Lão Bà Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 6: Cầu hôn bá đạo

An Vy mơ màng ngủ, cảm thấy cả người hơi ê ẩm, thân dưới đau nhức, Ánh nắng ấm chan hoà bên ngoài lọt qua khe cửa và tấm rèm chiếu vào mắt khiến nàng khẽ thức giấc.

Cảm giác đau nhức nhắc nhở nàng về chuyện xảy ra đêm qua, giữa nàng và cô - người phụ nữ nàng mới quen vỏn vẹn gần 3 tháng.

An Vy vốn sinh ra đã không có quyền được lựa chọn, mới sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, và được lão đại cưu mang, nên bây giờ nàng cũng không có quyền quan tâm bản thân nghĩ gì, muốn làm gì.

Một mùi thơm thoảng qua đánh thức bao tử đang lép xẹp của nàng. An Vy mở tủ, lấy một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái mặc vào, chân đi đôi dép bông cục mầm màu trắng.

Vừa đặt chân trước ngưỡng cửa phòng bếp, An Vy đã thấy một hình ảnh ấm áp mà có lẽ cả đời này nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Người phụ nữ kia cao lớn là vậy, mái tóc dài, khuôn mặt hoàn hảo, sắc sảo như tạc tượng nhưng lại đang đeo một chiếc tạp dề màu cam, lúi húi nấu ăn, thái thái trong bếp. Người phụ nữ ấy chuyên nghiệp nêm nếm gia vị, từng nhát dao khẽ nện đều đều trên thớt.

Người ta nói, muốn đánh giá kĩ thuật nấu nướng của một người, chỉ cần nhìn cách người đó cầm dao thái trên thớt mà thôi. Quả nhiên, người phụ nữ trước mặt khiến cậu không khỏi kinh ngạc.

*choang

An Vy vừa định quay đi thì liền va phải cái chân bàn ăn, khiến cho chiếc cốc thủy tinh trên bàn rơi xuống. Nghe thấy tiếng động, cô liền phản xạ nhanh chóng mà quay ra.

An Vy cũng theo bản năng, vội cúi xuống vội vàng nhặt những mảnh vỡ thủy tinh lên.

-" An Vy! Để đó chị dọn cho. Em tránh ra đi, cẩn thận kẻo mảnh vỡ rất sắc đó! "

Nói rồi, cô liền lấy máy hút bụi dọn sạch đống thủy tinh vỡ.

Có một điều An Vy phải công nhận, đó là nàng ngoài xạ thủ cao siêu thì nàng vụng về trong mọi thứ. Đến việc nấu nướng nàng cũng chỉ biết nấu vài món cơ bản.

-"chị khiến em thức giấc à? "

Đang mải suy nghĩ mông lung thì cái chạm vai cùng giọng nói ấm áp của cô khiến nàng giật mình, vội lắp bắp :

-"Không! Tại...tại em đói quá nên mới dậy! "

Cách xưng hô của nàng khiến cô cực hài lòng.

Phác Thái Anh đeo bao tay dọn hết đồ ăn lên bàn. Xong xuôi, cô tháo bao tay cùng tạp dề ra, ân cần đến bên, ôm eo nàng , sau đó đặt cầm lên bả vai của nàng, môi ghé sát tai nàng, thì thầm :

-"Nếu đói quá, em có thể ăn chị."

Hơi thở ấm áp mang theo mùi hương bạc hà cùng giọng nói trầm ổn, ma mị khiến An Vy cảm thấy xốn xang, láo loạn một chút. Nhưng rồi, nàng liền đáp lại :

-"Đồ ăn ngon quá! Em muốn thử một chút! "

Ngay lập tức, An Vy ngồi phịch xuống ghế, cầm dao dĩa lên gắp thức ăn.

Hành động của nàng đương nhiên đều thu vào tầm mắt của cô, khiến Phác Thái Anh không nhịn được cười.

-"chị không ăn à? Vậy tôi sẽ ăn hết! "

An Vy đương nhiên cảm thấy không thoải mái khi cứ bị ai đó cười trước mặt. Nàng cảm thấy người ta đang mang cậu ra làm trò tiêu khiển buổi sáng.

-"Không sao! Em ăn hết đồ ăn chị nấu thì chị sẽ ăn sạch em."

What? Cái tên này rốt cuộc là biếи ŧɦái hay cái thứ gì vậy? Sao có thể mặt dày nói mấy lời vô sỉ đó chứ?

***

Bữa sáng kết thúc, Phác Thái Anh ăn vận chỉnh tề rồi nói với nàng:

-"Thay đồ đi! Tôi dẫn em tới một nơi!"

-"Đi đâu?"_An Vy nghiêng đầu hỏi.

-"Bí mật! "__________Cô khẽ ghé sát tai nàng thì thầm rồi lái xe rời đi.

Chiếc xe Audi phiên bản giới hạn màu đen bóng loáng dừng lại trước cửa một trung tâm mua sắm nổi tiếng xa hoa của thành phố mà không phải ai cũng có thể bước vào. An Vy không hiểu chuyện gì thì bị cô nắm tay kéo đi. Nhìn thấy cô nhân viên ai nấy đều trầm trồ, vội vã cúi đầu chào. Một thanh niên khoảng 27-28 tuổi lại gần chỗ cô, vui vẻ hỏi :

-"Chủ tịch! Tôi có thể giúp gì cho ngài ạ? Còn vị này là...?"

Ánh mắt của thanh niên kia đột nhiên dừng lại ở cô gái xinh đẹp bên cạnh. Tại sao trên đời lại có người xinh đẹp mê muội lòng người như vậy chứ? Ánh mắt này đương nhiên bị Phác Thái Anh nhìn thấy, cơn ghen nhói lên trong lòng, cô nắm bả vai nàng, lạnh lùng đáp :

-"Là vị hôn thê của tôi! "

Nghe cô nói vậy, cậu thanh niên hoảng hốt, bản thân hắn biết vị Tổng tài nắm giữ mạch máu kinh tế của cả thế giới này xung quanh có không ít mĩ nhân. Nhưng người mà ngài ấy giới thiệu là "hôn thê" lại chỉ có duy nhất một người đứng trước mặt hắn, hắn vội cúi đầu :

-"Thì ra là Phác phu nhân! Xin lỗi tôi đã thất lễ! Xin lỗi phu nhân! "

Nghe người thanh niên nói vậy, mặt nàng bất giác đỏ lên vì ngại :

-"Không...không sao! "

-"Tôi muốn đặt lịch hẹn với nhà thiết kế Rosyth Leila! "

Rosyth Leila chính là nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu Paris.

Cô lại nói tiếp :

-"Nói với bà ấy tôi muốn có lịch gặp càng sớm càng tốt. Cũng muốn xem những thiết kế mới nhất về bộ thiết kế áo cưới năm nay của bà ấy."

Giọng nói lạnh lùng, trầm ổn nhưng đầy quyền lực.

Nghe đến 2 từ "áo cưới" nàng có chút thắc mắc, quay sang phía cô.

Nhìn biểu cảm ngây ngốc của nàng,cô bất giác mỉm cười khiến cho mọi người đứng đó đều trầm trồ. Gì cơ? Tổng tài cao cao tại thượng của bọn họ hôm nay là đang cười sao? Vì người nữ nhân kia? Vậy chắc hẳn đây thực sự là vị hôn thê, là người quan trọng với ngài ấy.

Phác Thái Anh thường ngày lạnh lùng đã khiến bao trái tim thiếu nữ, thiếu nam rụng rời nay cười lên lại càng mê hoặc.

Sau đó, cô liền nắm tay nàng đi tới gian hàng nhẫn kim cương, cô nói với nhân viên ở đó :

-"Mang vào phòng của tôi những mẫu nhẫn cưới phiên bản độc nhất vô nhị của năm nay! "

-"Phác Tổng! chị định làm gì vậy? "

An Vy càng ngày càng khó hiểu. Không phải là cô định dẫn nàng đi chọn đồ cưới cho cô cùng người phụ nữ nào đó chứ?

Thế nhưng, cô không đáp lại. Đến khi vào trong một phòng làm việc xa hoa, chính là phòng của cô. Đúng! Trung tâm mua sắm này chính là một phần nhỏ trong khối tài sản của cô. Để nàng ngồi xuống ghế sofa, tay cô lại đặt lên bụng nàng mà vuốt ve :

-"Chỗ này của em cũng không biết khi nào sẽ có bảo bảo, nên chị tất nhiên phải cưới em về làm Phác phu nhân rồi. Chị không muốn giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài!"

-"Gì cơ? Làm sao có thể! "

-"Chẳng lẽ em không muốn chúng ta có bảo bảo? "

Phác Thái Anh hỏi lại.

-"Nhưng em còn chưa chuẩn bị gì cũng như mọi chuyện, nhang quá em không tiếp nhận...."

An Vy còn chưa kịp nói hết câu thì môi liền bị cô chiếm lấy, sau đó cô ghé sát tai nàng, phả hơi thở ấm áp vào tai nàng, thì thầm :

-"Chị muốn tuần sau chúng ta liền kết hôn!"

-"Kết hôn? "

-"Em chỉ được đồng ý, không được nói từ chối ! Nếu em từ chối anh liền hôn em!"

-"Nhưng chúng ta mới quen nhau chưa được bao lâu, kết hôn với em chị không hối hận chứ? "

-"Chúng ta quen nhau bao lâu không quan trọng, quan trọng là em đã là người của chị. Và....chị yêu em! "

Phải! An Vy nói không sai. Tính từ thời điểm lần đầu hai người gặp nhau đến bây giờ chỉ vỏn vẹn gần 3 tháng. Nhưng cô chắc chắn với tình cảm của mình dành cho nàng bởi lẽ trước giờ cũng không có người phụ nữ hay đàn ông nào khiến cô có hứng thú quá 1 tháng.