Đẩy Ngã Trúc Mã

Chương 14: Cậu em nhỏ nóng lên

🐼editor: *TOOL*

Kỳ nghỉ hè năm nay, nhất định sẽ khiến Mộ Kiều Nghiên cả đời này khó quên.

Bởi vì, ngoại trừ cô và Anh Tô xác định quan hệ, hơn nửa tháng sau, một ngày nọ, ông nội Tô đột nhiên đổ bệnh.

Bệnh của ông đến rất nhanh, chỉ trong vài ngày, ông đã lâm vào tình trạng nguy kịch

Trước khi qua đời, ông nắm tay Mộ Kiều Nghiên, đặt ở trong lòng bàn tay Tô Hoài Chiêu, tức giận nói: "Hai đứa bé các con, sau này phải sống tốt. ”

"Ông Tô..."

Đây là lần đầu tiên Mộ Kiều Nghiên trải qua chuyện chia ly mãi mãi này, khi nghĩ tới, cô nhịn không được oa oa khóc lớn, cảm thấy cực kỳ đau buồn.

Cô muốn làm điều gì đó cho ông nội Tô, người vẫn luôn thương cô, nhưng cô không thể làm gì được.

"Bé ngoan, đừng khóc. Ông nội cuối cùng cũng có thể đi tìm bà nội rồi, ông nội mong chờ ngày này... Đã lâu lắm rồi. ”

Ông vừa nói, lại để cho Tô Hoài Chiêu cùng Mộ Kiều Nghiên đi ra ngoài, để lại cha mẹ hai người - vợ chồng Tô cùng vợ chồng Mộ ở lại.

Cũng không biết ông Tô nói cái gì, tóm lại, sau khi ông qua đời, Tô Hoài Chiêu cư nhiên không theo cha mẹ trở về nhà mình, mà là tiếp tục ở lại nhà cũ.

Bởi vậy, đối với Mộ Kiều Nghiên mà nói, hai năm sơ trung còn lại, ngoại trừ không có ông Tô, cùng với anh Tô không học cùng trường, những thứ khác đều không khác trước kia.

Mỗi buổi sáng, cô vẫn cùng Tô Hoài Chiêu đi học, buổi tối, vẫn như cũ cùng nhau về nhà.

Tiến vào học kỳ thứ ba, Mộ Kiều Nghiên, thoáng cái không thở nổi bởi việc học quá nặng.

Cô bị học lệch nghiêm trọng, thích ngôn ngữ và lịch sử, nhưng quan trọng là vật lý và hóa học lại rất tệ.

Tối hôm đó, Tô Hoài Chiêu đang giảng bài tập cho cô, cô gái nhỏ lại lặng lẽ thất thần.

Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong bộ đồ ngủ của Tô Hoài Chiêu, mò mẫm.

Anh Tô nhìn gầy, nhưng dáng người rất tốt!

Mỗi lần mắt các bạn cùng lớp nhìn thấy sao nam trên tạp chí liền tỏa sáng, Mộ Kiều Nghiên đều khinh thường nghĩ: "Hừ, so với anh Tô của mình còn kém xa! ”

Cô từ từ đi xuống, trước tiên nghịch ngợm nhéo nhéo đầu ti của anh, bàn tay nhỏ khác lại tiếp tục di chuyển xuống, không ngừng vuốt ve cơ bụng Tô Hoài Chiêu.

"Nghiên Nghiên ~ nghiêm túc đi ~" Tô Hoài Chiêu cảnh cáo gõ bàn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ rất khó thi vào cùng trường học với anh.

Cậu tự nhận mình như vậy đã đủ nghiêm túc rồi, phải biết rằng lúc ở trường, cậu chỉ khẽ nhíu mày, bạn học chung quanh cũng không dám nói thêm một câu.

Nhưng Mộ Kiều Nghiên là ai?

🐼Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*

Cô từ nhỏ đến lớn được Tô Hoài Chiêu nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể sợ anh chứ?

Cô gái nhỏ hướng anh làm mặt quỷ, động tác trên tay vẫn tiếp tục.

Sờ mó xong cơ bụng của anh, bàn tay nhỏ bé của cô lại tiếp tục đi xuống, đi về phía qυầи иᏂỏ của anh.

"Nghiên Nghiên~"

Tô Hoài Chiêu đè tay cô lại, khàn giọng nói: "Em đang đùa với lửa. ”

Mới đầu tháng 5, thời tiết đã rất nóng, nhưng ánh mắt anh tựa hồ còn muốn đốt cháy cô.

-Anh Tô ~ để cho em nha ~"

Cô bé mặc váy hai dây, làm nũng với anh.

Hai năm qua, hai người đã sớm hôn môi vô số lần.

Từ đầu không thở nổi, đến liên tục hôn mười mấy phút, đối với Mộ Kiều Nghiên mà nói đã sớm không là vẫn đề.

Tiểu bánh bao cũng bị anh mỗi ngày lại xoa bóp ngày một lớn, giống như hai quả đào mọng nước.

Bình thường thì không sao, nhưng đến giờ thể dục, cô bé chạy bộ đều cảm thấy như hai quả bóng lớn nhảy tới nhảy lui mệt đến hoảng hốt.

Cũng bởi vì bộ ngực phát triển nhanh chóng, một số chàng trai trong trường âm thầm gọi cô là "Mặt trẻ con ngực người lớn".

Dần dần cô nhận được rất nhiều thư tình từ nhiều nam sinh.

Nhưng những người đó dù có tốt đến đâu, trong mắt Mộ Kiều Nghiên ngay cả một sợi tóc của Tô Hoài Chiêu cũng không thể bằng được.

Bởi vì sự từ chối rứt khoát của cô, đã làm tổn thương trái tim của không ít người.

Nhưng Tô Hoài Chiêu thì sao, xác nhận quan hệ nam nữ của hai người với bạn bè, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt lại luôn dừng lại.

Ví dụ, khi cô đau bụng kinh, anh sẽ đưa bàn tay vào trong áo làm ấm bụng cho cô, còn có thể thay băng vệ sinh cho cô khi cô không muốn động đậy.

Rõ ràng là chuyện bẩn thỉu như vậy nhưng lại không chán ghét chút nào.

Còn hôn khắp nơi trên người cô, ngoại trừ tiểu huyệt, ở nơi bị che bởi quần áo để lại từng vết dâu tây.

Dĩ nhiên anh thích ăn vυ' của cô nhất, mỗi lần mυ'ŧ đều khiến bên dưới của cô chảy nước, thoải mái vô cùng.

Nhưng nhất quyết không sờ tiểu huyệt của cô.

Cũng không để cô sờ côn ŧᏂịŧ của anh, nói cô còn quá nhỏ.

“Anh Tô ~ ” Mộ Kiều Nghiên không ngừng vuốt ve cây gậy thịt lớn của anh qua lớp quần trong, dịu dàng nói: “Anh xem, nó cũng muốn em sờ”

“Nghiên Nghiên, em mới mười bốn tuổi.”

“Anh Tô, em đã mười bốn tuổi rồi.”

Hai người nói lời giống nhau nhưng ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.

Tô Hoài Chiêu từ trước đến nay đối diện với sự nũng nịu của cô đều không có cách nào, vì vậy không thể làm gì khác ngoài nói điều kiện: “Vậy sờ một lát, sờ xong thì làm hết hai đề rồi đi ngủ.”

"Vâng!"

Lấy được cái gật đầu đồng ý của anh, Mộ Kiều Nghiên vui mừng khôn xiết.

Cô kéo ghế lại gần anh.

Sau đó, bàn tay nhỏ bé run rẩy cởϊ qυầи trong của anh xuống.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy côn ŧᏂịŧ lớn của anh Tô rồi!

Mộ Kiều Nghiên đã từng tưởng tưởng khi đọc truyện nhưng bây giờ được chân chính nhìn trước mặt thì vẫn giật mình.

Côn ŧᏂịŧ của Tô Hoài Chiêu vừa to vừa dài, hình dạng khá giống trong truyện, hơi giống một quả chuối lớn.

Màu hồng nhạt, rất lớn, nhất là cái đầu tròn, nhìn còn có chút đáng yêu.

Mộ Kiều Nghiên nhịn không được lấy ngón tay chọc chọc cái lỗ tròn nhỏ kia.

"Ưm~" Tô Hoài Chiêu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Anh Tô, bí mật của anh đã trưởng thành rồi." Mộ Kiều Nghiên cười hì hì nói.

Những lời này của cô thoáng cái đưa Tô Hoài Chiêu trờ về thời thơ ấu.

Anh nhướng mày, ngạc nhiên hỏi cô: "Em còn nhớ sao?" ”

"Đương nhiên rồi, " Cô gái nhỏ mặt hiện ra vẻ đắc ý, "Tất cả chuyện về anh Tô, em đều nhớ. ”

Dứt lời, cô nắm lấy con thịt lớn của anh rồi lại buông ra, kinh ngạc há miệng: "Anh Tô, em trai nhỏ của anh nóng quá, nó vẫn đang lớn lên ~"

Nó thực sự rất tuyệt vời!

Tô Hoài Chiêu bị động tác vô tình của cô tra tấn đến sắp điên rồi.

Anh nhịn không được cầm lấy tay cô, mang theo cô di chuyển lên xuống.

Tay cô bé mềm mại, đây là cảnh tượng chỉ gặp trong giấc mơ trước đây của Tô Hoài Chiêu.

Côn ŧᏂịŧ bị cô cầm lấy, Tô Hoài Chiêu thoải mái đến cực hạn.

Anh nhịn không được hôn cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng của Nghiên Nghiên, một bàn tay kia cách bộ đồ ngủ mỏng manh của cô tùy ý xoa nắn.

"A~"

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn mở miệng, bị anh hôn say sưa đến chảy nước miếng, từ khoé miệng chảy xuống tận ngực.

Tô Hoài Chiêu sau đó theo đường nước miếng ngọt ngào của cô một đường đi xuống, ở trước ngực lớn, trồng từng quả dâu tây tím.

"A ~ anh Tô ~" Mộ Kiều Nghiên vừa thoải mái vừa ngứa ngáy, nhịn không được kẹp chặt hai chân, khó chịu cọ xát.

"Bé ngoan, gọi tên anh." Anh mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú, trầm giọng ra lệnh.

- Ha ~ Tô Hoài Chiêu ~ a ~ đầṳ ѵú bên phải cũng phải hôn ~"

"Vậy thì hôn cả hai."

Tô Hoài Chiêu dứt lời, liền đem dây váy ngủ của cô cởi ra.

----