Chương 22: Ở sân thể dục ngoài trời ăn vυ'.
Trong ánh sáng mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng anh và cảm giác ấm áp của anh.
Giữa răng môi anh đều là mùi vị thạch đào, rất ngọt ngào, là hương vị mà Mộ Kiều Nghiên yêu thích.
Cô nhóc không nhịn được há miệng, cố gắng đưa đầu lưỡi ra, tìm kiếm ở nơi sâu thẳm trong miệng anh.
Giống như ăn cái gì đó, không ngừng hút liếʍ.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhưng cả hai người đồng thời đều có cảm giác.
Hôn một lúc, môi Tô Hoài Chiêu trượt xuống cổ cô.
Theo đường cong tuyệt đẹp của cô, anh hút thật sâu.
“Ưm ~ anh Tô ~ bên kia có người ~ ”
Bàn tay mềm mại của cô để trên ngực anh, dục cự hoàn nghênh.(1)
(1) Dục cự hoàn nghênh: giả vờ từ chối để tăng tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho đối phương.
“Bảo bối, yên tâm, bọn họ không thấy đâu.”
Anh ngậm lấy chiếc cổ mịn màng của cô, nói giọng khàn khàn.
“Cục cưng ngoan…”
Ba từ này dường như có ma lực.
Mộ Kiều Nghiên vừa nghe thấy thì không chống cự nữa, ngoan ngoãn để anh làm xằng làm bậy.
Hôn cổ xong, Tô Hoài Chiêu trực tiếp cởi nút áo sơ mi của cô ra, để lộ nửa bộ ngực.
Gió đêm hơi lạnh, cặρ √υ' của Mộ Kiều Nghiên bỗng nhiên bị lộ ra không khí, không nhịn được rùng mình mấy cái.
“Anh Tô, lạnh quá ~ ”
“Bé cưng ngoan, lập tức ấm ngay thôi.”
Tô Hoài Chiêu vừa nói xong, đôi môi nóng bỏng của anh liền bao phủ lấy bộ ngực trắng tuyết của cô.
“A ~ ”
Ngực bị anh liếʍ, xung quanh là tiếng cười huyên náo của các bạn học, Mộ Kiều Nghiên vừa sợ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất nhanh, tiểu huyệt đã chảy ra rất nhiều nước.
“Bảo bối, để anh sờ thử xem em đã ướt chưa?”
“A ~ anh Tô ~ có người ~ ”
Cô bé kẹp chặt hai chân hòng né tránh bàn tay ma quỷ của anh.
Không sao, đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Lúc Tô Hoài Chiêu nói, tay anh đã sớm cho vào trong váy cô.
Cô co rụt lại, vừa vặn khiến cho ngón tay của anh được kẹp chặt trong cánh hoa hơn.
“Anh Tô ~ ” Cô nhóc thở hổn hển run sợ, “Không được ~ không thể ở chỗ này ~ ”
Chỗ này là sân thể dục mà.
Là nơi ngày nào cũng có hơn ngàn bạn học đi qua đi lại mà.
Ở phía đối diện chính là khu nhà giảng dạy mà bọn họ đến mỗi ngày.
Ở phía bên kia còn là ký túc xá cao trung.
Mộ Kiều Nghiên thậm chí còn nhìn thấy ánh đèn trong phòng học và bóng dáng các học trưởng lớp mười hai đang học ở đó.
Vậy mà ở sân thể dục cách bọn họ mấy chục mét, cô lại ngã trong lòng anh để mặc anh mυ'ŧ ngực, tuỳ ý trêu đùa tiểu huyệt.
Hu hu ~
Thật là xấu hổ.
Ngày mai sao cô có thể đối mặt với các bạn học đây?
Sau này trong giờ thể dục, làm sao cô dám nhìn thẳng sân cỏ dưới chân đây?
Nhưng mặc kệ cô nói gì, Tô Hoài Chiêu cũng không có ý định dừng lại.
Anh nhẹ nhàng vân vê chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ của cô, đến khi cảm thấy ướt thì rút tay ra, đưa đến miệng cô.
“Nghiên Nghiên, em ướt, mau, nếm thử mùi vị của em gái nhỏ một chút đi.”
Trong bóng đêm, hotboy cao trung giống như ác ma, dẫn dụ thiên sứ ngây thơ.
Giọng nói của anh dịu dàng như vậy, giống như rất nhiều năm về trước.
Cô bé theo bản năng há miệng, ngoan ngoãn ngậm ngón tay anh.
Lan tỏa trong miệng là vị ngọt nhàn nhạt, còn có chút tanh.
Mộ Kiều Nghiên không nói ra được đó là cảm giác gì, nhưng chắc chắn còn kém xa thạch đào.
“Ư ~ ”
Đợi đến khi nhận thức được mình vừa ăn cái gì, hai mắt của cô nhóc lập tức ngấn nước, một bộ dáng như bị chà đạp.
“Ăn ngon không?” Tô Hoài Chiêu đưa ngón tay vào sâu trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
“Ưm ~ ăn không ngon ~ anh Tô, anh mau lấy ra đi ~ ”
Anh mau lấy ra đi ~
Những lời này lập tức làm cho Tô Hoài Chiêu suy nghĩ bậy bạ.
“Anh Tô, anh mau vào đi mà ~ ”
Không biết trong tương lai khi cô nói những lời này, sẽ là tình cảnh như thế nào?
Tô Hoài Chiêu nghe lời cô lấy ngón tay ra, nhưng vẫn như cũ không bỏ qua cho cô, dùng nước bọt của cô bôi trơn, anh trực tiếp cắm vào từ khe hở của qυầи ɭóŧ, cọ xát tiểu huyệt của cô.
“A ~ anh Tô ~ ”
Ngoài sân thể dục, cô không nghĩ lá gan của anh lại lớn như vậy.
Xung quanh còn có người nha.
Nhỡ đâu bị phát hiện thì phải làm sao?
“Anh Tô ~ a ~ về nhà xoa đi ~ không thể ở chỗ này ~ ”
Cô nhóc chưa bao giờ ở lại trường, nhưng khi Tô Hoài Chiêu học thêm vào kỳ nghỉ hè, có lúc bị muộn, đã ở lại một hai lần.
Anh đã từng đứng ở tòa nhà giảng dạy và ký túc xá nam nhìn qua, tuy rằng sân thể dục không bị che khuất nhưng dưới ánh đèn mờ tối, nhìn từ xa chỉ thấy bóng chứ không nhìn rõ thứ gì khác.
Nhưng mà điều này ngược lại không cần nói cho tiểu bảo bối.
Đùa giỡn cô như vậy mới thấy thú vị.
“Bé cưng, đợi em cao trào một lần rồi về nhà, dừng lại giữa chừng em sẽ khó chịu đấy.”
Lời này lập tức khiến Mộ Kiều Nghiên hoảng sợ.
Cô vội vàng cầm côn ŧᏂịŧ của anh, dịu dàng nói: “Anh Tô, vậy anh nhanh lên một chút ~ ”
“Ưm ~ ”
Gậy thịt bị cô cầm, Tô Hoài Chiêu không khỏi rên lên một tiếng.
Động tác liếʍ mυ'ŧ của anh nhanh hơn, cắn lấy đầṳ ѵú của cô mà hút.
Dưới váy, ngón tay cũng nhàn nhạt đâm vào, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì mạnh mẽ ra vào.
“A ~ anh Tô ~ đầṳ ѵú của Nghiên Nghiên ăn có ngon không?”
“Ăn ngon, còn ngon hơn mấy món đồ ăn vặt của em.”
“Gạt người ~ a ~ ha ~ a ~ ”
Theo động tác của Tô Hoài Chiêu, cô nhóc càng thở gấp hơn.
Gió đêm thổi bay tiếng rêи ɾỉ của cô, mang theo mùi thơm của thạch đào lan tỏa ra xa.
-----