"Anh Tô."
Trong nắng sớm, Mộ Kiều Nghiên ngồi trước giường anh, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn lại.
"Sao vậy Nghiên Nghiên?" Tô Hoài Chiêu dịu dàng hỏi.
"Ngực em đau quá à."
Cô gái nhỏ mặc áo ngủ in hoa màu hồng nhạt, dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực mình.
"Để anh xem."
"Dạ."
Mộ Kiều Nghiên ngoan ngoãn giơ cao tay, tùy ý để anh cởϊ áσ trên người cô xuống.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, cả núʍ ѵú vừa mới nhú lên, cùng cái bụng phẳng lì, đều trắng tinh như ngọc, đẹp đến mức không thật.
Cảnh đẹp trước mắt làm Tô Hoài Chiêu cầm lòng không được dụi dụi mắt, muốn nhìn cô rõ hơn một chút.
"Anh Tô, đau lắm~"
Cô gái nhỏ bĩu môi, đẩy ngực mình đến trước mặt anh.
Nhũ thịt trắng trẻo, núʍ ѵú đỏ hồng, Tô Hoài Chiêu theo bản năng đáp: "Đây, anh Tô xoa xoa cho em."
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa bộ ngực đáng yêu của cô, nhìn chúng nó biến thành đủ loại hình dáng trong tay mình.
"A~ Anh Tô..."
"Hử?"
"Rất dễ chịu~ Nghiên Nghiên được anh xoa rất dễ chịu~"
Gương mặt cô gái nhỏ phiếm hồng, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, rung động đến khó tả.
"Vậy sau này anh sẽ xoa cho em hằng ngày có chịu không?" Anh dịu dàng hỏi.
"Dạ~ được nha..."
Xoa bóp vài cái, hai bên ngực đã bị ma sát đỏ lên, Tô Hoài Chiêu đau lòng nhịn không được đưa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên nhũ hoa của cô.
"A... Anh Tô... anh làm gì vậy?"
"Ngực Nghiên Nghiên bị anh làm sưng lên, nên anh hôn nó..."
Lúc nhỏ, mỗi khi tay cô bị thương, anh đều mυ'ŧ tay cho cô, nói như vậy mới có thể nhanh hết đau.
"À~ vậy anh nhẹ chút nha~" Cô gái nhỏ khẽ run mềm giọng đáp.
"Được."
Anh đưa lưỡi ra, thay phiên bỏ núʍ ѵú hai bên vào trong miệng, hết liếʍ rồi cắn.
Nhũ hoa mềm mại, thơm thơm, ngon hơn bất kì thức ăn nào.
Tô Hoài Chiêu liếʍ liếʍ, dần có chút không khống chế được, nhìn núʍ ѵú hồng hồng như trái anh đào kia, anh nhịn không được khẽ cắn...
"A... anh Tô..."
"Sao thế?" Anh vội hỏi.
"Thoải mái quá... a... Nghiên Nghiên thích anh bị ăn anh~"
"Nghiên Nghiên~ ưm~"
Vì thế, Tô Hoài Chiêu càng kích động hơn, lưu lại một dãy dấu răng và nước miếng trên ngực cô.