Yến Quân Tầm tắm rửa xong, không sấy tóc. Hắn đội khăn lông ngồi xổm bên cạnh l*иg thú nuôi trong phòng vệ sinh, xem rùa đen mà Gấu Trúc nuôi bò tới bò lui. Quang bình treo ở bên cạnh, đang tự động tuần hoàn ba cái tư liệu của nạn nhân.
Có hơn 200 bản tin về các vụ tấn công tìиɧ ɖu͙© của Lưu Thần, Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa còn có Hoắc Khánh Quân không phải là những trường hợp gây chú ý nhất. Hung thủ không phải ngẫu hứng phạm tội, cô ta có kế hoạch có tổ chức, cô ta chọn ba người này, nhất định là có thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta.
Yến Quân Tầm dùng ngón tay gạch ra tư liệu, điểm vào chuyên mục Lưu Thần.
Lưu Thần được cho là tiên phong của phương tiện truyền thông mới, hình đại diện là bức chân dung của một người thành công. Bản tin của hắn cho các trường hợp tấn công tìиɧ ɖu͙© luôn có tiêu đề mang tính chất khiêu gợi và kích động mạnh. Hắn còn quan tâm đến việc đưa tin liên tục, chẳng hạn như cách nạn nhân sống và tấn công tìиɧ ɖu͙©, hắn đối với việc này tràn ngập hứng thú.
Yến Quân Tầm chọn ra tin tức của Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa còn có Hoắc Khánh Quân, trượt màn hình bắt đầu duyệt, những nội dung này hắn đã xem rất nhiều lần.
Nạn nhân bị tấn công tìиɧ ɖu͙© và phương pháp tấn công tìиɧ ɖu͙© là trọng tâm sự chú ý của Lưu Thần, trong những bài viết trước đó, hắn chủ quan suy đoán phác họa tâm lý của nạn nhân, phân tích chúng, cho là hận thù không thể nghiền nát mọi biểu hiện và ánh mắt của nạn nhân. Hắn luôn cho rằng đây là bản năng giới tính, nghĩ rằng tấn công tìиɧ ɖu͙© luôn luôn có một lý do.
Yến Quân Tầm đem bài viết trượt đến cùng, lại kéo trở về. Hắn lặp đi lặp lại như vậy, thậm chí quên mất quản rùa đen, và khi Gấu Trúc gõ cửa, hắn mới phát hiện rùa đen đã bò tới phía dưới bồn rửa tay rồi.
“Cho nó đi học,” Yến Quân Tầm mở cửa, “Dạy nó đứng nghiêm.”
“Anh đang đặt ra vấn đề cho tôi mỗi ngày,” Gấu Trúc bưng khay, trên khay sữa bò bốc hơi nóng, chuẩn bị bất ngờ nâng lên cho Yến Quân Tầm, “Nếu anh có thể uống sạch sữa, nó có thể học cách đứng nghiêm.”
Yến Quân Tầm dùng khăn lông lau mặt, rất thức thời: “Tôi bỏ qua cho nó.”
* * *
Vị trí của Tiểu Khu Đê khá hẻo lánh, so với Tiểu Khu Huệ Hợp còn muốn xa hơn. Tòa nhà nghiêng ngả như thể sắp sụp đổ, mưa bụi cũ kỹ khiến tòa nhà này trông như bị lau bởi một cây lau nhà bẩn thỉu. Lối thoát hiểm bên ngoài bị gãy nhiều lần, lan can rỉ sét. Chỉ có đường viền của cánh cổng Tiểu Khu còn có hình dáng, cổng sắt cũng không có, có một cái chòi canh gác bên cạnh đứng lẻ loi.
Yến Quân Tầm lái xe vài vòng, không tìm được chỗ đậu xe phù hợp, cuối cùng chỉ có thể đậu xe trên bãi đất trống cách Tiểu Khu rất xa, trước mặt một đống rác.
Thời Sơn Duyên ở bên trong xe thổi đủ điều hòa, khóa khống chế trên cổ tay lộ ra khỏi tay áo còn ghi lại cảnh cáo tối qua, khi anh xuống xe không quên cùng Tiểu Quất Long phất tay với nhau.
Mặt trời trong Khu Đình Bạc phơi khô các hồ nước bẩn gần bãi rác. Bên cạnh bãi rác có một cống thoát nước, từ Tiểu Khu Đê chảy qua. Yến Quân Tầm nhìn thoáng qua, nước thải trong cống đều ngưng đọng thành màu xanh đen, đám ruồi đầu xanh kết đội ở chỗ này vui vẽ. Cách đó không xa có một đứa trẻ đang cong đít dùng sức đi vệ sinh, hắn giơ tờ báo che nắng, nghe thấy tiếng xe nghiêng người nhìn nhìn.
“Phi lễ chớ nhìn.” Thời Sơn Duyên đeo kính râm lịch sự.
Yến Quân Tầm dọc theo con đường đất chưa được sửa chữa phía trước bãi đất trống đi về phía cửa Tiểu Khu Đê, hắn chú ý tới, nếu đứng ở chỗ đống rác này sẽ không nhìn thấy cổng của Tiểu Khu Đê, tầm nhìn bị tòa nhà nổi bật bên cạnh ngăn hết. Xung quanh có đèn đường nhưng bóng đèn đã bị những đứa trẻ ném đá phá vỡ.
Đi được một nửa đoạn đường đất có một tấm ván gỗ dựng lên, phía trên xiêu vẹo viết “Đừng vứt rác bừa bãi”.
Yến Quân Tầm nhìn vào tấm bảng gỗ này, nhìn thấy phía trên cũng có graffiti, nhưng đó chỉ là những đường tối màu. Ánh mắt của hắn từ nơi này trượt về phía Tiểu Khu Đê, ở đây có thể nhìn thấy chòi canh gác.
“Cô ta đậu xe ở bãi rác, nơi không thu hút sự chú ý” Thời Sơn Duyên giơ tay lên che ánh nắng mặt trời, “sau đó đứng ở đây quan sát Hoắc Khánh Quân.”
“Tòa nhà này giống với Tiểu Khu Huệ Hợp, không ai gọi người dọn dẹp,” Yến Quân Tầm ánh mắt không nhúc nhích, “Cô ta ở chỗ này không dùng được nhãn Dọn Dẹp Đúng Giờ.”
Nhưng rác của cư dân xung quanh cần phải dọn sạch sẽ, xe rác sẽ không định kỳ đến đây, xe của cô ta phải là xe tải kiểu cũ thì mới chất lên được.
Xe tải kiểu cũ nên dễ sử dụng.
Yến Quân Tầm quay đầu lại nhìn chiếc xe thể thao cũ của mình.
Dịch vụ ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’ cũng sử dụng xe tải kiểu cũ, thùng sau không quá lớn, có thể chứa rất nhiều tạp vật. Loại xe này rất dễ mua lại ở Khu Đình Bạc, và nhãn quảng cáo trên thân xe xé ra cũng đơn giản như tháo túi thực phẩm. Trước đây vận chuyển than cốc cũng thích sử dụng loại xe này, cũng như các nhà máy thép, bây giờ cũng không phải là hiếm.
Thời tiết quá nóng, Yến Quân Tầm chỉ đi qua như vậy, sau cổ đã bị phơi nắng ửng hồng. Hắn đứng yên dưới bóng mát trước cửa chòi canh gác trong Tiểu Khu Đê, không nói chuyện với lão đại gia đang ngủ gật bên trong. Lớp sơn trên khung cửa của chòi canh gác gần như không còn, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bên trên có khắc mấy chữ không thành hình.
Cung —— mặc dù —— khô.
Trước cửa có hai chậu hoa héo úa, không biết ai đã chặt bỏ cành hoa, nửa vách tường cũng không còn.
Yến Quân Tầm nhìn về phía tòa nhà Tiểu Khu, đường ống nước bị hỏng treo ở góc tường, nước bẩn đều chảy vào bãi cỏ trống. Cống thoát nước bị tắc nghẽn nặng nề, từ chòi canh gác cách một con đường đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối. Nhưng đối diện có mấy cây tiểu du mọc không tồi, hẳn là mới trồng không bao lâu.
Tin tức cho rằng Hoắc Khánh Quân chẳng qua chỉ là ở đây nói chuyện phiếm sau bữa cơm, là một kẻ hϊếp da^ʍ suy sụp 42 tuổi đã bị gϊếŧ và phân xác, làm cho tất cả mọi người quan tâm nhiều hơn đến các nạn nhân của năm đó, không có bộ phim truyền hình nào thú vị hơn màn chặt tay của kẻ thù.
Thời Sơn Duyên quá cao, anh phải nghiêng người một chút mới có thể không bị phơi nắng và nói “Ngửi thấy mùi hung thủ sao?”
“Cô ta không dùng nước hoa,” Yến Quân Tầm mở ra nước đá, “Nước hoa sẽ lưu lại dấu vết, tình hình tài chính của cô ta không cho phép. Cô ta thích chất khử trùng không để lại mùi, để không ai có thể ngửi thấy cô là ai trong nhà của Lưu Hâm Trình.”
“Có lẽ tôi biết.” Thời Sơn Duyên đùa giỡn nói.
“Anh không biết,” Yến Quân Tầm nhìn về phía anh, “Nếu không anh sẽ khoe khoang với tôi.”
“Tính hiếu thắng cũng cậu cũng không kém.” Thời Sơn Duyên hơi nhăn mũi, “Khi nào chúng ta có thể chuyển vị trí? Nơi này quá thối.”
“Chờ tôi suy nghĩ cẩn thận.”
“Xin hãy suy nghĩ nhanh lên,” Thời Sơn Duyên ghé sát vào thúc giục hắn, “Nhanh lên, sử dụng bảng đen nhỏ của cậu.”
Yến Quân Tầm hơi phồng má nhìn Thời Sơn Duyên, nước đá khuấy động đầu lưỡi làm hắn thấy thoải mái. Hắn không có ý định trả lời, ánh mắt tùy tùy tiện tiện liếc qua mặt nghiêng của Thời Sơn Duyên và tiếp tục lang thang trong Tiểu Khu.
Hoắc Khánh Quân không sống trong Tiểu Khu Đê, nhưng hắn hoạt động ở chỗ này. Chòi canh gác không có cửa, hung thủ có thể nhìn thấy Hoắc Khánh Quân đang làm gì bất cứ lúc nào. Nói không chừng cô ta đang đứng đối diện —— nhưng mà nó quá rõ ràng, cô ta phải tìm một vị trí tốt để không bị phơi nắng. Hoặc là có thể giả vờ là tài xế xe rác, đứng ở vị trí hiện tại của Yến Quân Tầm và gõ cửa sổ chòi canh gác, hỏi Hoắc Khánh Quân một ít vấn đề thu gom rác thải.
Cô không thích bị quá nhiều người nhìn thấy, và tất nhiên, cô là tới thay thế cho những dịch vụ gom rác đó. Bây giờ là thời gian rất tốt, nắng độc, không ai muốn đứng trên ban công để xem, cũng không ai muốn quản lý các nhân viên bảo vệ ở chòi canh gác nói chuyện với ai. Cô làm đủ công đoạn, điều này rất đơn giản đối với cô, cô ta có nhiều kinh nghiệm xã hội, cô đã làm tất cả những công việc này và quen thuộc với mọi thứ.
Lão đại gia trong Chòi canh gác ngửa đầu ngủ đến chết, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy “ầm ĩ”.
Yến Quân Tầm cúi người, từ cửa sổ nhìn vào.
Giấy viết tay chất đống lộn xộn trên bàn, trong đó có một số còn dùng để lót bát ăn cơm, bị nước canh giọt dầu làm cho rất bẩn. Ở dưới cùng là một tủ sách nhỏ để bàn, nhét một vài cuốn sách đô thị rải rác, và một tập sách giáo khoa toán học.
Theo hồ sơ thẩm vấn của thanh tra, Hoắc Thanh Quân thường xuyên giảng bài cho trẻ em khi làm việc tại đây. Hắn mỗi lần đều ngồi xổm trên bậc thang để giảng cho bọn trẻ, vì sợ người khác nhìn thấy bọn trẻ, giảng bài cũng không dám giảng lâu lắm. Thời gian lâu rồi, bọn nhỏ đều gọi hắn là “Lão sư”, hắn cũng không dám đáp lại.
Trong sách giáo khoa toán học có kẹp đồ vật, Khương Liễm nói là ảnh gia đình trước đây của Hoắc Khánh Quân.
Yến Quân Tầm nhìn một góc của bức ảnh lộ ra.
Hung thủ giả vờ là một người lái xe rác. Cô đã đến đây vài lần, để cho Hoắc Khánh Quân quen thuộc với cô, bởi vì cô không thể dựa vào sức mạnh của mình để kéo Hoắc Khánh Quân vào xe rác, cô phải để Hoắc Khánh Quân tự mình đi tới. Cô sẽ đứng đây nói chuyện với Hoắc Khánh Quân, giữa bọn họ có đề tài có thể nhanh chóng quen thuộc, đó chính là con cái.
Yến Quân Tầm mở quang bình, đẩy về phía Thời Sơn Duyên: “Hỏi Khương Liễm một chút, đã kiểm tra dấu vân tay trên ảnh gia đình của Hoắc Khánh Quân chưa?”
“Tháo găng tay là một hành động lịch sự, Hoắc Khánh Quân nhất định sẽ bị chi tiết này của cô ta làm cho cảm động.” Thời Sơn Duyên giơ ngón trỏ lên, lắc lắc nó, hỏi Yến Quân Tầm, “Mật mã là cái gì?”
Yến Quân Tầm quay đầu, cùng Thời Sơn Duyên đối diện: “nhanh lên.”
“Tôi đoán,” Thời Sơn Duyên chắc chắn mà nói, “21430808.”
Quang bình sáng lên.
“Mật mã tiết kiệm cũng là cái này,” kính râm của Thời Sơn Duyên dọc theo mũi anh trượt một chút, lộ ra vẻ mặt bất cần đời của anh, “Cậu thật nhàm chán a.”
“Đúng vậy,” Yến Quân Tầm đem ánh mắt đặt trở lại trong chòi canh gác, “Không bằng tôi sẽ đổi mật mã nhà mình thành ‘một người bị nghiện tìиɧ ɖu͙©’.”
“Điều này thật tiện cho cậu giao lưu chuyên sâu với tôi khi có hứng thú nha” Thời Sơn Duyên gửi tin nhắn cho Khương Liễm, nhìn về phía Yến Quân Tầm, “Vậy cậu có hứng thú không?”
Trên nóc tủ sách có một cái cốc đựng nước tráng men chống thấm nước, trên đó có viết chữ “Hoắc” thật sự xinh đẹp. Hoắc Khánh Quân đối với sách của mình yêu cầu rất cao, hắn luyện chữ, ở trong tù cũng không từ bỏ.
Điều này có nghĩa là Hoắc Khánh Quân luôn tin rằng mình có thể trở lại bục giảng?
Yến Quân Tầm xoay người, nói “Đến nhà Hoắc Khánh Quân xem một chút.”
* * *
Hoắc Khánh Quân sống trong tầng hầm, lối đi cũ không có đèn cảm ứng, có mùi ẩm mốc nồng nặc. Yến Quân Tầm đứng ở cửa thang, có thể nhìn thấy những đường ống thoát nước lộ ra dọc theo bên dưới bậc thang, thoạt nhìn giống như cơ quan của con người dây dưa trong bóng tối đang rỉ nước bẩn.
Bên cạnh nhà Hoắc Khánh Quân là đôi vợ chồng trẻ, bọn họ có thói quen không đóng cửa, các chậu nhựa để giặt giũ đều chất thành đống ở cửa. Yến Quân Tầm đi ngang và nhìn quét qua một chút, nghe được tiếng người đàn ông đang chơi game, người phụ nữ thì đang nằm trên một tấm ga trải giường bẩn thỉu đầy tạp vật vào buổi sáng.
Thời Sơn Duyên quá cao đi lại không tiện, nhưng hắn mẫn cảm như một con mèo lớn, đi theo phía sau Yến Quân Tầm không phát ra một chút âm thanh.
Yến Quân Tầm lấy chìa khóa ra, lại phát hiện không đúng với khóa cửa của Hoắc Khánh Quân. Hắn thử đẩy mạnh cửa, cửa được mở vào trong một chút, nhưng còn khóa sắt treo ở giữa. Qua khe hở này hắn nhìn thấy trên mặt đất có chút cánh hoa màu vàng.
“Dịch vụ mở cửa,” Thời Sơn Duyên thấp giọng nói, “Có muốn tôi mở khóa không?”
Yến Quân Tầm cầm tay nắm bằng sắt, dưới ánh mắt của Thời Sơn Duyên, trực tiếp đem tay nắm cửa bẻ gãy làm khóa sắt rơi xuống, trong bóng tối liếc nhìn Thời Sơn Duyên một cái, giống như âm thầm khoe khoang.
TruyenHD, TruyenHD, TruyenHD