Edit: Sa
Hồi nhỏ, vì rất xinh đẹp và biết nhiều thứ nên đám trẻ con rất thích vây quanh cô, đến cả người lớn cũng thích cô vì thông minh hoạt bát, tựa như mọi ánh đèn trong cuộc sống đều chiếu vào người cô. Vì vậy khi đó, Lâm Mạn Thiến thỉnh thoảng sẽ ảo tưởng mình là nhân vật chính trong truyện tranh. Nhưng sau khi Lâm Hạ Hạ “xâm chiếm” cuộc sống của cô, bố mẹ, bạn thân, tình đầu lần lượt rời đi, làm diễn viên mấy năm lại không có tiếng tăm gì thì ảo tưởng ấy đã rất lâu rồi không xuất hiện nữa.
Hôm nay, cô lại có ảo tưởng ấy. Cô đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, phía trước là gương mặt điển trai của thiếu niên, còn cô thì mặc chiếc áo vest nam rộng thùng thình, Từ ánh sáng, chỗ ngồi đến âm nhạc, quần chúng vây xem đều được sắp xếp rất tốt, giống như mọi chi tiết trong phim đều liên quan đến nam nữ chính, tất nhiên nam nữ chính cũng là tâm điểm chú ý, mỗi một góc quay đều tràn ngập ái tình.
Thật ra đầu óc cô đang rất hỗn loạn, suy nghĩ đình trệ, chỉ có thể vô thức đọc bài phát biểu cảm nghĩ do ekip viết. Tất cả người trong hội trường mặc kệ nghĩ gì thì ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn cô, mà nụ cười của chàng trai ấy là đẹp nhất. Bộ não bắt đầu không khống chế được cái miệng, hết thảy đều hoạt động theo con tim. Cô càng nói càng chậm.
“… Cảm ơn chị Trần, cảm ơn đạo diễn Giản, cảm ơn toàn bộ nhân viên đáng yêu của đoàn phim “Hung Thủ”… Cũng cảm ơn fan đáng yêu đã kéo tôi đứng dậy trong lúc tôi cô độc nhất, dẫn tôi đi về phía trước, hằng ngày đều cường điệu nói tôi rất giỏi, rất yêu tôi. Cảm ơn mọi người.”
Trong sự chú ý, cô nhìn về phía ống kính, giơ hai tay lên đầu làm hình trái tim, đôi mắt dưới ánh đèn phát sáng như sao, nụ cười cũng bừng sáng như ngọc. Cô nhấc váy, cầm cúp đi xuống khán đài, trong tiếng vỗ tay như sấm, lưng cô thẳng tắp, chiếc áo vest rộng tựa như áo choàng khiến cô càng thêm ngầu.
Hôm ở Paris, Lâm Mạn Thiến nhìn ảnh chế trong điện thoại, chợt hỏi cậu: “Bùi Nhất, cậu có biết bắn tim không?”
“Biết.” Cậu cầm ly rượu vang biếng nhác giơ tay lên đầu làm hình trái tim nhưng ly rượu tại đυ.ng vào trán, nghe tiếng thôi cũng thấy đau.
“Không phải loại đó, cái đó cũ lắm rồi, ý tôi là làm tim bằng hai ngón tay ấy, nhìn tôi làm nè.”
Cậu nhướn mày: “Cái này là xin tiền mà?”
“Ông anh à, dù gì cậu cũng là lứa 2000 đó, theo kịp thời đại chút có được không hả?”
“Nhưng vì sao cái đó lại là bắn tim? Tại mày cho tao tiền nên tao rất vui hả?”
“Không phải, cậu không thấy hình dáng nó giống trái tim hả? Nghĩa là tôi rất thích ấy. Cậu mà bắn tim thế này với fans hẳn là fans sẽ vui lắm.”
“Ồ.” Cậu đặt ly rượu xuống, vòng hai tay lên đầu thành hình trái tim, chu môi, “Nhưng em không thích, em muốn trao chị trái tim to hơn cơ, nghĩa là em rất rất rất thích chị.”
“… Hứ, tôi không thèm cái rất rất rất thích của cậu đâu.”
Lâm Mạn Thiến từng nghĩ cuộc sống của mình sao mà thảm hại quá đỗi, bố mẹ thương con của người khác hơn cô, ở độ tuổi đẹp nhất đời người thì nghỉ chơi với người bạn thân nhất, ngay cả mối tình đầu ngỡ sẽ bền lâu lại kết thúc ngắn ngủi. Nhưng bây giờ cô lại thấy mình sao mà may mắn quá đỗi. Ngay khi những việc đó xảy ra, cô chợt trở nên may mắn. Rất nhiều thương tổn và phản bội xảy ra ở giai đoạn dễ lành lặn nhất, người rời đi cũng bước ra khỏi đời cô từ sớm.
Trong quá trình trưởng thành của cô, ai cũng nghĩ chắc hẳn cô hạnh phúc lắm, bởi vì có nhiều người vây quanh cô, thầy yêu bạn mến, đi đến đâu trở thành tiêu điểm đến đó, chỉ có mình cô biết cô cô đơn nhường nào. Xinh đẹp và giỏi giang, từ lâu đã không hoàn toàn là việc tốt đẹp, bởi vì có những hành động khi người khác làm là vô cùng bình thường thì lại trở thành “ương bướng”, “nịnh nọt”, “giả tạo” nếu do Lâm Mạn Thiến làm. Cô phải khiêm tốn, phải hiểu chuyện, muốn nói gì cũng phải uốn lưỡi bảy lần, phải biết nghĩ cho cảm xúc của người khác. Do đó, cô biến thành một Lâm Mạn Thiến mạnh mẽ, EQ cao, giỏi giang và biết thông cảm. Đúng là rất được quý mến, nhưng bạn bè thực sự lại chẳng mấy người. Vậy nên khi cãi nhau với Sơ Tịnh, cô mới suy sụp, bị bạn trai mà cô hết mực tin tưởng phản bội, cô mới thấy ghê tởm, mà về đến nhà, nỗi cô đơn như tăng gấp bội bao trùm lấy cô.
Bố mẹ luôn cảm thấy Lâm Hạ Hạ tốt hơn cô, từ lời nói cho đến hành động của họ đều gieo hạt mầm tự ti vào lòng cô.
Mẫu đàn ông lý tưởng của cô là trưởng thành, chững chạc, chỉ vì cô không muốn trong tình yêu, cô lại sắm vai Lâm Mạn Thiến biết thông cảm, biết quan tâm chăm sóc, cô muốn mình là cô công chúa vui vẻ thích gì làm nấy.
Trong một khoảng thời gian dài, Bùi Nhất chưa bao giờ là mẫu hình lý tưởng của cô. Cậu còn trẻ, tràn đầy sức sống, tùy ý tiêu sái, ngoài mặt ôn hòa nhưng đôi mắt lại lạnh nhạt, nhìn là biết ở nhà được nâng niu cưng chiều. Người như vậy hẳn khi yêu cũng muốn được chiều chuộng.
Nhưng sự thật lại khác. Cậu không phải cún con thích làm nũng như nam chính trong phim Hàn, cũng không phải tổng tài bá đạo như trong phim ngôn tình, càng chẳng phải Phúc Nhĩ Khang, Hà Thư Hoàn sến sẩm trong phim Quỳnh Dao. Cậu trưởng thành, bao dung, lịch lãm. Cậu biết thế nào là tôn trọng bạn, không xâm phạm không gian riêng tư của bạn, cũng không quá can thiệp các mối quan hệ cá nhân của bạn, nhưng lại có thể luôn dang cánh tay vững chãi trên đầu bạn, để bạn mặc sức làm nũng, nghịch ngợm.
Một người rất tốt, rất yêu cô, rất đáng tin, sẽ xuất hiện những khi cô mỏi mệt, trao cô ấm áp và chân thành. Là Bùi Nhất vô cùng tốt.
*
Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, thân là người giành giải quan trọng, Lâm Mạn Thiến được đông đảo tòa soạn phỏng vấn. Phóng viên đặc biệt hỏi về chiếc áo vest nam mà cô mặc.
Lúc này cô đã thay đồ, không có ý giấu giếm: “Lúc đó đằng sau bất cẩn đυ.ng vào vật nhọn nên bị rách, không kịp vào hậu trường thay quần áo nên mới mượn áo khoác của Bùi Nhất.”
Phóng viên vẫn không buông ra: “Vậy tại sao lại mượn của Bùi Nhất?”
“Cậu ấy ngồi ngay bên cạnh tôi, mượn tiện hơn mà.” Cô nói đùa, “Tôi cũng biết mọi người sẽ quan tâm chuyện này, nhưng tôi biết làm sao chứ, đâu thể mặc váy rách lên sân khấu được.”
Sau đó, ekip đăng Weibo còn cố ý chụp cái váy bị rách.
Lâm Mạn Thiến V:
“Buổi lễ trao giải năm nay tuy khúc khuỷu nhưng kết thúc rất tốt đẹp, cảm ơn em Bùi Nhất đã cho chị mượn áo, cũng cảm ơn tất cả fans của mình.”
Đối với chuyện này, phản ứng của quần chúng là:
“Mặc áo của Bùi Nhất lên sân khấu, rốt cuộc đây là duyên phận gì vậy?”
“Chị Mạn Thiến ơi, nếu Bùi Nhất cho chị mượn áo thì chị có thể khuyên cậu ấy đừng giải nghệ được không? Năn nỉ năn nỉ năn nỉ!”
“Ơ ơ ơ, váy rách đã có áo khoác, hai đứa cũng hãy thuận theo tự nhiên đi, đừng phản kháng với ông tơ bà nguyệt nữa [đầu chó] [đầu chó] [đầu chó]”
“Fan cp đừng ship bậy ship bạ nữa, người ta là chị em đó trời! Chị em!”
“Bùi Nhất giải nghệ rồi mà vẫn lôi người ta ra lăng xê nữa hả má? Sao Lâm Mạn Thiến nổi tiếng được hay zẫy? Ngày nào lên Weibo cũng thấy mặt.”
“Ai nói lăng xê thì tự úp mặt vô tường đi nhá, người ta đã lấy cúp ảnh hậu rồi mà còn cần lăng xê? Người ta có ngu đâu.”
“Chòi oi quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi Thiến Thiến mặc âu phục đẹp xỉu! Ảnh hậu hàng thật giá thật!”
…
Lâm Mạn Thiến tạm thời chưa biết dư luận trên mạng, Weibo là do ekip đăng, cô trả lời phỏng vấn xong, còn chưa kịp xem bình luận trên mạng thì đã gặp “đồng nghiệp cũ”.
Trong phòng nghỉ riêng, không có nhân viên nào, Bùi Nhất ngồi trên sofa xem ti vi, tư thế biếng nhác, cầm điều khiển từ xa dò kênh.
“Cậu ở đây làm gì?”
Cậu quay lại, cười rạng rỡ: “Tới xem cúp diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Lâm Mạn Thiến hất cằm, ngạo mạn giơ cúp ra: “Đây, cho phép cậu nhìn mười giây.”
Thiếu niên không xem cúp mà giơ ngón tay cái với cô: “Chị rất giỏi. Và cả,” Cậu chớp chớp mắt, “Em cực kỳ yêu chị.”
Lâm Mạn Thiến nhớ tới những lời mà mình nói trên sân khấu trong lúc xúc động, mặt đỏ tới tận mang tai, ho khan: “Tôi nói fans của tôi!”
“Em biết mà.” Thiếu niên nhướn mày, “Em cũng là fan của chị đây. Mà nữa, hồi trước chị nói chỉ cần giành được cúp ảnh hậu, chị sẽ đồng ý…”
Lâm Mạn Thiến cắt ngang lời cậu, trừng mắt: “Tôi nói là sẽ SUY XÉT! Không phải ĐỒNG Ý!”
“Vậy chị đã suy xét chưa?”
“Chưa.”
“Thế thì cho chị thêm chút thời gian vậy.” Thiếu niên nhìn đồng hồ trên tay, “Nửa phút đủ không?”
“… Còn lâu mới đủ.”
“Vậy cho chị ba mươi mốt giây nhé… Rồi, chị Mạn Thiến, chị suy xét sao rồi?”
“…”
Lâm Mạn Thiến đặt cúp xuống, nén cười, mặt còn nghiêm túc hơn cậu: “Bùi Nhất, cậu đừng quấy phá, chuyện lớn như vậy tôi đương nhiên phải suy xét kỹ càng, chậm rãi suy xét!”
“Còn suy xét gì nữa chứ?” Cậu đứng lên, thân hình cao ráo bao trùm lấy cô, mắt như chứa vạn vì sao, “Chị đã làm hình trái tim to với em rồi, chứng tỏ chị rất rất rất thích em, suy xét chỉ tổ phí thời gian thôi. Thời gian là vàng bạc, chị phải biết quý trọng thời gian và tiền bạc.”
“Đã bảo rồi, đó là dành cho fans chứ không phải cho cậu.”
“Chị Mạn Thiến, chị sờ lương tâm thử đi, chẳng lẽ chị không rất rất rất thích em hả?”
“Không.”
Thiếu niên nhìn cô chằm chằm, mắt sáng quắc, đôi lông mày đẹp đẽ hiện lên sự chất vấn. Lâm Mạn Thiến hất cằm nhìn lại, mỉm cười, không hề yếu thế.
Bùi Nhất bĩu môi, nói: “Vậy chứng tỏ chị không có lương tâm.”
Cô phì cười, chớp chớp mắt: “Thế này đi, Phương Viên đi mua cơm tối cho tôi rồi. Nếu chị ấy mua cơm gà om, tôi sẽ đồng ý với cậu. Còn nếu chị ấy mua cơm sườn, tôi sẽ lại suy xét. Thế nào?”
“Chả thế nào cả.” Bùi Nhất thấy rất bất hợp lý, nhíu mày, “Tại sao tương lai của chúng ta lại để cơm gà quyết định?
“Nếu cậu thấy cách đó không được thì tôi chỉ đành suy xét thôi.”
“Chị Mạn Thiến, chị sờ lương tâm thử…”
Lâm Mạn Thiến cắt ngang lời cậu, ngoẹo đầu: “Cậu nói tôi không có lương tâm mà.”
Này có coi như gậy ông đập lưng ông không?
Thiếu niên bực bội nhíu mày, định nói tiếp nhưng đúng lúc này, cửa phòng nghỉ được gõ mấy cái, bên ngoài vang lên tiếng Phương Viên: “Thiến Thiến, có cơm rồi, em ăn liền không?”
“…”
Yên tĩnh trong chốc lát, thiếu niên hùng hổ bước ra, hùng hổ mở cửa khiến Phương Viên giật mình, suýt làm rơi hộp cơm. Bùi Nhất phớt lờ cô ấy, nhận lấy hộp cơm, nghiêm túc mở nắp hộp ra. Trợ lý không hiểu gì cả, nghi hoặc nhìn nghệ sĩ nhà mình, nhưng Lâm Mạn Thiến còn kỳ lạ hơn Bùi Nhất, nhếch môi cười, vừa đi tới vừa ung dung hỏi: “Bùi Nhất, là cơm sườn hay cơm gà?”
Trong hộp cơm không lớn cũng không nhỏ, cơm được rưới sốt màu vàng, còn có cả vài cọng rau mùi, mấy miếng xương sườn nằm an tĩnh ở đó, số lượng vừa phải, tỏa ra mùi hương thơm nức.
Phương Viên cười trả lời: “Đương nhiên là…”
“Đương nhiên là cơm gà.” Cậu quay người lại, gắp miếng xương sườn nhét vào miệng, gật đầu, vô cùng tự nhiên đánh giá, “Cơm gà chỗ này ngon lắm, chị đặt ở đâu vậy, để sau này em cũng đặt cơm quán này.”
Trợ lý há hốc mồm: … Còn trẻ mà mắt đã kèm nhem rồi?
“Ha ha ha ha ha…”
Lâm Mạn Thiến cười nghiêng ngã, dựa vào cánh cửa, cười đến mức khiến trợ lý càng ngơ ngác. Hai người này đang làm gì thế? Sắp đóng phim hài hay gì? Mới lấy được cúp ảnh hậu mà đã lập tức nhận kịch bản mới rồi?
Bùi Nhất nhướn mày, biểu cảm như thổ phỉ: “Chị Mạn Thiến, nếu đây đã là cơm gà, vậy chị cũng đâu thể nuốt lời đúng không?”
“Ừ.” Cô xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, trong đôi mắt thiếu niên như chứa muôn vàn vì sao, vừa sáng rỡ vừa bướng bỉnh, vẫn luôn chăm chú nhìn cô. Cô mỉm cười, nở nụ cười rạng ngời, “Nếu đã là cơm gà thì phải đồng ý với cậu chứ.”
Có lẽ do cô nói quá nhanh, mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi nên khi cô vừa nói xong, Bùi Nhất sững sờ. Sau đó cậu nhìn thấy cô gái trước mặt nghiêng đầu, giơ tay làm hình trái tim thật to, vẻ mặt như tiểu tiên nữ đáng yêu giảo hoạt nhìn cậu: “Bởi vì em rất rất rất thích anh mà.”
Nếu anh là chú cún con, vậy em sẽ là công chúa. Anh phải là chú cún con chung thủy nhất, khó bị cám dỗ nhất, chỉ thích uống sữa do em mua cho anh, lúc giận cũng không được cào em. Mỗi lần em về nhà sẽ lao ra đón em, khi em khổ sở sẽ nhảy vào lòng em, dùng cái đầu đầy lông an ủi em, lúc em cảm thấy cô đơn sẽ xoay quanh em, tha khoai tây chiên cho em ăn. Cùng em chiến đấu, đánh đuổi kẻ xấu, bảo vệ nhà cửa.
Như vậy, em sẽ cố gắng kiếm tiền mua thức ăn ngon nhất cho anh, dắt anh đi dạo trời Nam đất Bắc, chụp cho anh những tấm ảnh thật đẹp, ôm lấy anh ngủ trưa.
Chỉ cần anh luôn là con cún tốt, vậy thì em hẳn sẽ đồng ý với anh, làm một cô công chúa rất rất rất thích anh.
Hết chương 55