Lão Bà Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 1: Chạm mặt

Trong thành phố J , Bar Ball chính là quán bar nổi tiếng. Đây là nơi hội tụ các cậu ấm, cô chiêu, công tử nhà giàu. Nhưng ông chủ của quán này vẫn luôn là điều bí ẩn của khách hàng. Bởi lẽ để có thể điều hành một quán bar cỡ khủng và tồn tại lâu trên thành phố lớn như vậy chắc chắn phải là người có quyền lực.

Mỗi tối cuối tuần, nơi đây lại xuất hiện bộ tứ cao soái phú : Phác Thái Anh, Ngô Tuấn , Kim Trân và Ngọc Hy

Vì thế mà cuối tuần, Bar Ball lại trở nên đông đúc, náo nhiệt hơn mọi ngày.

Bộ tứ này mỗi người một phong thái khác nhau nhưng khí chất đều ngút trời. Phác Thái Anh lạnh lùng, ít nói. Ngô Tuấn đào hoa, ồn ào. Kim Trân quyến rũ, ấm áp. Ngọc Hy có khuôn mặt baby, trong nóng ngoài lạnh.

Bốn người họ đang ngồi tán chuyện cùng nhau, bên cạnh mỗi người đều có một mĩ nhân ngồi bên, chỉ có Phác Thái Anh là không.

-"Lão đại! Để tôi chọn cho câụ một anh đẹp trai nhé? Chứ đi bar mà cứ ngồi "chay" như vậy là không được đâu nha! "__________Ngô Tuấn thấy Phác Thái Anh không nói năng gì mấy, lại chỉ tập trung uống rượu thì bắt đầu trêu chọc.

-"Cậu không nói thì sợ bị người ta nói cậu câm à?"_________Phác Thái Anh quay sang lườm Ngô Tuấn một cái.

-"Chẳng qua tôi sợ câụ buồn thôi a~"

-"Ngô Tuấn! Lão đại dạo này đang bận, cậu đừng đùa quá! "

Kim Trân khuyên ngăn sự trêu chọc của Ngô Tuấn

-"Sao tôi lại cảm thấy khó hiểu quá? "

Ngô Tuấn nói tiếp.

-"Chuyện gì?"________Kim Trân hỏi.

-"Tại sao tôi thấy lão đại với tứ đại tính cách giống nhau, tôi và cậu cũng không giống nhau mà sao lại chơi với nhau được lâu vậy nhỉ?"

-"Ừ đấy! Hay là chúng ta nghỉ chơi đi?"

Phác Thái Anh nói.

-"Gì cơ? Sao cậu có thể nói vậy cơ chứ? "

Ngô Tuấn bắt đầu giãy nảy lên, chề môi nói.

-"Vậy thì im đi. Mà bây giờ tôi còn có chuyện muốn bàn với các cậu đấy! "

Nói rồi, Phác Thái Anh đưa mắt nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh mấy người họ, ý bảo họ lui ra.

Kim Trân hiểu ý, lên tiếng nói :

-"Mấy cô lui ra đi! "

Mấy cô gái gợi cảm ngay lập tức lui ra.

Lúc này, Phác Thái Anh mới nói tiếp :

-"Chuyện bên Bạch Long thế nào rồi?"

-"Thưa lão đại! Đã xử lý xong mấy tên đàn em của hắn. Hơn nữa cũng đã lấy lại được lô vũ khí bọn họ lấy cắp của chúng ta! "

Ngọc Hy lên tiếng đáp.

-"Tốt! Tiếp tục triển khai kế hoạch phòng bị. Đừng để chúng có cơ hội trở mặt! "

-"Đã rõ!"________Cả ba đồng thanh đáp.

-"Nay tôi thấy không khoẻ. Tôi về trước! Các cậu cứ ăn chơi thoải mái đi."

Nói rồi, Cô cầm áo đứng dậy ra về.

-"Lão đại đi cẩn thận nhé! "________Ngô Tuấn vẫy vẫy tay chào.

Lúc Phác Thái Anh đi ra lấy xe thì lại vô tình đυ.ng trúng một người khác.

-"A! "____________Người kia đυ.ng trúng người cô rồi ngã xuống đất, đồ đạc trong túi xách rơi vãi ra hết.

-"Xin lỗi! Do tôi không để ý đã đυ.ng trúng cô. Tôi xin lỗi! "________Sau đó, người kia vội đứng dậy, cúi người xin lỗi rối rít.

Phác Thái Anh không nói gì, khuôn mặt băng lãnh nhìn người kia cúi xuống nhặt đồ đạc rồi cũng cúi người xuống nhặt giúp :

-"Cậu không sao chứ?"

-"Tôi...tôi không sao. Cảm ơn cô! "

An Vy ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đáp.

Cả tầm mắt của cô rơi vào người nữ nhân xinh đẹp kia. Người này có đôi mắt to tròn, trong veo, đôi môi cherry đỏ mọng, làn da trắng sứ cùng một mùi hương cơ thể rất đặc trưng.

-"Cậu có chuyện gì mà gấp vậy? "

-"Tôi đang vội đến chỗ làm. Vì sắp muộn giờ rồi nên tôi hơi gấp. Thôi chết rồi! Muộn mất rồi. Cảm ơn cô đã giúp đỡ, tôi xin phép đi trước."

Nói rồi, người nữ nhân kia vội vã bỏ đi, để lại cho Phác Thái Anh sự nuối tiếc cùng hụt hẫng kì lạ trong lòng.

Và rồi lúc anh định quay đi thì nhìn thấy dưới chân có một thứ gì đó.

Lại cúi người xuống nhìn ra đó là một tấm thẻ, cô liền nhặt lên.

-"Chẳng phải đây là thẻ nhân viên của Bar Ball hay sao? Nữ nhân kia là nhân viên của Bar Ball ?"

Phác Thái Anh thất thần nhìn hình chụp trên thẻ với thông tin : Bạch An Vy - Nhân viên phục vụ bàn.

Cả đêm hôm đó, cô không sao ngủ được. Hình ảnh người nữ nhân có khuôn mặt khả ái cùng nụ cười toả nắng kia cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Phác Thái Anh! Mày đang nghĩ gì vậy? Chỉ là người qua đường mà sao mày phải bận tâm như vậy chứ?