Edit: Sa
Tuy có vết xe đổ của Hứa Úy nhưng Giản Nam Qua không ngăn cản hành động của Trần Anh, đồng thời còn đi cùng cô ấy tới Bắc Ảnh, sau đó gọi điện cho Bùi Nhất.
“Bùi Nhất, tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, cậu có thể ra quán cà phê ở gần cổng Tây trường cậu được không?”
Bùi Nhất đang đối phó với bạn cùng phòng, vất vả lắm mới lấy cớ nghe điện thoại để ra ngoài trốn, nghe giọng điệu nghiêm túc của Giản Nam Qua thì khá ngạc nhiên: “Không nói qua điện thoại được hả?”
“Không được.” Giản Nam Qua ngừng một chút mới nói tiếp, “Tớ có bầu rồi, định đi bệnh viện phá, nhưng ở Bắc Kinh chỉ có mình cậu giúp tớ được thôi.”
Bùi Nhất khϊếp đảm, nhìn ba thằng bạn đang ồn ào trong phòng, im lặng chốc lát mới gật đầu đồng ý: “Được rồi, cậu chờ tớ mười phút.”
Cúp máy, Giản Nam Qua thoáng nhìn qua Trần Anh im lặng nãy giờ, thở dài, nói: “A Anh, chờ Bùi Nhất tới cậu hãy nói rõ ràng hết đi, nếu không có hy vọng thì cũng hãy nghĩ thoáng lên, nhé?”
Trần Anh cụp mắt, hồi lâu sau mới gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: “Ừ.”
Vốn dĩ đã hết hy vọng rồi, chỉ là một cô gái thích một chàng trai từ rất lâu đột nhiên phải từ bỏ cũng cần một nghi thức.
Giản Nam Qua không phải vì tam quan bất chính muốn giúp bạn thân chen chân vào tình cảm của người khác, cô chỉ là rất hiểu Bùi Nhất mà thôi. Bùi Nhất sẽ không bao giờ thích Trần Anh, thậm chí an ủi có lệ cũng không.
Những ai chơi cùng Bùi Nhất từ nhỏ đều biết một thói quen của Bùi Nhất, đó là nếu được chọn chỉ một món giữa một đống đồ, cậu ấy sẽ chọn món tốt nhất, nếu không có được thì cũng không cần những món còn lại. Cậu ấy vô cùng cứng đầu, cũng vô cùng mạnh mẽ. Cậu ấy không chấp nhận trong cuộc sống của mình, ở những chuyện mình quan tâm có người vượt qua cậu ấy, thắng cậu ấy, đứng trên cậu ấy. Do đó, một khi cậu ấy đã chủ động lựa chọn thứ không phải là tốt nhất, chứng tỏ đó là thứ mà cậu ấy không có không được. Lâm Mạn Thiến không phải là cô gái tốt nhất trong số những cô gái xuất sắc mà Bùi Nhất có quyền lựa chọn, cho nên có thể hiểu Bùi Nhất rất yêu Lâm Mạn Thiến, không phải cô ấy thì không được. Mà khi đã lựa chọn xong, cậu ấy sẽ gạt đi những sự lựa chọn khác, không giữ lại bất cứ thứ gì.
“Con người ai cũng có lòng tham, có mới nới cũ, cảm thấy thứ mình không có được mới là thứ tốt nhất, mà tớ cũng là con người. Vì vậy, biện pháp tốt nhất là không giữ lại bất cứ khả năng lầm lỡ nào.” Đây là câu trả lời của Bùi Nhất.
Giản Nam Qua nhớ lại ngày Hứa Úy đòi nhảy lầu, sau cùng, cô đã thành công khuyên cô ấy xuống. Giản Nam Qua lặp lại nguyên văn “nhân chứng” của Bùi Nhất cho Hứa Úy nghe, cô ấy cười buồn một tiếng, nhưng vẫn sống chết không từ bỏ. Mãi đến kỳ nghỉ đông năm nay, họ lại tụ tập ở nhà chú Hứa. Cơm nước xong, Hứa Úy lôi cô đi tìm Bùi Nhất, nói là đã hơn ba năm, Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến ít gặp nhau, chắc chắn tình cảm đã phai nhạt, cơ hội của cô ấy tới rồi. Khi họ tìm được Bùi Nhất ngoài ban công trên lầu, cậu ấy đang gọi video, môi nở nụ cười, mắt sáng như ngọc. Hứa Úy khẽ khàng hé mở cửa sổ, nấp sau rèm cửa, nghe giọng nói trầm trầm dịu dàng của cậu ấy:
“Ừm, đẹp lắm.”
“Xung quanh toàn là cây, nước hồ rất trong, suối dài lắm, trong rừng có rất nhiều sóc, còn có cả một khoảnh mọc đầy trúc.”
“Vào mùa hè, có thể xuống hồ nước nông để bơi, chèo bè trúc ở con sông dưới chân núi, chạy bộ buổi sáng trong rừng trúc, dùng nước suối pha trà chanh rồi ướp lạnh, chừng nào muốn uống thì sai con mình đi lấy.”
“Thỉnh thoảng chúng ta sẽ tới lên núi cắm trại, dựng lều ngắm bình minh.”
“Còn mùa đông mà có tuyết rơi, cảnh sẽ đẹp lắm. Nhóm lửa bằng lò sưởi âm tường, chúng ta ngồi trước cửa sổ pha trà, đánh cờ, vẽ tranh.”
“Thường xuyên dọn dẹp nhà cửa và xử lý côn trùng nên không lo muỗi hay rắn. Vị trí rất tốt, cách rất xa vành đai động đất nên sẽ không xảy ra lũ quét hay sạc lở bất ngờ, rất an toàn.”
“Ừm, nhà xây hơn hai năm, tháng hai năm nay mới bàn giao nhà. Chờ em về anh dẫn em đi xem, anh nghĩ chắc chắn em sẽ rất thích.”
Cuối cùng, cậu ấy nói:
“Thiến Thiến, anh có rất nhiều thứ được gia đình cho, sau này phải truyền lại cho con cháu, nên coi như chúng không thuộc về anh.”
“Nhưng ngọn núi và ngôi nhà này là dùng tiền của mình để mua, bản thiết kế cũng do anh và một kiến trúc sư thảo luận để vẽ ra.”
“Hoàn toàn thuộc về anh.”
“Nếu em thích, anh sẽ để nó làm nhà tân hôn của tụi mình. Nếu em không thích, anh sẽ đem nó làm sính lễ, để sau này em có thể đem nó làm hồi môn cho con gái chúng mình.”
Giản Nam Qua cũng biết về ngôi nhà mà Bùi Nhất nói, bởi vì anh cô học kiến trúc, lúc đó Bùi Nhất đã đặc biệt nhờ anh cô giúp đỡ, muốn mời thầy của anh cô dạy cho cậu ấy, mất hơn một năm mới hoàn thành bản thiết kế. Sau đó, trong quá trình xây dựng, họ đã sửa đổi không biết bao nhiêu lần, quả thực hao phí vô số thời gian và sức lực. Thầy của anh cô từng nói đó là tác phẩm mà ông hài lòng nhất trong cuộc đời mình.
Ngày hoàn thành ngôi nhà, vì tò mò, Giản Nam Qua đã rủ Hứa Úy đi xem, tiếc là có người trông chừng nên chỉ có thể xem phong cảnh bên ngoài. Tuy vậy cũng đã rất đẹp. Trong rừng, tiếng suối chảy róc rách, ngôi nhà như một tác phẩm nghệ thuật giữa lòng thiên nhiên, nghĩ thôi cũng biết cảnh tượng nhìn từ bên trong ngôi nhà sẽ lãng mạn nhường nào. Lúc ấy Hứa Úy và cô còn thảo luận Bùi Nhất tốn nhiều tâm huyết để xây một căn biệt thự trong núi không biết phục vụ cho mục đích kinh doanh gì, nào ngờ đó lại là nhà tân hôn.
Giản Nam Qua quay sang, thấy Hứa Úy tựa vào cửa sổ, nước mắt đong đầy nhưng lại chẳng lăn xuống gò má. Cô gái thường ngày sắc sảo, ngang ngược như chú hổ con thì nay lại yếu ớt nói với cô: “Nam Qua, tớ không muốn thích cậu ấy nữa.”
Cố chấp như Hứa Úy còn tuyệt vọng từ bỏ thì Trần Anh nào kiên trì nổi. Bởi vì Bùi Nhất một khi đã chọn cô gái của đời mình thì sẽ dứt khoát chặt đứt tất cả các lựa chọn khác, không để lại mảy may khả năng nào khiến cậu ấy thay đổi.
*
Sau khi Bùi Nhất tới quán cà phê, Giản Nam Qua đứng lên nhường chỗ, còn mình thì tới bàn khác rất xa chơi điện thoại, chừa lại không gian cho hai người.
Bùi Nhất nhíu mày, đứng trước bàn, không ngồi xuống, cụp mắt, giọng thờ ơ: “Rốt cuộc là cô có thai hay Giản Nam Qua có thai?”
Sau câu đó, Giản Nam Qua không nghe gì nữa, chỉ biết rằng năm phút sau, Bùi Nhất đứng dậy, lạnh lùng quay đầu nhìn cô rồi đi ra khỏi quán cà phê, còn Trần Anh thì thẫn thờ ngồi im nhìn hình dáng dần khuất xa của Bùi Nhất, không đuổi theo, cũng không nói gì.
“A Anh…”
“Cậu không cần khuyên tớ đâu…” Trần Anh nở nụ cười gượng gạo, “Tớ không đeo bám cậu ấy nữa đâu.”
Giản Nam Qua dè dặt hỏi: “Bùi Nhất… đã nói gì?”
Trần Anh không trả lời ngay, lát sau mới nói: “Cậu ấy không nói gì cả. Chờ tớ nói hết lòng mình, cậu ấy chỉ gật đầu, hỏi rốt cuộc Giản Nam Qua có mang thai không, tớ nói không có.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy bỏ đi.” Nụ cười của Trần Anh như có thể tan biến bất cứ lúc nào, “Vốn dĩ cậu ấy đã có thể bỏ đi ngay khi vừa đến đây, nhưng lại rất nể tình nghe tớ nói hết, ấy thế mà lại chẳng nói lời xin lỗi dẫu chỉ là có lệ, bỏ đi không chút quyến luyến. Tớ đã hiểu rất rõ ý của cậu ấy rồi.”
“…”
“Tớ biết kết cục sẽ là thế này chứ. Ngay từ lúc xem đoạn clip đó, tớ đã hiểu ra tớ cứ kiên trì bày tỏ lòng mình với cậu ấy chẳng qua chỉ là thiêu thân lao vào lửa mà thôi. Nhưng tớ thích cậu ấy rất lâu rồi, tớ muốn có một nghi thức để hoàn toàn từ bỏ.”
Haiz, tuy hiện giờ bạn thân của cô rất đau khổ nhưng mặc kệ ra sao, đau dài chi bằng đau ngắn, từ bỏ sớm sẽ tốt hơn cứ mãi dây dưa.
Giản Nam Qua vừa an ủi Trần Anh vừa thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô đứng phắt dậy, bởi vì bố mẹ và anh cô đang oanh tạc cô, kẻ gọi điện, người nhắn tin.
“Con bé Giản Nam Qua chết tiệt! Mày mang thai thì chớ lại còn muốn phá???”
A a a a, fuck! Bùi Nhất là thằng mỏ nhọn!
Giản Nam Qua không biết hiện tại Bùi Nhất cũng không ổn lắm, vì khi anh về tới trường, phát hiện có đám người tập trung ở bãi đỗ xe. Trực giác nhạy cảm mách bảo cho anh biết có điểm kỳ lạ, bèn tới xem xét, phát hiện có một nhóm người đang điên cuồng chụp hình một chiếc xe. Thật trùng hợp, là xe của anh. Hỏi han một lát là biết nguyên do. Có ai đó lúc đỗ xe thì phát hiện ra biển số xe, bèn chụp lại rồi đăng lên Wechat, Weibo và cả QQ, thu hút vô số người chú ý. Tuy số lần Bùi Nhất lái xe này tới trường không nhiều nhưng vì anh quá nổi tiếng nên không phải chỉ có bạn cùng phòng mới nhận ra biển số xe của Bùi Nhất. Hơn nữa vấn đề quan trọng nhất hiện tại là một khi có người phát hiện chiếc xe này đỗ ở Bắc Ảnh, bất kể có biết đó là xe của Bùi Nhất hay không thì cũng sẽ liên tưởng tới anh. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, hiện giờ vẫn còn một bộ phận fan cp chưa từ bỏ, thỉnh thoảng lại hoài niệm về chị em Than Ôi. Nếu để họ phát hiện dù chỉ là dấu vết nhỏ nhất, họ cũng sẽ hưng phấn mà làm lớn chuyện.
Bùi Nhất đứng nhìn đám đông hồi lâu, cuối cùng chụp lại cảnh tượng này rồi gửi cho bạn gái.
“Em nghĩ anh có nên tới lấy xe hay không?”
Nhưng lúc này Lâm Mạn Thiến đang ngủ trên máy bay, không thể trả lời anh.
Bùi Nhất suy nghĩ chốc lát, gọi điện cho Giản Nam Qua.
“Giản Nam Qua, cậu có bằng lái xe không?”
“Làm chi?”
“Qua lấy xe giúp tớ.”
“Hơ!” Cô cao ngạo cười khinh bỉ, “Cậu tưởng tớ sẽ giúp cậu hả, mơ đi! Bùi Nhất, người đang làm, trời đang nhìn, cậu tạo nghiệt quá nhiều, tớ sẽ không giúp cậu dù chỉ là chút xíu đâu!”
“Cậu đưa ra điều kiện đi.”
“Mẹ nó cậu mách lẻo giỏi lắm mà, có giỏi thì cho tớ con xe đó luôn đi!”
“Được thôi.” Bùi Nhất cầu còn không được, quyết đoán gật đầu, “Tớ tặng cậu đó, sau này chiếc xe sẽ thuộc về cậu. Cậu tới ngay cổng Tây, tớ đưa chìa khóa cho cậu.”
“Bùi Nhất, cậu yêu quá nên lú rồi hả?”
“Cậu có lấy không?”
“Lấy lấy lấy lấy!” Xe của Bùi Nhất chắc là xịn lắm đây. Giản Nam Qua cực kỳ phấn khích: “Tớ tới ngay!”
Nhưng khi tới nơi, cô phát hiện mình bị lừa, nó chỉ là chiếc xe phổ thông second-hand đã chạy mấy năm mà thôi. Cô vừa mở cửa xe thì bị một đống camera chụp hình lia lịa, đèn flash sáng muốn mù mắt. Mẹ nó thằng chó Bùi Nhất, càng yêu lâu càng gian xảo!
Hết chương 58