Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 65

Edit: Sa

Hồi mới lớn, Lâm Mạn Thiến rất thích đọc truyện tranh. Mỗi một bộ truyện, từ thể loại nhiệt huyết cho đến tình cảm, thậm chí là ẩm thực, đều truyền tải tư tưởng: Bạn phải học cách cảm thông cho người khác, mắt thấy chưa chắc là thật, ai cũng có nỗi khó xử riêng.

Lâm Mạn Thiến tin điều đó. Vì vậy khi Lâm Hạ Hạ và bạn thân hẹn hò, còn bạn trai đang yên đang lành lại đột ngột chia tay để theo đuổi Lâm Hạ Hạ, cô vẫn hít sâu một hơi, đè nén sự tùy hứng và thành kiến trong lòng, hy vọng có thể “khách quan”, “đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” để hiểu cho họ. Nhưng càng ép mình phải hiểu, lòng lại càng đau đớn, tựa như thế giới không có ai sai cả, hết thảy bi kịch chẳng qua đều do mình tự làm tự chịu mà thôi. Thậm chí cô còn từng rất ghét bản thân, tại sao ngoài mặt luôn giơ cao ngọn cờ chính nghĩa “đồng tính không có tội” nhưng khi nhìn thấy bạn thân và em họ yêu nhau, cô lại không thể nào chấp nhận, chỉ mong họ lập tức chia tay. Một ngày nọ cô đang làm bài tập toán, cô cứ viết viết, đến khi sực tỉnh thì nhìn thấy tám chữ: Ước gì Lâm Hạ Hạ chết quách cho rồi. Trong nháy mắt, nỗi khϊếp sợ và khủng hoảng bao trùm lấy cô, cô chộp lấy bút xóa, như một kẻ điên xóa qua xóa lại dòng chữ đó. Lúc ấy, trong lòng cô, họ quang minh, vô tội, còn cô thì u ám, ích kỷ.

“Hai mặt, nói một đằng làm một nẻo, dối trá cực độ. Tởm lợm.” Đó là lời đánh giá về bản thân trong nhật ký của cô.

Giai đoạn sau của cấp ba, Lâm Mạn Thiến vứt bỏ hết tạp niệm, cố gắng học tập, chuẩn bị thi vào trường nghệ thuật, thoạt trông tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, chỉ có cô biết mỗi đêm khi thế giới đã tĩnh lặng, cô sẽ trốn trên giường, lén ôm chăn khóc, đè nén tiếng khóc để bố mẹ không nghe thấy. Nỗi lo âu và chán ghét bản thân luôn chôn giấu trong lòng, không tài nào xử lý, không đến mức bộc phát ra ngoài, nhưng cứ mãi nằm lại đáy lòng.

Cho đến buổi chiều Châu Tinh rời khỏi trường.

Lâm Mạn Thiến biết cô ấy không trộm đồ, bởi vì trưa hôm trước, trên đường tới căn tin ăn cơm, cô phát hiện mình quên thẻ cơm nên chạy về lớp lấy. Khi tới cầu thang, cô nhìn thấy Sơ Tịnh cầm cái gì đó bối rối đi vào lớp của Lâm Hạ Hạ. Ánh mắt Sơ Tịnh quá bối rối và khác thường, khác thường đến mức dù đã nghỉ chơi nhưng Lâm Mạn Thiến vẫn đứng ở góc cầu thang, muốn nhìn xem cô ấy làm gì. Không biết do trùng hợp hay ông trời muốn cô chứng kiến, chỗ cô đứng đối diện với cửa sau lớp của Lâm Hạ Hạ, nhìn thấy Sơ Tịnh nhét thứ trên tay vào hộc bàn. Sơ Tịnh cất đồ xong, xoay người, đối mặt với người bạn cũ ở cầu thang đối diện. Cô ấy giật thót, đυ.ng vào chân ghế, suýt ngã xuống đất. Lâm Mạn Thiến thấy Sơ Tịnh rất lạ, nhưng không biết nguyên nhân do dâu, bèn nhíu mày, cuối cùng dời tầm mắt, đi lên lầu, về lớp mình lấy thẻ cơm.

Chiều hôm đó, tin tức Châu Tinh bị đuổi học lan truyền khắp trường. Nghe nói Lâm Hạ Hạ lớp A3 bị mất đồng hồ đeo tay rất đắt tiền và ví tiền, giáo viên chủ nhiệm bảo cả lớp tìm kiếm xung quanh, bạn cùng bàn của Châu Tinh phát hiện trong hộc bàn của Châu Tinh giấu gì đó. Chờ Châu Tinh đi vệ sinh, bạn cùng bàn lấy ra xem, phát hiện một bao thuốc lá, một ví tiền và một chiếc đồng hồ. Bạn cùng bàn báo cho giáo viên, Châu Tinh bị đưa đến văn phòng giáo viên.

Hôm ấy trời rất nóng, cho dù ngồi gần điều hòa, Lâm Mạn Thiến vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cô nghe thấy tiếng la khóc tuyệt vọng của Châu Tinh:

“Thuốc là của em, nhưng em không trộm đồ, em không trộm đồ!”

“Em không trộm! Em không trộm! Em nghèo nhưng em không trộm đồ của ai cả! Em không trộm đồ!”

Sau đó… Sau đó lại là thế này đây. Sơ Tịnh tới cầu xin cô, nói đồ là do cô ấy “lấy”, lúc đó bị ma quỷ ám ảnh, sau này nhận ra mình sai, muốn trả lại cho Lâm Hạ Hạ nhưng hộc bàn của Lâm Hạ Hạ đã bị khóa lại, cô ấy không để đồ vào được, bèn nhét bừa vào hộc bàn nào đó, không ngờ lại lớn chuyện. Cô ấy níu tay áo cô, nước mắt rơi xối xả: “Thiến Thiến, xin cậu đấy, tớ không tốt, tớ biết lỗi rồi, xin cậu nể tình bạn bao năm của chúng ta, giả vờ như không thấy gì được không? Bố mẹ tớ mà biết sẽ đánh tớ chết mất, sức khỏe của mẹ tớ kém, cậu cũng biết mẹ tớ luôn xem cậu như con gái thứ hai của bà mà, cậu không muốn mẹ tớ khổ sở đâu, đúng không?”

Lâm Mạn Thiến thỏa hiệp.

Cô không phải là kẻ phạm tội, cô chỉ là một trong những người chứng kiến, cô chỉ cần lẳng lặng đứng ở một bên không nói gì là được, cô không thúc đẩy bất cứ chuyện gì, cho dù Châu Tinh bị đuổi học thì cũng không liên quan tới cô. Cô chỉ là người xem đao phủ hạ đao người bị oan, thuận tiện ném quả trứng gà mà thôi.

Cô đã tự nói với mình như vậy.

Thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong, Lâm Mạn Thiến ở nhà dì út hơn một tháng, dì út thấy cô là lạ, khuyên răn đủ điều, sau đó dẫn cô đi khám tâm lý.

Bệnh án viết cô bị trầm cảm và lo âu quá độ, cần uống thuốc định kỳ, đồng thời tiến hành khai thông tư tưởng. Cô nhìn mấy dòng chữ trên tờ giấy, cười mỉa, nói gì vậy chứ, sau đó vứt bệnh án vào thùng rác. Ba phút sau lại cúi người lượm lên, nhào vô lòng dì út, khóc nức nở.

Cô nói, bác sĩ lừa đảo đúng không, cháu rất khỏe, cháu không sao hết.

Cô nói, dì út ơi, cháu thấy mình tệ lắm, vừa hư hỏng vừa ích kỷ, là người đáng ghê tởm nhất trên đời.

Cô nói, hu hu dì út ơi, sao cháu lại khó chịu như vậy chứ.

Lên đại học, rời khỏi hoàn cảnh đầy áp lực của gia đình, dưới tác dụng của thuốc men và lời khuyên của bác sĩ, Lâm Mạn Thiến đã chữa trị thành công bệnh trầm cảm, ít nhất là hầu hết thời gian, cô đều có thể mỉm cười đối mặt với khó khăn, bác sĩ cũng nói cô có thể dừng thuốc.

Sau này, bệnh trầm cảm dần trở thành “căn bệnh nổi tiếng”, rất nhiều nghệ sĩ lấy bệnh này ra lăng xê, còn cô càng ngày càng ngại nói đến căn bệnh này, cô không muốn người khác biết mình từng có giai đoạn rất bi quan. Người ta chỉ thấy cô cười rạng rỡ, không ai thấy được nội tâm từng vỡ vụn của cô. Cô nghĩ trên thế giới này không có ai thật lòng yêu cô, không có ai thích cô nhất, không có ai chấp nhận một Lâm Mạn Thiến ích kỷ và bi quan.

Trừ Bùi Nhất.

Ban đầu, cô cho rằng Bùi Nhất thích một Lâm Mạn Thiến lạc quan và tràn đầy năng lượng khi không phát bệnh, một trong những nguyên nhân cô không nhận lời yêu của anh là vì băn khoăn điều đó. Nhưng một ngày nọ, anh nhìn cô, bỗng nói, Thiến Thiến, lúc không vui thì cứ khóc cho thỏa thuê, ít nhất là ở trước mặt anh, em không cần gượng cười. Cô ngẩn người, sau đó mỉm cười nói, em đâu có buồn.

“Nhưng em đang khó chịu.” Anh nhìn mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng như sợi lông vũ, “Không sao, em có thể nhào vào lòng anh, thoải mái khóc một trận, sau đó chúng ta đi chơi game.

Em muốn làm gì cũng được, miễn đừng làm tổn thương bản thân, cũng đừng ép buộc mình, anh đều sẽ ủng hộ em.

Thiến Thiến, dẫu gặp chuyện gì, em hãy luôn tin rằng anh mãi đứng về phía em, trên thế giới này, người anh yêu nhất là em.”

Rất nhiều năm sau này, người đàn ông vừa bao dung vừa trưởng thành ấy lại dạy cô cách trao tình yêu đi và nhận tình yêu đến. Dẫu xảy ra mâu thuẫn hay cãi vã, dẫu đang rất nóng giận, anh cũng không bao giờ nói hay làm gì tổn thương cô, cho cô cảm giác an toàn, tựa như một vị trưởng bối hiền từ, hoàn toàn chữa lành cô.

Mà những chuyện này, bố mẹ cô hoàn toàn không biết. Trước kia là cô không dám để họ biết, bây giờ là không cần để họ biết.

Một hôm nọ, Lâm Mạn Thiến và Châu Tinh uống rượu với nhau, kể lại chuyện cũ, cô mới biết sự thật năm đó.

Hóa ra ví tiền và đồng hồ không phải do Sơ Tịnh trộm như cô ấy nói mà là họ cố ý bày ra kế hoạch trẻ con nhưng hiệu quả để hãm hại Châu Tinh, vì Châu Tinh tận mắt chứng kiến Sơ Tịnh và Lâm Hạ Hạ hôn nhau ở cửa nhà vệ sinh trường học, sau khi Sơ Tịnh đi, Lâm Hạ Hạ đã chạy thục mạng vào nhà vệ sinh, vừa nôn thốc nôn tháo vừa chà mạnh môi. Sau khi cô ta rửa sạch, bỗng nghe đằng sau có tiếng động, ngẩng đầu thì nhìn thấy hình ảnh Châu Tinh đang lúng túng trong gương.

Thật ra Châu Tinh không định làm gì cả, cô ấy không quen Lâm Hạ Hạ, thường ngày không tiếp xúc nhiều với bạn học, lỡ nhìn thấy thì chỉ cảm thán trong lòng rồi thôi chứ không hề có ý định sẽ kể cho ai nghe.

Nhưng Lâm Hạ Hạ không yên tâm, tác phong làm việc của cô ta là phải tiêu diệt sạch sẽ những nhân tố nguy hiểm từ trong trứng nước. Do đó cô ta mới bày ra chuyện trộm cắp với mục đích là muốn dùng chuyện này để toàn trường biết cô ta và Châu Tinh có hiềm khích, như vậy nếu Châu Tinh nói ra vài “lời đồn” về cô ta thì sẽ không có ai tin. Có điều cô ta không ngờ trừ ví tiền và đồng hồ còn tìm được thêm cả thuốc lá, hơn nữa Châu Tinh chết cũng không nhận tội, học lực bình thường, gia cảnh bình thường, vì vậy nhà trường quyết định đuổi học. Dĩ nhiên, kết quả ngoài dự tính này càng hợp ý cô ta.

“Lúc bị đuổi học, trực giác mách bảo tớ những chuyện này là do Lâm Hạ Hạ bày ra. Vì vậy tớ phải trả thù cô ta, đi tìm Sơ Tịnh kể hết chuyện hôm đó cho Sơ Tịnh nghe. Sau đó, Sơ Tịnh cũng thừa nhận toàn bộ sự việc. Cô ấy còn nói cô ấy có thể đứng ra làm chứng giúp tớ, trả lại trong sạch cho tớ, nhưng tớ từ chối. Khi đó tớ còn thề phải trả lại gấp trăm gấp ngàn lần nỗi thống khổ mà cô ta đã gây ra cho tớ, dẫu có hại mình hại người cũng không sao. Mạn Thiến, bây giờ cậu còn liên lạc với Sơ Tịnh không, tớ có chuyện muốn nhờ cô ấy giúp đỡ.”

Nhớ lại mấy chuyện rắc rối năm xưa, sau nhiều năm, chúng không còn tác động tới cô nữa, bởi vì kẻ diễu võ dương oai trong hồi ức đã trượt ra khỏi cuộc sống của cô.

Lâm Hạ Hạ nhíu mày, cuối cùng trong mắt cũng thoáng sự bối rối kín đáo: “Châu Tinh muốn làm gì?”

“Tôi không biết.” Lâm Mạn Thiến hờ hững cười, “Tôi không hỏi.”

“Tôi không tin chị không biết!”

“Tuy tôi không có nghĩa vụ ở đây giải thích cho cô nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, Lâm Hạ Hạ, tôi từng cực kỳ ghét cô, ghét đến mức chỉ mong cô chết quách đi, cho đến bây giờ, tôi vẫn ghét cô. Nhân quả báo ứng, cô làm quá nhiều việc xấu, ắt sẽ có người phản kích, nhưng tôi không muốn động tay, thậm chí tôi cũng không muốn xem dáng vẻ thê thảm của cô khi bị cắn trả. Bởi vì hiện giờ tôi sống rất tốt, vô cùng hạnh phúc, không chút khuyết điểm. Do đó với loại người như cô, ngay cả kết cục cũng không xứng truyền đến tai tôi. Tôi thấy tởm lắm.”

Cô xoay người giẫm đôi giày cao gót xinh đẹp bỏ đi, làn váy được gió thổi nhẹ dưới ánh trăng, tựa như rất nhiều năm về trước, cô ở trên sân khấu đọc bài diễn văn, sau khi kết thúc, cô đi xuống, lúc đi ngang qua lớp cô ta, ống tay áo đồng phục khẽ sượt qua biển lớp họ, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, đến cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn lại biển lớp.

Lâm Hạ Hạ bỗng hét lên:

“Lâm Mạn Thiến, vì bố mẹ chị mà bố tôi mới tàn tật, nhà chúng tôi nghèo là vì bố mẹ chị, gia đình chị đối xử tốt với tôi là để chuộc tội, là chuộc tội đó chị có hiểu không?!

Chị đừng tưởng những thứ chị cho tôi là bố thí, đó là chị phải cho tôi, phải trả cho tôi, vốn dĩ nó là của tôi! Nếu không có bố tôi, chị mới là đứa mồ côi cha! Là chị nợ tôi chứ không phải tôi nợ chị!”

Bóng đêm sâu thẳm, Lâm Mạn Thiến vẫn nhẹ nhàng đi về phía trước, bất kể cô ta la hét thế nào cũng không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, cứ nương theo ánh trăng và hướng gió mà sải bước.

*

“Bùi Nhất, đợt này em về nhà đã làm một việc rất dũng cảm.”

“Ừm hứm.”

“Hôm đó em đã mắng Lâm Hạ Hạ một trận, còn nói nó ghê tởm.”

“Đã không?”

“Quá đã!” Lâm Mạn Thiến suy nghĩ một chút rồi kể lại mọi chuyện cho anh nghe, “Nếu không có bác cả, bố em chưa chắc đã sống được, đúng là nhà em nên đền đáp ân tình này.”

“Đó là chuyện của bố em.” Bùi Nhất đi tới bên cửa sổ, nhìn vầng sáng dưới ánh đèn đường, chầm chậm nói, “Điều duy nhất mà em cần đền đáp là ơn dưỡng dục của bố mẹ, còn về Lâm Hạ Hạ, em chưa bao giờ nợ cô ta. Em bỏ qua chuyện trước kia là đã nể mặt người lớn lắm rồi. Không ai có tư cách ép em làm gì nữa.”

“Bùi Nhất.”

“Hửm?”

“Mùa thu năm nay, lúc cây bạch quả trước nhà vàng lá, chúng ta kết hôn đi.”

Bùi Nhất sửng sốt: “Thiến Thiến, sao em…” Mấy hôm trước còn trốn tránh chủ đề này như bệnh dịch, sao hôm nay lại chủ động nhắc tới? Chẳng lẽ Lâm Hạ Hạ không phải là khắc tinh của anh mà là chất xúc tác tình yêu của anh sao?

Lâm Mạn Thiến kéo va li to đùng, đứng dưới nhà nhìn lên dãy cửa sổ sáng đèn, cười rạng rỡ: “Ở trên máy bay, em cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên đẻ đứa bé này ra không. Nhưng bây giờ em chợt nghĩ anh sẽ là ông bố cực kỳ tốt.”

*

Sáng hôm sau buổi tối được cầu hôn, Lâm Mạn Thiến lướt diễn đàn, nhìn thấy một câu hỏi: “Khi nào nên quyết định ở bên một người cả đời?”

Cô suy nghĩ một chút, nhìn chàng trai đang nghiên cứu máy xay đậu nành trong bếp, bấm trả lời:

“Là khi anh ấy rất giận nhưng vẫn nghĩ đến việc liệu điều anh sắp nói có làm tổn thưởng bạn hay không.

Là khi anh ấy không hề an ủi qua loa mà dùng suy nghĩ trưởng thành và thái độ bình tĩnh để phân tích sự việc khiến bạn buồn.

Là khi cuộc sống xảy ra biến cố, anh ấy sẽ dùng hành động thiết thực chứ không chỉ mỗi lời nói để bạn biết rằng luôn có người chống đỡ giúp mình.

Là khi bạn bi quan nhưng nhờ có anh ấy mà bạn đã tin tình yêu tồn tại, hiểu được cách yêu, không còn sợ hãi một mối quan hệ khắng khít nữa.

Lúc đó bạn sẽ nhận ra bạn rất hy vọng và cũng tin tưởng rằng mình và người ấy sẽ ở bên nhau cả đời.”

Hết chương 65