá bằng con.” Khóe môi của chàng khẽ cong, đồng tử trong suốt mà đen như mực.
“Thật ạ?” Hơi nóng từ trong tách trà phả vào mặt nàng, dường như đọng lại hương vị thanh ngọt.
“Còn giả được sao?” Chàng nhướng mày, “Con giơ tay ra đi.”
Tống Tích giơ tay lên, mở lòng bàn tay hướng về phía Bùi Tu Vân. Tay áo của chàng phất qua bàn tay nàng, cảm giác nhột nhột khiến nàng bật cười. Bàn tay đang nắm chặt của chàng buông lỏng, một vật tròn trịa đột nhiên rơi vào lòng bàn tay nàng.
Tống Tích thu tay về nhìn, cười rạng rỡ: “Hóa ra là kẹo mận! Tiên sinh, người thật là tốt!”
Bùi Tu Vân cười ngồi xuống, tự nhiên dặn: “Nếu sau này con muốn ăn kẹo thì đến xin ta. Chứ còn ăn kẹo trong lớp nữa thì ta sẽ không đơn giản là phạt con chép sách thôi đâu.”
“Dạ! Con thề, sau này sẽ không ăn kẹo trong lớp nữa. Nếu không…” Nàng liếc nhìn Bùi Tu Vân.
Vừa hay Bùi Tu Vân cũng đang nhìn chằm chằm nàng. Tống Tích nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Nếu không… cả đời này con sẽ không được ăn kẹo mận của tiên sinh nữa!”
Bùi Tu Vân khẽ cười: “Xem như lời thề của con tạm đáng tin.”