Suốt từ hôm biết về căn phòng bí mật, An Vy đã trăn trở rất nhiều. Nàng không biết được bây giờ mình nên làm gì. Nàng cảm nhận được như trái tim mình dần coi cô là một phần quan trọng. Nhưng Bạch Nhạc sẽ không dễ gì mà đồng ý cho nàng từ bỏ nhiệm vụ này. Có lẽ nàng nên tới Bạch Long Bang một chuyến.
Vậy là sáng hôm đó, sau khi cô vừa rời nhà tới công ty thì nàng cũng bí mật tới Bạch Long bang. Vừa thấy nàng, Bạch Nhạc liền nói :
-"Tới rồi à? Tôi còn tưởng cô quên đường về rồi?"
-"Bang chủ! Thuộc hạ không dám. "
An Vy quỳ gối xuống, cúi mặt đáp.
-"Mọi chuyện đến đâu rồi? Tìm được manh mối gì chưa?"
Bạch Nhạc hỏi tiếp.
-"Dạ, thưa bang chủ! Vẫn chưa tìm được tin tức về cuốn sổ đen mà ngài vẫn thường nhắc. Phác Thái Anh là một người cực kì khôn ngoan. Có lẽ sẽ không dễ gì lấy được bí mật..."
An Vy còn chưa nói hết câu thì cằm liền bị Bạch Nhạc nắm lấy đến đau đớn, hắn nói :
-"Cô đang dạy khôn tôi?"
-"Dạ! Thuộc hạ không dám..."
-"Đừng bao giờ nghĩ cô có thể vượt qua khỏi tầm kiểm soát của tôi. Hay là...cô yêu hắn ta rồi? "
Bạch Nhạc ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng.
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, An Vy liền chột dạ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh mà đáp lại :
-"Thuộc hạ không dám."
-"Tốt nhất là như vậy! Cô biết rõ nếu phản bội tôi sẽ có kết cục thảm ra sao!"
Nói rồi, Bạch Nhạc lại một lần nữa nâng cằm nàng lên, không để nàng kịp phản ứng, liền hôn lên môi nàng, dày vò một hồi rồi mới buông :
-"Về đi! "
An Vy được hắn buông ra thì liền trở về. Trên đường đi về nhà, nàng đã khóc. Nàng khóc vì nàng nhận ra mình đã yêu cô. Nàng không muốn hại cô, không muốn mất cô. Ban nãy, khi bị Bạch Nhạc hôn như vậy, nhưng nàng lại không thể chống cự lại vì nàng biết hắn là con người nham hiểm. Lúc bị hắn hôn, nàng đã cực rối bời trong lòng, nàng cứ nghĩ trước giờ nàng luôn mạnh mẽ, có thể đóng kịch với tất cả để đạt được mục đích nhưng hoá ra không phải vậy. Nụ hôn của hắn như một sự sỉ nhục đối với nàng, khác với mỗi nụ hôn của cô, vì nàng không yêu hắn.
An Vy mệt mỏi trở về nhà liền đi lên phòng chốt cửa lại. Bà Lâm thấy nàng không xuống ăn cơm thì lo lắng rồi gọi cho cô.
-"Alo! Cô chủ! Phu nhân hôm nay có gì lạ lắm. Ngài ấy không chịu xuống ăn cơm, cứ nhốt mình trong phòng. Tôi có mang cơm lên nhưng ngài ấy khoá cửa và cũng không chịu ăn."
-"Được rồi! Tôi liền về ngay bây giờ! "
Xong, cô liền cúp máy.
Trở về nhà, cô vội đi lên phòng xem nàng thế nào. Cô vặn núm cửa nhưng nó đã bị khoá, cô lại gõ cửa :
-"An Nhi! Em có ở trong đó không? Mở cửa cho chị! "
-"............"
-"Em có nghe chị nói không? An nhi? "
Cô lại gõ cửa nhưng nàng vẫn không chịu mở. Lúc này bà Lâm mới mang chìa khoá dự phòng lên. Cô sợ nàng có chuyện gì thì vội mở cửa. Cánh cửa mở ra, anh thấy nàng đang đứng ở ngoài ban công ngắm nhìn ra bên ngoài khu vườn. Cô liền quay sang bà Lâm nói :
-"Bà đi chuẩn bị bữa tối đi!"
-"Vâng thưa cô chủ! "
Sau khi bà Lâm rời đi, cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởϊ áσ vest ra, chỉ mặc chiếc sơ mi rồi tiến lại gần chỗ nàng, ôm eo nàng từ sau :
-"An nhi! Có chuyện gì vậy? Nói chị nghe được không? "
-"Chị! "____________Nàng quay lại ôm cô, đầu tựa vào ngực cô rồi khóc nức nở.
Cô thấy nàng khóc thì trong lòng bất chợt nhói lên, cô vội nắm lấy bả vai nàng, để nàng nhìn thẳng mắt mình, hỏi :
-"Có chuyện gì nói chị nghe?"
-"Chị! Em vừa gặp ác mộng. Em thấy chị bỏ em. Em rất sợ!"
Nói đến đây nước mắt nàng đã giàn giụa. Nàng không biết phải nói với cô như thế nào. Nàng sợ mất cô nhưng lại không biết tìm lí do gì để nói với cô điều này.
-"Vì vậy mà em khóc? Đồ ngốc! Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em! Đừng khóc nữa! Chị sẽ đau lòng."
Cô cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
-"Chị hứa với em nhé?"
-"Chị hứa! Chị sẽ không buông tay em kể cả khi em muốn rời bỏ chị! "
-"Thái Anh! Em yêu chị! "
An Vy vừa nói dứt câu thì cô đã đẩy nàng vào tường rồi hôn. Nụ hôn triền miên cho tới khi cô và nàng cùng ngã xuống giường. Lúc này, cô liền xé áo của nàng ra, chiếc áo lụa mỏng rơi trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô cúi xuống hôn lên môi nàng, lên cổ. Bàn tay lần mò xuống nắn bóp hai nhũ hoa nhỏ, dày vò thật mạnh cho tới khi hai nhũ hoa cương cứng lên, cô thích thú cúi xuống cắn một bên nhũ hoa, bên còn lại dùng tay nắn bóp. An Vy ngửa cổ lên, tay ôm đầu cô ghì sát vào ngực mình mà hưởng thụ.
Rồi cô lại bắt đầu đưa tay sờ xuống bên dưới quần nàng, phát hiện nó đã ướt đẫm một vùng, cô nhanh chóng thoát y bên dưới cho nàng. Cả người nàng bây giờ loã lồ trước mặt cô. Làn da mịn màng, hai nhũ hoa đỏ như hai trái cherry đỏ mọng. Không chần chừ,cô cũng thoát y nốt cho mình rồi tiến vào cơ thể nàng.
An Vy còn đang mê man trong cơn khoái lạc thì bị cô đẩy đến đau nhói, vội hét lên :
-"Chị! Đau....đau quá..."
-"Mới thư thư mấy ngày mà em đã chật như vậy? Vậy thì từ nay chị phải dạy dỗ em hằng ngày rồi."
Phác Thái Anh bắt đầu giở giọng biếи ŧɦái.
Tiếp tục cô nâng mông nàng lên rồi lại đẩy hai ngón tay mạnh vào. An Vy khổ sở cào vào lưng cô :
-"Chị từ từ thôi....đau....em đau...."
-"Em đừng căng thẳng quá không thì sẽ đau hơn đấy! Ngón tay của chị cũng bị em kẹt cho muốn gãy luôn rồi."
Mãi lâu sau, khi cơ thể đã quen với tiếp xúc của cô, nàng mới dần thấy hết đau. Bây giờ chỉ còn lại cảm giác yêu thương trong từng động tác của cô.
Hôm đó, cô làm nàng đến khi nàng mệt mỏi thϊếp đi vẫn không thấy cô có động thái ngừng lại. Cũng do cô đã phải kìm nén du͙© vọиɠ suốt những ngày đi công tác vừa qua, sau đó về nhà thì nàng ốm, vỏn vẹn 12 ngày là quá sức chịu đựng của cô rồi.
Yêu thương nàng xong, cô bế nàng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Cô nhìn cơ thể trắng ngọc ngà của nàng đầy vết hôn hồng hồng thì rất lấy làm hài lòng.
-"Bảo bối! Ngủ ngon nhé! "