Lão Bà Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 47: CHUỐC THUỐC

Cô trước giờ vốn đã yêu thương nàng hết mực rồi, nhưng từ khi An Vy có bảo bối nhỏ thì cô liền quá mức nhạy cảm, mọi thứ An Vy đều không cho nàng đυ.ng vào, đi đâu cũng có người đi theo, đến cả cô cũng thường xuyên cắt bỏ những bữa tiệc xã giao không quan trọng, trở về nhà chăm sóc, ăn cơm cùng với nàng. Chính vì bên cạnh nàng luôn có người bảo vệ nên Tử Huyên chỉ còn cách nhẫn nhịn, âm thầm theo dõi.Ả không dám làm càn vì mục đích ả tiếp cận cô cũng chỉ vì tài sản nhà họ Phác nên bây giờ mọi hành động đều phải chú ý đến miếng cơm bây giờ.

Bữa trưa vừa kết thúc, tiểu Như dẫn An Vy đi tản bộ quanh khu vườn nhỏ. Bởi vì đi bộ sau khi ăn sẽ tốt cho sức khỏe và hệ tiêu hoá. Nhưng không biết gần đây tại sao An Vy lại có vẻ trầm tính hơn. Tiểu Như thấy là lạ, vừa đi bộ cùng vừa hỏi han :

-"Phu nhân, dạo này ngài không khoẻ chỗ nào à? Nói cho em biết đi?"

-"Hả? À, không. Tôi khoẻ mà."

An Vy ngớ người ra một lúc rồi lập tức phủ nhận đáp lại. Nàng cũng không biết tại sao nữa, chỉ là gần đây ngủ không ngon, cảm giác như nàng đang mơ hồ thứ gì đó mà không sao đoán được. Nhưng có chồng nằm bên cạnh, nàng sợ đánh thức chồng nên chỉ nằm im không dám nhúc nhích cũng như không muốn làm cô lo lắng.

-"Vậy sao? Nếu phu nhân thấy khó chịu chỗ nào thì bảo em nhé?!"

Tiểu Như lập tức đáp.

-"Ừm. Vy Vy hơi buồn ngủ rồi. Chúng ta đi vào trong nhà đi! "

An Vy đưa tay che miệng, ngáp lên ngáp xuống. Dạo gần đây nàng đúng chuẩn con sâu ngủ luôn. Cả ngày ăn bao nhiêu đều nôn ói hết ra nhưng ngủ thì bao nhiêu cũng không đủ.

Tiểu Như nghe lời, dẫn nàng lên phòng ngủ rồi mới xuống nhà làm tiếp công việc của mình. Nhân lúc chỉ có một mình nàng trong phòng, Tử Huyên lẻn vào. Vừa nhìn thấy ả, An Vy liền tỏ vẻ sợ hãi.

-"Tư...Tử Huyên...? Sao cô lại ở đây?"

-"Vy Vy! Sao dạo này cậu có vẻ lảng tránh, không muốn chơi với tôi vậy? Vy Vy làm tôi buồn lắm có biết không. Chúng ta là bạn cơ mà, chị quên rồi sao?"

Ả nhìn thấy vẻ sợ sệt của nàng nhưng vẫn cố tình ngồi xuống mép giường, bên cạnh An Vy, trưng ra bộ mặt bi thương.

An Vy cũng không biết tại sao, nhưng tự dưng nàng gần đây có chút thay đổi, thường cố tránh mặt cô. Nhưng nàng nhớ chồng dặn là phải tránh xa Tử Huyên. Mà nàng thì không muốn làm chồng buồn.

-"Kh...không có, chỉ là tôi có em bé rồi, nên....nên..."

-"Ồ vậy sao? Cho tôi sờ thử em bé của cậu nhé? "

Vừa nói dứt lời, ả cũng không đợi sự đồng ý của nàng, trực tiếp đặt tay lên bụng nàng, vờ xoa xoa:

-"À! Bảo bối nhỏ à, tại sao con lại xuất hiện vào lúc này chứ? Ta còn chưa bắt đầu cuộc chơi mà, chẳng lẽ cứ phải kết thúc thảm hại như này sao, hả???"

Ngay lúc đó, ả cũng lấy móng tay, bấm thật đau lên bụng nàng. Bị đau, nàng hét lên đủ nghe.

-"A! Tư...Tử Huyên, cô đang làm đau Vy Vy đấy...cô...."

-"Tôi thì sao? Chị định mách Thái Anh nữa sao? Chị nghĩ tôi sợ sao? Nói cho chị biết, nếu chị mà dám nói với Thái Anh bất kể chuyện gì mà tôi làm với chị thì đừng có trách tôi. Chị có muốn em bé của chị chết không, hả???"

Ả trừng mắt lên nhìn nàng, vừa nói vừa nghiến răng ken két.

-"Không...Đừng làm hại bảo bảo của Vy Vy, tôi sẽ không nói gì với chồng đâu. Vy Vy sẽ giữ bí mật mà."

An Vy mặc dù rất sợ, rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc nổi. Nàng rất sợ cô ta sẽ tức giận mà làm đau nàng nữa.

-"Biết vậy là tốt. Còn một chuyện nữa, uống cái này đi."

Tử Huyên nhét một viên thuốc màu trắng lên tay nàng rồi đưa cho nàng một cốc nước lọc. Đây chính là thuốc phá thai. Loại này tuy rằng uống một lần sẽ không bị hư thai ngay, nhưng nó là đi với liều lượng. Chỉ cần uống khoảng 10 viên như này là sẽ khiến người ta bị sảy thai. Thực ra ả muốn nàng sảy thai ngay luôn cơ, nhưng làm vậy sẽ rất dễ bị phát hiện. Ả đã có kế hoạch hoàn hảo rồi.

-"Đây là gì? Thuốc gì đây? Vy Vy không uống đâu, Vy Vy sợ uống thuốc lắm."

Nàng liên tục lắc đầu, đưa lại viên thuốc cho ả. Nhưng ả tất nhiên là có sức lực hơn một cô ngốc rồi. Ả trực tiếp cầm viên thuốc, rồi bóp mạnh miệng nàng, ép nàng nuốt viên thuốc.

-"Tôi đã nói rồi, hãy ngoan ngoãn nghe lời nếu không muốn tôi gϊếŧ chết đứa bé này."

-"Ư.....ư......"

An Vy khóc nhưng không dám phát ra tiếng, nàng sợ ả sẽ làm nàng đau nữa. Còn ả, sau khi đã thực hiện xong mục đích thì hiên ngang rời đi.