Edit: Sa
Buổi chiếu sớm của “Hung Thủ” tạo tiếng vang rất lớn. Có rất nhiều rạp chiếu sớm, hơn nữa nhiều phim đều cố ý tránh phim mới của Giản Dịch Bình nên đã chiếu trước hoặc dời lịch chiếu, vì vậy doanh thu phòng vé ngày đầu tiên đã đứng đầu bảng.
“Hung Thủ” là phim trinh thám kinh dị. Bối cảnh bộ phim diễn ra ở thập niên 90, nữ chính Giang Di là nữ minh tinh có hình tượng ngọc nữ dịu dàng, phim mở đầu bằng cảnh nữ chính vừa chụp tạp chí xong về nhà, nhìn thấy bạn trai nằm trong vũng máu, đáng sợ nhát là ở đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng bạn trai hỏi tối nay đi đâu ăn. Cô gọi báo cảnh sát, người chịu trách nhiệm vụ án này là nam chính Trịnh Giang.
Trong quá trình Trịnh Giang điều tra, những sự thật mà Giang Di giấu giếm cũng dần được hé lộ.
Chẳng hạn như Giang Di nói mình là con một nhưng hộ tịch mà cơ quan chức năng nắm giữ lại nói cô có chị gái sinh đôi từng sống với nhau mười mấy năm.
Chẳng hạn như cô nói mình và người bạn trai đã chết rất yêu nhau, bạn trai cưng chiều cô hết mực, nhưng trên người cô lại có rất nhiều vết tích chứng tỏ bị bạo hành tàn nhẫn.
Chẳng hạn như cô nói hồi nhỏ vì trải qua việc rất đáng sợ, năm tuổi bị bắt cóc sống trên núi ba năm nên buổi tối ngủ không dám tắt đèn, nhưng điều tra cho thấy cô đi học từ mẫu giáo đến lớn không sót năm nào, bố mẹ cô cũng nói người bị bắt cóc là con gái lớn của họ, còn con gái út từ nhỏ đã sống rất tốt, không trải qua bất cứ tai nạn nào.
…
Những câu chuyện tán gẫu thường ngày vặt vãnh, tưởng như không liên quan nhưng lại có mối liên hệ mật thiết với vụ án mạng này. Sự thật không ngừng được hé lộ, từng lớp sương mù lần lượt được vén lên. Cho đến cuối cùng, khi đã tập hợp đủ mọi chứng cứ, đến cả hung thủ cũng bị bắt về quy án, cúi đầu nhận tội, Trịnh Giang lại đột nhiên phát hiện hết thảy quá trôi chảy, trôi chảy đến mức gượng gạo, mà những điều tạo nên sự gượng gạo đó luôn bắt nguồn từ Giang Di…
Trinh thám ra trinh thám, kinh dị ra kinh dị, Giản Dịch Bình rất am hiểu cách xây dựng tình tiết khiến khán giả ôm tim đổ mồ hôi lạnh. Rõ ràng không có yếu tố ma quỷ nhưng vẫn khiến khán giả sợ đến mức nhắm tịt mắt không dám xem, lại bất giác phỏng đoán nguyên nhân sự việc. Cho đến tận khi sự thật được vạch rõ, khán giả mới bừng tỉnh, bắt đầu bội phục biên kịch có thể viết ra những tình tiết này.
“Hung Thủ” có tổng cộng hai ngày chiếu sớm, thu hoạch vô số lời khen ngợi, vì không phải là phim nhẹ nhàng, nó là phim buộc khán giả cần phải động não khi xem, có người xem một lần là hiểu hết, có người lại chỉ hiểu thủ pháp gây án chứ không hiểu một số điểm gút mắc đan xen bộ phim nên lại rủ bạn bè cùng đi xem lại. Các trang mạng chuyên đánh giá phim đều chấm phim từ chín điểm trở lên, đến cả trang khét tiếng khó chiều như Douban cũng được chấm 9.1 điểm, đủ để chứng minh danh tiếng phim bùng nổ nhường nào.
Đồng thời, rất nhiều khán giả xem xong đều khen ngợi Giản Dịch Bình lại có thêm một bộ phim hoàn hảo, “Hung Thủ” vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa xúc động, đan xen các tình huống đáng sợ là những hình ảnh ẩn dụ đáng nghiền ngẫm, có thể nói đây là bộ phim điện ảnh hay nhất năm nay.
Ngoài ra, chín mươi phần trăm bình luận về bộ phim đều đặc biệt khen ngợi và khẳng định diễn xuất của nữ chính Lâm Mạn Thiến.
“Nhắc tới Lâm Mạn Thiến, đa số đều nghĩ đến công chúa mất nước trong “Cửu Vệ”. Trong phim “Cửu Vệ”, diễn xuất của cô diễn viên trẻ này làm mình rất bất ngờ, nhưng Giang Di mới là vai diễn gây chấn động.
Câu chuyện thơ ấu đầy sơ hở, tư thế ăn cơm kỳ lạ, sửa sang lại ổ cho con mèo mắc bệnh trầm cảm, Lâm Mạn Thiến đã thể hiện hoàn hảo một Giang Di cực kỳ mâu thuẫn. Xuyên suốt bộ phim, nhân vật này không có bất cứ biểu hiện rõ rệt nào về bệnh tâm thần, đến khi sự thật hé lộ mới khiến khán giả sởn gai óc. Từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị chị gái sinh đôi, khiến cô ấy hoàn toàn lệch lạc về thẩm mỹ quan và giá trị quan. Cô ấy cho rằng chính số phận gập ghềnh của chị gái nên mới khiến mọi người thương yêu chị ấy, vì vậy cô cấy đã tự làm tổn thương mình, tự ngược đãi bản thân, cố ý tìm người bạn trai có khuynh hướng bạo lực, thậm chí cô ấy còn nói với Trịnh Giang rằng ‘Nếu tôi bị bệnh thì tốt quá, phải là bệnh hiểm nghèo, tóc rụng sạch, như vậy hẳn là mọi người sẽ thấy tôi đáng thương lắm.’…
Cảnh cuối cô ấy ngã xuống nước, ban đầu chết lặng, sau đó không biết nghĩ gì bỗng bắt đầu giãy giụa kịch liệt, chúng ta không biết cô ấy sống hay chết, nhưng ánh mắt cuối cùng của Giang Di trên màn ảnh vô cùng tuyệt vọng, hệt như số phận của cô ấy vậy, mãi mãi giãy giụa trong tuyệt vọng, lại mãi mãi không thể nào tự cứu lấy mình…”
Khán giả bình thường sẽ không viết bài đánh giá chuyên nghiệp như các nhà phê bình phim, nhưng dù trong bình luận ngắn hay dài, có hiểu hết phim hay không thì cũng đều nhận xét tích cực về diễn xuất của Lâm Mạn Thiến.
“Lâm Mạn Thiến diễn hay xỉu, tui xem mà vừa nổi da gà vừa khóc như chó.”
“Giang Di đáng thương quá, bị chính gia đình của mình ép bị tinh thần phân liệt, mỗi lần tới đoạn cô ấy tự làm tổn thương bản thân, tui rợn hết tóc gáy, nhưng cũng khóc muốn tắt thở. Lần đầu tiên trong đời vừa sợ vừa thương một nhân vật như vậy.”
“Chòi oi hình ảnh cuối cùng của phim, Lâm Mạn Thiến ở trong nước đẹp ná thở, phải ăn cái gì mới đẹp được vậy?”
…
Dở khóc dở cười nhất là sau khi kết thúc hai buổi chiếu sớm, công chiếu toàn quốc, đến cả ông bà ngoại của cô cũng tự bỏ tiền túi đi xem phim, về nhà còn gọi điện cho cô ngay trong đêm.
“Thiến Thiến, để ngoại mắng mẹ con giùm con cho, con đừng làm gì dại dột nghe con…”
Ngay cả Tô Cảnh Chi hớn hở đi xem phim, đến khi về lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, dè dặt hỏi: “Đúng là dì quá đáng thật, nhưng Thiến Thiến à, em còn trẻ, tương lai rộng mở đang chờ em, đừng tự hủy hoại bản thân nha! Cùng lắm thì em xem mẹ chị là mẹ ruột em cũng được, đằng nào từ nhỏ mẹ chị cũng thương em hơn rồi…”
Lâm Mạn Thiến bất đắc dĩ ném cái gối qua.
Xem ra bố mẹ cô phân biệt đối xử rõ ràng quá nên giờ ai cũng nghĩ cô diễn vai của chính mình. Cũng may họ hàng rất hòa thuận và đúng mực, quá lắm cũng chỉ là phát lì xì trên Wechat cho cô kèm theo an ủi mấy câu chứ không nhiều chuyện với đám phóng viên và bạn bè tò mò về “đại minh tinh Lâm Mạn Thiến”.
Một năm nay, mức độ nổi tiếng và giá trị thương mại của Lâm Mạn Thiến tăng nhanh chóng mặt, tuy không khoa trương bằng vài tiểu sinh thần tượng nhưng hậu đãi và chất lượng tài nguyên tốt hơn rất nhiều. Tựa như Bùi Nhất đã nói, nhan sắc và diễn xuất của cô là thật chứ không phải do lăng xê mà có.
Ban đầu báo chí còn đồn đoán liệu có phải dựa vào chống lưng mà Lâm Mạn Thiến không phải ảnh hậu lại giành được vai chính của đạo diễn Giản hay không, nhưng sau khi phim chiếu, lời đồn đoán này tuy không biến mất biến mất hoàn toàn nhưng độ tin cậy đã giảm rất nhiều.
Năm nay Lâm Mạn Thiến có hai phim, một là phim truyền hình “Cửu Vệ” lập kỷ lục tỷ suất người xem, danh tiếng bùng nổ, một là phim điện ảnh “Hung Thủ” đạt doanh thu phòng vé cao nhất năm, danh tiếng còn bùng nổ hơn. Sau tháng mười, cô nhận quảng cáo mỏi tay là điều dễ hiểu.
Căn cứ vào lịch trình do ekip sắp xếp, cô bận kín mít tới hết cuối năm sau. Sở dĩ không sắp xếp thêm hoạt động và cũng không chính thức ký hợp đồng quảng cáo với rất nhiều nhãn hàng không phải vì bên hợp tác không muốn mà là chị Trần không muốn ký vào lúc này, chị ấy đang chờ tới buổi trao giải thưởng Kim Hoa vào cuối năm nay.
Không có gì bất ngờ, Lâm Mạn Thiến được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất với phim “Hung Thủ”. Chị Trần cẩn thận phân tích tài liệu thu thập được, cảm thấy khả năng nghệ sĩ nhà mình nhận giải là gần năm mươi phần trăm, con số này không phải là ước chừng mà buổi trao giải năm nay cơ bản là cuộc đối đầu giữa người mới ra mắt oanh tạc bầu trời Lâm Mạn Thiến và đại hoa gạo cội Trần Lan Á. Nếu Lâm Mạn Thiến giành được giải thưởng thì địa vị của cô trong giới sẽ tăng thêm một bậc, vì đây chỉ là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô, hơn nữa năm nay cô còn chưa tròn hai mươi hai tuổi, và khi đó chị Trần cũng sẽ là quản lý “máu mặt” khi đã dìu dắt một diễn viên mới giành được cúp ảnh hậu.
Mang theo tâm trạng đó, chị Trần kiểm tra đi kiểm tra lại vô số lần về trang phục của Lâm Mạn Thiến, cũng bảo cô đọc đi đọc lại bài phát biểu cảm nghĩ
Lâm Mạn Thiến bất đắc dĩ: “Chị Trần, đâu chắc em giành được giải đâu.”
“Tầm bậy tầm bạ, không được nói chuyện xui xẻo dù chỉ là một chữ.” Chị Trần vội vàng cắt ngang lời cô, Lâm Mạn Thiến bèn im lặng.
Buổi trao giải hôm nay, Bùi Nhất cũng đến, nhưng cậu tham gia với tư cách là diễn viên chính của một bộ phim khác được công chiếu hồi cuối năm ngoái, cậu cũng được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có một nguyên nhân nữa là cậu đến để chứng kiến, còn về việc chứng kiến cái gì, ờ, Lâm Mạn Thiến dùng đầu ngón chân cũng đoán ra.
Hơn nữa, rất trùng hợp là buổi trao giải Kim Hoa sắp xếp chỗ ngày không dựa theo đoàn phim mà dựa theo địa vị. Đại đạo diễn như Giản Dịch Bình hay ảnh đế như Trần Vũ Hán được xếp ngồi ở hai hàng ghế đầu tiên, còn diễn viên mới như Lâm Mạn Thiến thì được xếp ngồi ở hàng thứ ba, mà bên trái cô là Bùi Nhất, còn đằng sau là Giang Khả Tâm. Có trùng hợp không?
Thiếu niên nhướn mày, đứng lên nhường đường cho cô đi vào, giọng điệu hớn hở, nở nụ cười “chuyện chỉ có chị biết em biết”: “Chị Mạn Thiến, khéo quá.”
“… Khéo thật.”
Bởi vì xung quanh đều có máy quay nên họ không tỏ ra quá thân thiết, chỉ chào hỏi rồi ngồi xuống, mà sau khi ngồi cũng không trò chuyện. Ngược lại với họ, Giang Khả Tâm ở đằng sau cố gắng thò người tới trước để nói chuyện với thần tượng Bùi Nhất của mình, ríu ra ríu rít, đến cả cơm tối ăn gì cũng nói hơn nửa tiếng làm Lâm Mạn Thiến rất muốn đổi chỗ ngồi.
Nhưng mà rất hiển nhiên, hôm nay cô và Bùi Nhất quá có duyên với nhau. Từ lời hẹn vào mấy tháng trước cho đến chỗ ngồi trùng hợp không thể trùng hợp hơn ngày hôm nay, tựa như trong buổi trao giải tối nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì vậy.
Ví dụ như khi trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục, Lâm Mạn Thiến muốn đi vệ sinh, nhưng cô còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe tiếng “roẹt”, sau đó cổ tay bị nắm chặt, kéo cô ngồi xuống lại.
Kinh nghiệm lén đọc truyện tranh trong giờ học giúp cô luyện ra năng lực phản ứng để không thét lên theo bản năng.
“Xin lỗi chị Mạn Thiến.” Cô nghe thiếu niên bên cạnh nghiêm túc xin lỗi, “Ốc vít đồng hồ đeo tay của em bị lỏng, vô tình mắc vào khóa kéo của chị.”
“Cho nên tình hình hiện giờ thế nào?”
Thiếu niên nhìn thẳng về phía trước, mặt tỉnh bơ, sau đó tháo đồng hồ ra, sau lưng vang lên tiếng động khẽ.
Lâm Mạn Thiến thấy lưng mình lành lạnh, đồng hồ lướt trên lưng như đang dò đường, đến cả đường vân trên dây đeo cũng cảm nhận rõ rệt, không một miếng vải ngăn cản, mãi đến khi cách mông ba tấc mới dừng lại, vì nếu xuống nữa thì sẽ biến thành sàm sỡ.
Bùi Nhất cụp mắt, giọng vô tội: “Là vậy đó.”
Hết chương 53