🐼 editor: *TOOL*
Lại qua một tháng, rất nhanh liền đến kỳ thi.
Mấy ngày nay, bầu không khí trong trường học trở nên căng thẳng, khắp nơi trong khuôn viên trường đều có thể thấy biểu ngữ cổ vũ cho thí sinh lớp 12.
Mộ Kiều Nghiên vốn cũng có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến thành tích đứng đầu toàn thành phố của Tô Hoài Chiêu, lại cảm thấy căn bản là không cần lo lắng.
Hai ngày căng thẳng liền nhanh chóng kết thúc, kỳ thi kết thúc, Tô Hoài Chiêu ra khỏi cổng trường cùng một đám bạn, liền thấy cô gái nhỏ chờ ở cổng.
- Anh Tô!
Trong đám đông, Mộ Kiều Nghiên liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
Dáng người cao gầy, ngũ quan xuất chúng, là tiêu điểm chú ý trong đám thiếu niên.
Tô Hoài Chiêu bắt lấy Mộ Kiều Nghiên đang chạy tới, liếc mắt nhìn mồ hôi đầy đầu cô, nhíu mày hỏi: "Em đến từ khi nào vậy? ”
Buổi sáng, cô gái nhỏ nằng nặc đòi phải tới tiễn anh, Tô Hoài Chiêu xấu hổ, vì thế liền đạp xe chở cô đi cùng.
"Em vẫn luôn ở bên ngoài nha." Mộ Kiều Nghiên cười tủm tỉm trả lời anh.
Tô Hoài Chiêu nghe vậy, đau lòng không chịu nổi.
"Sao em không về nhà? Lớn như vậy rồi. ”
Vốn dĩ ông nội Tô cũng muốn tới, nhưng ông đã lớn tuổi, Tô Hoài Chiêu không cho.
"Em không sao, thuận tiện đi dạo một lát."
Tô Hoài Chiêu vẫn đau lòng, nhưng không có cách nào với cô.
Hai người nói một hồi, bạn học Tô Hoài Chiêu ở một bên gọi cậu: "Hoài Chiêu, nói xong chưa? Đến giờ rồi. ”
Để ăn mừng kết thúc kỳ thi, lớp của bọn họ đã hẹn buổi tối đi ăn rồi hát K.
Tô Hoài Chiêu liếc mắt nhìn tiểu công chúa trong ngực, trả lời: "Tớ không đi nữa, các cậu đi đi. ”
"Tớ đi đây!" Trọng sắc khinh bạn a! ”
"Tô hot boy, không phải đều đã đồng ý rồi sao?"
* 校草/xiào cǎo/ “hot boy” học đường (nam sinh đẹp trai)
Hán Việt là ‘giáo thảo’ nhưng mình nghĩ để hot boy hay hơn ^.^
Trong nháy mắt, một nhóm bạn cùng lớp thay phiên nhau phàn nàn.
Mộ Kiều Nghiên thấy vậy, vội vàng kéo góc áo anh: "Anh Tô, anh đi đi, em đi cùng anh. ”
Cô ấy chưa bao giờ đến KTV, nên rất tò mò.
Vì thế, một đám thiếu niên mười lăm tuổi, liền mang theo một tiểu nha đầu mười hai tuổi xuất phát.
Đặt khách sạn năm sao của thành phố, một nhóm nói chuyện, một nhóm phàn nàn về các giáo viên nghiêm khắc trong lớp, đồng thời nhớ lại ngày đầu tiên của họ.
Mộ Kiều Nghiên, chỉ cần ở bên cạnh anh Tô là được.
Cô cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Dù sao mỗi một món ăn mới mang ra anh Tô đều gắp cho cô, nên cô không thấy xấu hổ.
Sau bữa tối, cô đi đến KTV.
Một nhóm người đã uống một chút rượu trong bữa ăn và say khướt.
Tô Hoài Chiêu bị bọn họ rót không ngừng, cũng uống không ít.
Đến nơi hát, mọi người lại càng náo loạn.
Một học sinh náo động cả một đêm, bỗng nhiên cầm micro lên, hướng Tô Hoài Chiêu đang ngồi trong góc hét lên: "Tôhot boy, cùng em gái cậu lên hát một bài tình ca đi! ”
"Yo, Hiểu Đan đang ghen rồi." Một nhóm các chàng trai cười đùa.
"Đúng, tớ liền ghen thì sao? Tớ thích Tô Hoài Chiêu cũng không phải là bí mật gì, các cậu ra ngoài hỏi xem, có ai không thích cậu ấy không? ”
Hiểu Đan dứt lời, tiếng cười của mọi người trong phòng lại càng vui vẻ.
Các nam sinh nửa là ghen tị nửa là xem náo nhiệt nhìn Tô Hoài Chiêu, nhao nhao cười nói: "Tô hot boy, mau, có người thổ lộ với cậu kìa! ”
Mộ Kiều Nghiên vốn đang ăn khoai tây chiên, nhưng nghe hiểu xong học tỷ Hiểu Đan nói, cô liền ăn không vô.
Cô nhìn ngũ quan bắt mắt của Tô Hoài Chiêu dưới ánh đèn mờ ảo, yên lặng nghĩ: Anh Tô, cư nhiên lại nổi như vậy sao? Cô nên làm cái gì, mới khiến anh Tô không để ý nữ sinh khác đây?
Vì thế, trong hơn một giờ tiếp theo, Mộ Kiều Nghiên vẫn cúi đầu, âm thầm suy nghĩ về tâm tư nhỏ bé của mình.
Tô Hoài Chiêu một bên ứng phó với bạn học, một bên thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Qua nửa giờ, mắt thấy thời gian không còn sớm, Tô Hoài Chiêu kề sát vào bên tai cô, thấp giọng hỏi cô: "Nghiên Nghiên, có mệt hay không? Chúng ta về nhà được không? ”
"Được ạ."
Đêm hè, không lạnh không nóng, gió nhẹ mang theo một chút mát mẻ, thổi vào người rất thoải mái.
Tô Hoài Chiêu vừa đạp xe, vừa hỏi Mộ Kiều Nghiên phía sau: "Nghiên Nghiên, không vui sao? ”
Anh cảm nhận rõ ràng, từ khi đi KTV, tâm trạng của cô sa sút rất nhiều.
"Không có."
Cô bé ôm eo anh, rầu rĩ trả lời.
Giọng điệu của cô, Tô Hoài Chiêu thoáng cái liền nghe ra, vì thế cũng không hỏi cô nữa, tiếp tục đạp xe về nhà.
Lên lầu, Tô Hoài Chiêu liếc mắt nhìn cửa lớn Mộ gia, khe cửa tối đen như mực, hiển nhiên thấy chú Mộ bọn họ còn chưa trở về.
"Anh đến nhà em ngồi một chút."
Tô Hoài Chiêu nói xong, liền đi theo phía sau cô vào Mộ gia.
"Anh Tô, uống nước."
Vào cửa, Mộ Kiều Nghiên đem nước khoáng từ trong tủ lạnh đưa cho anh.
Cô gái nhỏ khó chịu thì khó chịu, vẫn biết đau lòng cho người cô yêu.
Chờ anh nhận lấy nước, cô lại lấy khăn, lại gần lau mồ hôi trên trán cho anh cẩn thẩn.
Mấy năm trôi qua, Tô Hoài Chiêu càng ngày càng đẹp trai.
Khi còn bé, đường nét còn non nớt, giờ hoàn toàn dài ra, lông mày kiếm bay nghiêng, mũi cao, môi mỏng, nhưng lại thập phần đẹp mắt.
Mê người nhất chính là đôi mắt kia, vừa đen vừa sáng.
Khi nhìn người khác, mang theo vẻ kiêu ngạo và xa cách.
Mà lúc ở trước mặt cô, lại luôn không giấu được sủng nịch cùng ý cười.
Vừa nghĩ đến sự dịu dàng của anh sau này có thể sẽ dành cho nữ sinh khác, Mộ Kiều Nghiên liền đau khổ không chịu nổi.
Lau lau, mắt cô đỏ lên.
"Anh Tô~" Cô gái nhỏ cố kìm nước mắt, nức nở.
"Làm sao vậy?"
Tô Hoài Chiêu vứt chiếc khăn vừa lau mồ hôi của cô đi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay.
"Anh lớn rồi, có phải sẽ mặc kệ em không?"
Hóa ra cô ấy một đêm không ổn là vì điều này.
Tô Hoài Chiêu ôm cô vào trong ngực, xoa đầu cô, cười nói: "Nha đầu ngốc, sẽ không.”
Cho dù anh đã cam đoan, cô vẫn lo lắng.
Mộ Kiều Nghiên ở trong ngực anh dựa vào trong chốc lát, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Được rồi, đã đến lúc rồi.
Rốt cục, cô gái nhỏ quyết nói ra những lời giấu kín trong lòng.
"Anh Tô, em không muốn anh làm anh trai nữa, em muốn anh làm bạn trai của em."
Trong tiểu thuyết, anh trai và em gái khi còn nhỏ thân mật, lớn lên sẽ chia cách, họ sẽ xây dựng một gia đình khác nhau, sau đó càng ngày càng xa nhau”
Cô ấy không muốn điều đó.
Cô muốn cùng anh Tô vĩnh viễn ở bên cạnh nhua.
Mộ Kiều Nghiên nói xong, liền lo lắng ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Chiêu, chờ phản ứng của anh.
Cô nghĩ rằng anh sẽ vui vẻ đồng ý, hoặc từ chối cô.
Nhưng không nghĩ tới, Tô Hoài Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng mới phun ra một câu: "Nghiên Nghiên, em còn quá nhỏ, chờ em lớn hơn một chút rồi nói sau. ”
Đây cũng không phải là đáp án Mộ Kiều Nghiên muốn.
Trước mặt anh, cô gái nhỏ không sợ trời không sợ đất, vì vậy cô lập tức không phục mà phản bác: "Em nhỏ ở đâu?" Nɠựƈ của em rất lớn, hôm qua anh không nhìn thấy nó à? Còn nữa, em cũng có kinh nguyệt rồi, mẹ em nói, có kinh nguyệt là cô gái trưởng thành. ”
"Nghiên Nghiên..."
Tô Hoài Chiêu bị cô nói cho không nói nên lời.
Anh thường xuyên xoa bóp иɠựƈ cho cô ấy, nhưng đó là để giúp cô gái nhỏ bớt đau.
Mỗi lần như vậy, anh đã tự kiềm chế rất nhiều, mới không làm ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ xem ra, vẫn là nói chưa rõ.